"Đánh! Đánh mạnh cho ta! Dám chơi xấu ở sòng bạc của Lưu lão tam ta, bà già chết tiệt này, không muốn sống nữa!!!"
Sau một phen quyền đấm cước đá giáo huấn, Lưu lão tam cướp đi túi tiền của phụ nhân trên mặt đất, còn thuận tiện hung hăng đẩy một cái!
"Ầm!"
Nghiêng đầu đụng vào chỗ sắc nhọn, tròng mắt phụ nhân đột nhiên co rút lại! Sau đó dần dần tan rã, tê liệt nằm trên mặt đất, hoàn toàn không còn hơi thở.
Chỉ là trong chốc lát, phụ nhân trên mặt đất kia lại mở mắt ra.
Trong đôi mắt kia, tràn ngập mờ mịt.
Tiền Mộc Mộc đánh giá bốn phía, đập vào mắt đều là một mảnh màu đỏ tươi, trên mặt dính dính, đưa tay sờ một cái, mới phát hiện là máu.
Đầu óc đau đớn!
Một đoạn ký ức không thuộc về nàng ập vào trong đại não!
Qua một lúc lâu.
Tiền Mộc Mộc một mặt cạn lời.
Nàng thế mà hồn xuyên.
Còn là xuyên đến trên người một ác bà nương cực phẩm, thích đánh bạc như mạng...
Rốt cuộc phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp phải chuyện này?
Đã đến rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Tiền Mộc Mộc lần theo ký ức, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Đi ra ngoài huyện, một đường hướng về phía Tây.
Vừa đi vừa nghỉ cả đêm, mãi đến sáng sớm, mới đi đến trước cửa nhà của cỗ thân thể này.
Tiền Mộc Mộc cố gắng ổn định hơi thở, đẩy cửa sân ra.
Mấy người bận rộn trong viện đồng loạt nhìn qua.
Khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên mặt nàng, trên mặt bọn họ không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
Đại nhi Hứa gia cuống đến mức bước nhanh tới, trong mắt tràn đầy lo lắng hỏi: "Nương, người bị thương ở đâu vậy?!"
Đi đường cả đêm, cái gì cũng không ăn, cuống họng vừa chát vừa khô, Tiền Mộc Mộc vịn khung cửa, suy yếu thiếu chút nữa ngã xuống, "Mau... Mau, đừng nói những lời vô nghĩa kia, ta muốn uống nước."
Hứa Gia Liên vừa thấy vậy, làm bộ đi đỡ. Còn không quên quay đầu nói với mấy người trong viện: "Mau đi bưng nước đến! Nương nói nàng muốn uống nước."
Mấy hài tử nhìn nhau.
Đều không nhúc nhích.
Duy chỉ có Hứa Tiểu Bảo đang giặt quần áo, vội vàng ném việc trên tay, luống cuống tay chân bưng tới một bát nước, run rẩy đưa tới: "Nương, người uống nước."
Quét mắt nhìn Hứa Tiểu Bảo, Tiền Mộc Mộc đưa tay nhận lấy.
Một ngụm uống cạn nước, nước giếng lạnh buốt, trong nháy mắt đè xuống cái khô nóng trong cổ họng, nàng chép chép miệng, quan sát người trong viện này.
Nguyên thân cũng giống như nàng, đều tên là Tiền Mộc Mộc, lớn hơn nàng mười tuổi. Ba mươi chín tuổi, đã làm nương của sáu hài tử, năm nhi tử và một tiểu khuê nữ.
Ngẫm lại thật đúng là ảo ma canada, nàng một bác sĩ trung y, trong giới được xưng là thần y Thiên Thủ Quan Âm, thế mà lại đột tử khi đang làm việc, tỉnh lại liền đến trên người nông phụ này.
Tự nhiên đi làm nương người ta...
Còn rất thoải mái, là chuyện gì đây?
Ánh mắt lại chạm đến bức tường bùn nhão, mái nhà bằng cỏ tranh, bốn phía lọt gió, phòng ốc như lung lay sắp đổ, lại nghĩ đến cái nhà này không có đồng nào, một vệt vui mừng không còn sót lại chút gì!
Tiền Mộc Mộc: "..."
Cứu mạng!!!
Mau cho nàng trở về đi!!!
Khóe mắt liếc nhìn cây lê trong viện...
Nàng sải bước vọt mạnh tới!
Chỉ muốn đâm vào chết quách cho xong!
"Đông!"
Một tiếng kêu rên vang lên.
Tiền Mộc Mộc ngã chổng vó nằm trên mặt đất, mọi thứ trước mắt đều bắt đầu quay cuồng, bên tai vang lên vài tiếng hô hoảng sợ, ngay sau đó nàng liền ngất đi.
Khi tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Bụng kêu ục ục, Tiền Mộc Mộc chống người ngồi dậy, đầu quấn băng gạc trắng, nàng đưa tay sờ sờ, vết máu trên mặt cũng đã được lau sạch sẽ.
Đẩy cửa phòng ra, mấy đứa nhỏ đang thu xếp cơm trưa, thấy mẫu thân nhà mình rời giường, Hứa Tiểu Bảo lộ ra một nụ cười ngại ngùng mà lấy lòng, "Nương, người dậy rồi, cơm vừa chín, Tiểu Bảo đang nghĩ đến việc đi gọi người."