Chương 19: Tóm Được Nhút Nhát Tỷ

Gần đây Chiêu Mẫu Đơn bắt đầu thấy hơi lo lắng về Liễu Y Dạ. Ngày nào cũng thấy cô chạy ra khỏi cung, chỉ dắt theo A Linh. Trưa về rồi chiều lại tiếp tục như thế cho tới tối.

Lâu lâu thì có thay sang A Miện, nhưng khi Chiêu Mẫu Đơn hỏi thì cả hai đều cười bảo cô tự tìm hiểu sẽ biết ngay.

Càng ngày Chiêu Mẫu Đơn càng thấy hiếu kì. Như mọi ngày, Y Dạ lại chạy ra khỏi cung, lần này Chiêu Mẫu Đơn quyết định đi theo.

Liễu Y Dạ chạy vào một viện nhỏ trong Ngự Hoa viên, Chiêu Mẫu Đơn rình mò ngay phía sau.

Cô ngạc nhiên khi nhìn vào trong viện Y Dạ đang ngồi cười đùa trong lòng một cô bé xinh xắn. Chiêu Mẫu Đơn nhận ra cô bé kia, liền thẳng lưng, quyết định tiến vào.

"A! Minh Châu thỉnh an Chiêu phi nương nương."

Thấy Chiêu Mẫu Đơn tiến vào, cô bé kia liền thả Y dạ ra, đứng dậy lễ phép chào.

"Chào buổi sáng, bát công chúa." Chiêu Mẫu Đơn cười đoan trang.

Liễu Y Dạ thấy Chiêu Mẫu Đơn thì cũng bắt chước Liễu Minh Châu khom người, giơ váy chào. Cử chỉ này của cô khiến Chiêu Mẫu Đơn thích thú.

Thấy Y Dạ chào theo mình thì Liễu Minh Châu cười thầm, đỏ cả tai.

"Mấy ngày nay Dạ nhi của ta thường chạy ra ngoài, ra là tới đây chơi với bát công chúa. Làm phiền người rồi!"

"...Y Dạ tới đây chơi với ta, ta rất vui, không thấy phiền chút nào đâu ạ...nên...mong người để muội ấy tới đây chơi với Minh Châu."

Liễu Minh Châu giọng nhỏ nhẹ, qua giọng nói cũng biết cô rất yếu đuối, tựa như lay cái thì bể còn nhanh hơn thủy tinh.

"Tất nhiên là được, nhưng mà làm sao con bé lại đột nhiên thân với người như vậy?"

Câu hỏi của Chiêu Mẫu Đơn là đang dò hỏi xem động cơ tới gần Y Dạ của Liễu Minh Châu là gì.

"...Lần trước, con gái của thừa Phong thừa tướng cố y vu ta rạch mất cái quạt của cô ta, là Y Dạ đã đứng ra minh oan cho ta...Cái quạt đó là cô ta tự rạch, sau đó còn phạt cô ta hai cái tát.

Sau hôm đó thì Y Dạ thường hay tới đây ngồi chơi cùng ta, còn mang cho ta bánh nữa..."

Liễu Minh Châu có chút ngập ngừng nhưng lại trên mặt lại luôn có một nụ cười rất tươi.

Chiêu Mẫu Đơn thở dài một tiếng Bát công chúa đúng là rất thành thực, mắt còn sáng rực thế kia thì chắc chắn không sai.

Liễu Minh Châu này...trúng mũi tên của bảo bối nhà ta rồi... Chiêu Mẫu Đơn nhìn Minh Châu rồi nhìn sang Y Dạ, cười trừ.

Thôi...dù sao bát công chúa cũng rất tốt, ngoan ngoãn. Cho Y Dạ nhà ta ở bên học thêm chút phép tắc từ cô bé này vậy.

Chiêu Mẫu Đơn lấy lại nụ cười dịu dàng, nói "Y Dạ nhà ta đôi khi có hơi lớn mật, nếu con bé làm phiền người thì cứ nói với ta nhé? Nhờ người chăm con bé giúp ta!"

Liễu Minh Châu hơi ngạc nhiên, vui sướng tới đỏ cả tai, cứ như mới qua khảo sát của mẹ chồng không bằng. Lớn miệng đáp "Vâng!" một cái rồi quay qua đỏ mặt.

"Tinh! Đối tượng công lược: Bát công chúa Liễu Minh Châu, hảo cảm tăng 7%. Tổng 24 điểm."

Hehe, cô chị này cũng thật đơn thuần quá đi! Liễu Y Dạ nhìn Chiêu Mẫu Đơn quay đi và nghe tiếng thông báo thì cười thầm.

"Tiểu Dạ, muội nói xem ta đã được tới cung Chiêu Hòa chơi với muội chưa?" Liễu Minh Châu cười tươi quay qua nhìn Y Dạ.

Y Dạ gật đầu liên tục, cười tươi nhìn Liễu Minh Châu.

Liễu Minh Châu nhìn nụ cười rực rỡ của Y Dạ thì lại càng vui vẻ, ôm Y Dạ vào lòng, dụi dụi vào lưng cô.

Lát sau, Y Dạ trở về cung Chiêu Hòa, trên đường đi hệ thống hiện lên cười cười.

"Thì ra cái thời cơ mà cô nói cũng cần có thời gian để rình nhỉ"

"Ngươi nói gì thế?" Liễu Y Dạ nhăn mày nhưng lại có ý cười.

"Kí chủ à...Cô cũng mất thời gian rình lúc Liễu Minh Châu gặp nạn mới nhảy ra giở chiêu anh hùng cứu mĩ nhân để mở đường công lược cô bé mà."

"Ha! Đó chính là thời cơ đấy!" Liễu Y Dạ cười gian.