Chương 2: Na Thì Hậu Hoa Khai - Chương 2

Hoa Diệu Sân kì thật không chán ghét vị đại ca này. Thực ra y rất thích hắn. Từ lúc vị đại ca có nét cười thân thiết này giải cứu y khỏi cảnh lạc đường quẫn bách đến nay, y thật rất yêu mến hắn. Mà suốt khoảng thời gian dài từ sau khi phụ mẫu qua đời cho đến nay, cũng nhờ vào sự ủng hộ cổ vũ cùng trêu đùa vui vẻ của hắn mà y mới có thể chịu đựng được.

Thật sự không khoa trương khi nói rằng quá trình học nghệ ở Đường Môn chỉ toàn một chữ “khổ”. Không phải cuộc sống khổ cực, mà do sư phụ yêu cầu phi thường nghiêm khắc. Nếu như không có cách nào đạt được, vậy kết quả sẽ vô cùng bi thảm.

Đường Môn dù sao cũng là danh môn xưng bá anh hùng mấy trăm năm, tuyệt kỹ gia truyền sỡ dị độc bá giang hồ toàn bộ là nhờ quá trình học nghệ vất vả nghiêm túc cùng tôi luyện cực kỳ hà khắc. Cho dù chỉ là học tập dược vật cũng như vậy. Đừng nói là y, chính tiểu Cát Tường thông minh hoạt bát được sủng ái nhất Đường Môn cũng thường xuyên bị trừng phạt.

Bất quá cũng vì đã trải qua rèn luyện nghiêm khắc như vậy mới khiến cho y tuổi còn nhỏ đã có thể tự tin trở thành một dược sư phi thường xuất sắc. Mặc dù ở tuổi mười sáu y vẫn chưa tìm ra chí hướng to lớn xa xôi nào, nhưng nếu có thể cùng tỷ tỷ, Đường đại ca cũng như những người trong Đường Môn sống vui vẻ, y đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.

Nữ hài tử mười lăm tuổi trưởng thành, đến mười sáu tuổi chính là thời gian tốt nhất để lập gia đình. Tỷ tỷ cùng Đường đại ca đã sớm có hôn ước, có lẽ cũng nên nghĩ đến chuyện này một chút. Bất quá không biết tại sao, không chỉ Đường đại ca mà cả tỷ tỷ cũng không vội đề cập đến.

Hoa Diệu Sân tự nhiên rất mừng khi thấy họ thành thân — cho dù trong tâm ý y vẫn ẩn ẩn cảm giác ê ẩm kì quái — nhưng y cho rằng, Đường đại ca là người thân thiết thiện lương như vậy, cùng tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp đúng là một đôi trời sinh. Có điều nếu tỷ tỷ không vội, y cũng không cần sốt ruột. Thừa dịp Đường đại ca còn chưa hoàn toàn là của tỷ tỷ, y muốn cùng Đường đại ca chơi đùa nhiều một chút.

Hoa Diệu Sân chân thành hy vọng cuộc sống mãi êm đềm trôi qua như vậy, thế nhưng lão Thiên luôn không chiều lòng người.

Một ngày nọ, tỷ tỷ ngồi mã xa đến miếu dâng hương, bên người chỉ mang theo một nha hoàn. Vì vậy nàng đã gặp chuyện.

Uy danh Đường Môn đã lan xa nhiều năm như vậy, trong phạm vi ba trăm dặm gần như không có ai dám nảy sinh tạp niệm với mã xa mang dấu ấn của Đường Môn. Nhưng một phần vạn vẫn là một phần vạn, bởi vì nó nằm ngoài sở liệu của mọi người. Khát vọng có được cuộc sống êm đềm yên ả của Hoa Diệu Sân, cứ như vậy bị mạnh mẽ xé nát.

Hồng nhan không họa thủy, mà là nhược thủy.

Lớn lên xinh đẹp không phải lỗi của nữ nhân, thèm muốn mỹ sắc mới là ti tiện của nhân loại. Mặc dù đây là thời thái bình thịnh thế, vẫn tồn tại loại súc sinh khoác lên lớp da con người.

Hoa Diệu Ngữ chưa từng học võ, vậy nên khi phải đối mặt với cường đạo không chỉ cướp tiền mà còn cướp sắc thì hoàn toàn vô lực chống cự, mặc dù vậy nàng vẫn cố hết sức tự bảo vệ mình. Cuối cùng thậm chí đã thừa dịp cường đạo chưa kịp chuẩn bị, đoạt lấy binh khí, tự vẫn.

Tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ vốn cùng mình sống nương tựa lẫn nhau phải chết thảm hoàng tuyền, đôi tròng mắt của Hoa Diệu Sân đỏ lên, tóc tai dựng thẳng, cả người cứng đờ ngây ra như tượng. Vào chính lúc chưa ai nhận ra, mọi chuyện đã trở nên không ổn nữa rồi.

