Sau khi A Miện chạy đi xa, A Linh mới thả lỏng người, ngay lập tức ngồi sụp xuống đất. Cô nhìn vào gói đồ kia mà kinh sợ. Một mảng máu me rồi một cặp sừng trắng toát xinh đẹp đặt trong, hiểu ra là con rồng nào đó đã bị giết để lấy được cặp sừng này,... A Linh thấy buồn nôn, mặt tái xanh.
Món đồ vẫn trong bàn tay run rẩy của A Linh.
Cô cố điều chỉnh lại nhịp thở và lầm bầm tự nhắc nhở bản thân "Phải đem tới cho công chúa, phải đem tới cho công chúa, phải đem tới..."
"Công chúa sẽ biết phải làm gì thôi! Đem tới cho công chúa, đem tới cho công chúa! Hức!" A Linh sợ hãi, cố gắng đứng dậy, giơ gói đồ ra xa mà chạy tới chỗ xe ngựa.
Chưa bao giờ cô có cảm giác tin tưởng và ỷ lại mãnh liệt vào một cô bé 5 tuổi như Y Dạ tới như thế. Cô chỉ trông làm sao mà Y Dạ xuất hiện ngay trước mắt cô, giải quyết cái thứ đáng sợ này. Hay tiểu Viên tới, nói là không có gì rồi lại cười vui vẻ như thường.
Cô lo sợ, lo cho cái gia đình bé nhỏ trong tim cô, nơi mà tiểu Viên có trong đó.
Bình tĩnh nào Nguyên Linh, tiểu Viên chưa tới tuổi trưởng thành, đây không phải là tiểu Viên! Đây không phải là tiểu Viên! A Linh tự nói với bản thân.
"A Linh!" vừa lúc đó, A Miện hớt hải chạy ra.
"Sao... sao thế?" A Linh đầy mồ hôi lạnh.
"Ta đã gửi thư cho công chúa rồi! Chắc lát nữa sẽ có hồi âm. Chúng ta cũng vào lên đường vào cũng được rồi!"
"Ừm... vào cung! Nhưng... phải làm sao với cái này đây?" A Linh ái ngại nhìn vào bọc đồ trong tay. Cô đã cố duỗi tay ra, đem bọc đồ kia ra xa nhưng không hiểu sao cứ có một mùi tanh thoảng thoảng làm cô buồn nôn.
"Cái... cái này..." A Miện lúng túng rồi đánh liều, nhắm mắt cầm lấy rồi lại dùng một tấm vải lớn vớ được ở người hầu đi qua mà bọc lại.
"Chắc... chắc là được rồi đấy! Chúng ta nhanh đi nào!" A Miên mặt cũng tái đi, môi cười gượng, dần toát ra mồ hôi lạnh.
"A Linh cô nương, đó là..." nô tì bị cướp tấm vải kia lúng túng.
"Xin lỗi, có gì khi về sẽ đền bù cho ngươi sau. Giờ chúng ta phải vào cung rồi!" A Miện cầm bọc đồ, tống lên xe rồi leo lên. A Linh cũng leo lên theo. Xe ngựa ngay sau đó lập tức xuất phát.
......
Y Dạ vẫn đang than thở thì chợt có con bồ câu bay tới đậu bên cửa sổ. Nó cứ nhìn vào bên trong mà gõ gõ.
"Kí chủ, cô còn có bạn là chim à?"
"Ta làm gì có bạn là... A! Kia là bồ câu đưa thư mà!" Y Dạ nhận ra thì liền tới mở cửa sổ ra.
"Hửm? Ta có thư từ cung Ngọc Lục Bảo à?" Y Dạ gỡ lá thư cột bằng dây màu lục bảo ở chân phải con chim ra.
"À, bút pháp này là của A Linh đây mà..." Y Dạ mở lá thư nhỏ ra.
Đọc vài dòng thì cô giật mình quay qua dọn đồ, tay chân thoăn thoát, nhìn rất gấp.
"Kí chủ, có chuyện gì vậy?" hệ thống tò mò.
"Có chuyện rồi! Giờ A Linh và A Miện đang chạy vào cung, họ nhắn bảo ta nhanh về!" Y Dạ lo lắng.
"Chuyện gì mà A Linh bọn họ lại không thể tự giải quyết thế nhỉ?" hệ thống suy nghĩ.
"Việc gì cũng mặc kệ, A Miện đã dùng ngữ điệu thế này, chắc chắn là cũng không phải chuyện nhỏ gì. Bây giờ, ngay lập tức hồi cung!" Y Dạ nhét tất cả đồ của mình vào túi không gian rồi bước ra.
Y Dạ đi nhanh tới phòng Chiêu Mẫu Đơn.
'Cạch' "Y Dạ...? Có chuyện gì sao?" Chiêu Mẫu Đơn bất ngờ.
"Nương, bên A Linh có chút chuyện, bọn họ gửi thư bảo con về gấp nên bây giờ con sẽ hồi cung trước. Nhờ nương nói với mọi người ạ" Y dạ thở gấp.
"À.. ừm, vậy con đi cẩn thận!" Chiêu Mẫu Đơn còn chưa kịp định thần thì Y Dạ đã biến mất nơi cách cửa.
"Đánh xe! Nhanh chóng chuẩn bị ngựa cho ta hồi cung" Y Dạ gọi tên đánh xe đang ngồi nhâm nhi mấy đĩa đồ nhắm trong khi chờ rượu.
Hắn nghe Y dạ gọi thì ngay lập tức rời đi, chạy ra chuẩn bị xe. Hiệu suất làm việc của hắn cũng thật cao. Vài phút sau, xe ngựa đã sẵn sàng, chờ Y Dạ trước cửa Hồng La lâu.
"Cho ngựa chạy hết tốc lực về cung cho ta!" Y Dạ nói với tên đánh xe.
"Vâng thưa công chúa!" Hắn gật đầu rồi đánh ngựa, chạy vun vút thẳng về hoàng cung. May sao mà đường giữa trưa cũng thật vắng, xe ngựa của Y Dạ cứ một mạch chạy về hoàng cung.
......
Khi Y Dạ đến nơi, A Linh và A Miện cũng đã đến và đang chờ Y Dạ ở chuồng ngựa.
"Công chúa!" A Linh vui mừng như vớt được vàng.
"Sao thế? Chưa bào giờ thấy hai người gọi ta gấp thế này" Y Dạ khó hiểu.
"Công chúa... người xem cái này đi" A Miện run rẩy giơ bọc đồ ra cho Y Dạ.
"? Cái gì đây?" Y Dạ nghiêng đầu, mở hé hé bọc đồ kia ra xem thử. Ngay khi thấy vật bên tỏng liền gấp lại, sắc mặt cũng nhợt đi.
Khác với A Linh và A Miện thường ngày ở ngoài cung, Y Dạ và tiểu Viên vẫn luôn dính với nhau. Món đồ kia, Y Dạ nhìn một cái liền nhận thấy quen.
"Đi! Tới cung Chiêu Hòa!" Y Dạ bước nhanh, sắc mặt trầm xuống có chút đáng sợ. Dù Y Dạ không nghĩ đó là tiểu Viên nhưng khi không lại có kẻ gửi cho cô thứ này làm cô thực sự tức giận. Có kẻ lại gửi tới một thứ rõ rành như này, đây là muốn hăm dọa gì tiểu Viên nhà cô hay sao?!