Hửm...? Bên trong còn có gì thế này? Y dạ để ý bên trong cái tui Liễu Vân Phong cho còn có một tờ giấy.
'Anh Chi và Anh Dạ, nhờ con trông coi đấy!' tờ giấy viết.
"?!!" Có đời nào lại bảo em gái đi trông chị không trời?! Y Dạ giật mình.
"Sao thế?" Liễu Anh Chi quay lại.
"À, không có gì đâu! Hai tỷ cứ chuẩn bị đi, muội sẽ ngồi đây chờ"
"...? Vậy muội ngồi đây một chút, chúng ta đi lấy tí đồ. Khi chúng ta quay lại thì sẽ xuất phát." Liễu Anh Chi cười nhẹ.
"Vâng, muội sẽ ngồi đây mà!" Y Dạ ngoãn ngoãn gật đầu.
Sau khi hai tỷ muội kia đã đi khuất bóng, Y Dạ thở phào một cái.
Hmn... Giờ thì làm sao để nói hai người đó cho mấy người khác đi cùng nhỉ? Ta ít nhất cũng muốn A Tiêu hay tiểu Viên bên cạnh a ~ Y Dạ chống cằm, nheo mắt suy nghĩ.
Bình thường trong mấy trường hợp này thì người ta nói thế nào để dụ con nít nhỉ? Y Dạ ngẫm nghĩ.
"... Ta muốn có người đi cùng?" "Đi nhiều người cho vui" "..." Y Dạ lẩm bẩm thực hành nói miệng.
Lát sau, Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ quay lại, đem thêm ô che với mỗi người một dụng cụ dùng đựng đồ.
"Hai người đem theo túi với giỏ xách làm gì vậy?"
"À, cái này là để đựng những đồ chúng ta mua a~" Liễu Anh Dạ vui vẻ nói.
"?" Y Dạ khó hiểu.
"Không được sao? Lúc nãy là nô tì đã nói đem theo đồ đựng nhìn rất đẹp mà?" Liễu Anh Dạ thay đổi sắc mặt, trở nên trầm xuống.
Nô tì lúc nãy đã gợi ý cho Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ thì trở nên sợ sệt, nhìn vào Y Dạ với ánh mắt khẩn thiết cầu cứu. Cứ như mạng sống của cô ta phụ thuộc hoàn toàn vào câu trả lời của Y Dạ vậy.
Y Dạ liếc qua cũng biết cô ta đang lo sợ thế nào.
"Không có, chỉ là muội nghĩ là chúng ta đi có ba người, muội thì còn nhỏ, hai người thì không biết đường đi, để mẫu thân và Nguyên phi nương nương dẫn đi sẽ lâu lắm nên... Chắc là không thể mua gì nhiều, một cái túi không gian nhỏ là đủ rồi!" Y Dạ nói khéo, lại vừa thích hợp bẻ lái sang mục đích của mình.
"..." Hai tỷ muội kia nhìn nhau.
"Vậy phải làm sao? Chúng ta muốn đi nhiều nơi!" Liễu Anh Chi nghiêng đầu "Hay bảo nô tì dẫn đường?"
"Bọn họ sẽ không chạy mất chứ?" Liễu Anh dạ dường như có lý do chính đáng để lo về việc nô tì bỏ chạy.
"... Nè Y Dạ, nên làm thế nào?" Liễu Anh Chi quay qua nhìn Y Dạ.
Nghe đến, Y Dạ mỉm cười "Hay là chúng ta mời thêm người đi được không?"
"Mời thêm? Ai nữa?" Liễu Anh Chi nhíu mày.
"Ừm... Như là đại tỷ tỷ này, nhị tỷ tỷ này, bát tỷ tỷ này" Y Dạ gọi đúng những gương mặt thân quen.
Bọn họ nhìn Y Dạ một chút rồi quay qua nói nhỏ với nhau
"Vậy là số 1, số 2 và số 8 ấy hả?" Liễu Ahh Dạ quay qua thì thầm với tỷ tỷ mình.
"Ngoại trừ số 2 ta không thích lắm thì còn lại cũng được..."
"Nhưng Y Dạ hình như thích số 2..."
"... thế chắc là cũng được nhỉ?" Liễu Anh Chi bắt hai tay, chống cằm.
"Nhỉ?" Liễu Anh Dạ hỏi lại.
"Ừm, cũng được!"
Sau khi nói xong, bọn ho quay qua "Vậy thêm ba người họ nữa thôi đấy!" Liễu Anh Chi giơ ba ngón tay lên nói.
"Vâng! Ba người họ nữa là được!" Y Dạ vui vẻ
"Hai người chờ thêm một tí nữa thôi, ba người bọn họ rất nhanh sẽ tới thôi!" Nói rồi Y Dạ quay qua bảo ba nô tì nhanh chạy đi nói với ba người kia.
......
Đúng như lời Y Dạ nói, chỉ chưa tới mười phút sau Liễu Y Tịnh, La Nguyên Nguyên và Liễu Minh Châu đã tới, thân trang chỉnh tề, sẵn sàng lên kiệu.
"Được rồi! Đi thôi nào mấy đứa!" Nguyên Ánh Tuyết nói rồi dẫn đường ra chỗ xe ngựa đang chờ.
"Lên xe đi nào, ba - bốn người một xe!" Chiêu Mẫu Đơn cho Y Dạ lên xe đầu tiên. Hiển nhiên Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ cũng leo theo lên xe đó.
Liễu Y Tịnh, La Nguyên Nguyên và Liễu Minh Châu theo một xe và hai vị mẫu thân ngồi trên một xe khác.
Bên ngoài mỗi xe ngoài một đánh xe là một nô tì và tất nhiên là có những ám vệ đi theo để âm thầm bảo vệ mà không gây mất vui.
"Đánh đi!"
Ngay sau câu nói của Nguyên Ánh Tuyết, xe ngựa dần chuyển bánh, chạy thẳng ra một trà lâu trong kinh thành.
Trong suốt quá trình đi, xe chở các vị công chúa thì đầy tiếng cười cười nói nói, chỉ có xe thứ ba của hai vị nương nương là im lặng nhất nhưng lại có không khí hào hợp nhất. Dường như Chiêu Mẫu Đơn và Nguyên Ánh Tuyết theo chủ nghĩa "im lặng là vàng", cả buổi ngồi nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì với nhau.
.....
Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa đã dừng trước cửa trà lâu tên Hồng La.
Sau khi tất cả đã xuống xe, Chiêu Mẫu Đơn nói với Liễu Y Tịnh và La Nguyên Nguyên.
"Đại tỷ nhi, nhị tỷ nhi, nhờ con chăm sóc các tiểu muội nhé!"
Còn bên kia, Nguyên Ánh Tuyết đã nói với những người khác phải nghe lời của Liễu Y Tịnh và La Nguyên Nguyên, không được chạy bừa, tránh lạc đường.
Y Dạ thắc mắc vì sao hai vị mẫu thân vậy mà lại chịu không đi theo nhưng khi nhìn qua vẻ mặt vừa lòng của Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ, tự nhiên cô biết được lý do nên không nói gì nhiều.
"Chúng ta sẽ chờ mấy đứa ở trà lâu này, trước giờ Ngọ phải quay lại đây, biết chưa?" Chiêu Mẫu Đơn dặn dò kĩ càng.
"Vâng, bọn con biết rồi!" Lũ trẻ đồng thanh.
Mấy người nói xem vì sao việc đi chơi lần này của Y Dạ Van viết kĩ thế ^^
Là đi chơi trong kinh thành đó nha!! ^^