Trong thời gian cực ngắn, Đường Môn đã bày ra thiên la địa võng, bắt đầu tập nã hung thủ, còn Hoa Diệu Sân vừa mới xuất sư thì đều đặn mỗi đêm đều không thấy bóng dáng.

Không ai biết y đi nơi nào, đến ngay cả người quan hệ thân thiết nhất với y là Đường Vô Y cũng không biết tiểu hài tử xưa nay vốn nhu thuận kia rốt cuộc đã đi đâu. Mãi cho đến một ngày, từ thám tử các truyền đến tin tức, trong rừng cây cách Đường Môn trăm dặm phát hiện có vài mảnh thịt của người bị phanh thây. Mà những người đó chính là kẻ Đường Môn muốn tìm.

Đường Vô Y lập tức xông lên ngựa vọt ngay đến hiện trường. Hắn có một dự cảm không ngờ, việc này cùng Hoa Diệu Sân chắc chắn có liên quan. Nhưng mà hắn đã không chuẩn bị tâm lý kĩ càng khi đối mặt với thi thể.

Thực tế không thể trách hắn. Bất luận kẻ nào cũng không có khả năng biết được, cuộc đời này sẽ có lúc nhìn thấy…hiện trạng khiến người phẫn nộ như vậy, thế nên không cách nào trấn định khi chứng kiến hiện trường bầm thây kia.

Rất nhiều kẻ đã chết. Hiện trường hễ có thứ gì —— cây cối, bãi cỏ, bùn đất, đá sỏi…tất cả đều vấy máu. Vừa tiến vào đã nghe mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi. Thế nhưng khiến kẻ khác hoảng sợ cũng không chỉ là những thứ này, mà là mỗi nơi đều có thịt cùng xương người bị tùy ý vứt bỏ.

Đầu khớp xương cùng những khối thịt đều rất nhỏ, là bị người khác dùng kim loại tỉ mỉ cắt vụn. Nhưng những mãnh thịt hỗn loạn nát vụn không có quy luật có thể cho thấy…đây tuyệt đối không phải do đao kiếm cắt đứt, mà là do con người dùng tay xé rách. Đường Vô Y hành tẩu giang hồ đã lâu, gặp qua vô số kỳ văn dị sự hơn cả thế này, thế nhưng hắn thật sự chưa từng thấy thủ đoạn phanh thây hung tàn như vậy. Người động thủ nếu không phải có thâm cừu đại hận với kẻ đã chết thì tuyệt đối sẽ không sử dụng loại phương pháp tâm thần điên cuồng như vậy để ra tay.

Đường Vô Y gần như muốn nôn ra hết. Kẻ đã chết tội lỗi dĩ nhiên không thể tha, thế nhưng người đã ra tay cũng khiến lòng người phát lạnh. Đường Vô Y rất không muốn kết luận chuyện này là do Hoa Diệu Sân gây ra, nhưng mà hắn thật sự tìm được ở hiện trường dấu vết của Hoa Diệu Sân, hắn tìm được kim hoàn buộc tóc của y. Thậm chí, còn tìm được chính bản thân y.

Mang một thân y phục thấm đầy máu đến mức không nhận ra màu sắc vốn có nữa, Hoa Diệu Sân để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch. Cặp mắt mang nước khiến người khác động lòng kia mở ra thật to, có vẻ ngây dại mà không mang sinh khí. Khóe môi hồng nhạt câu lên thành một độ cong dữ tợn, cùng với dấu máu thâm đen trên mặt ngưng tụ thành một vệt dài, hoàn toàn phá nát khí chất hoạt bát nhu thuận vốn có trước đây. Khuôn mặt của y bây giờ…giống hệt như la sát báo thù đến từ địa ngục, xinh đẹp mà dữ tợn.

Y cũng không ngủ, chẳng biết đã để hồn phách của mình lạc đến nơi nào. Nhìn Đường Vô Y chậm rãi đến gần, y vẫn chỉ ngơ ngác không nhúc nhích. Thậm chí khi Đường Vô Y ôm lấy mình, y cũng không có cảm giác.

Trái tim mơ hồ bị tổn thương đau đớn. Ngay cả khi y rõ ràng đã sử dụng thủ đoạn rất tàn nhẫn, cũng không đành lòng trách cứ y. Đành phải ôm lấy Hoa Diệu Sân quay về Đường Môn.

Sau khi được Đường Vô Y chính tay giúp mình uống hết bát thuốc, Hoa Diệu Sân trầm trầm ngủ thiếp đi mất. Không ai ngờ đến, y lại ngủ mãi không muốn tỉnh lại.