Chương 17: Na Thì Hậu Hoa Khai - Chương 17

Đường Vô Y tìm thật lâu cũng không thấy Hoa Diệu Sân.

Giang hồ thật sự rất lớn, muốn tìm một người rất khó, huống chi người này lại là đại sát thủ nổi danh chốn giang hồ. Gần mấy năm qua, thủ pháp hành động của y càng ngày càng bí ẩn, mặc dù hiệu suất rất tốt nhưng cũng rất ít người có thể thấy được hành tung của y, chính thức là một thần long kiến thủ bất kiến vĩ.Biết lời y nói ra không phải đùa, cho nên mới lo lắng. Đời này y còn chưa từng nói ra lời nào quyết tuyệt như vậy. Không nghĩ đến lời vừa nói ra miệng thì lập tức chấp hành kiên quyết như vậy.

Cả đời ngang ngạnh đúng lần này, chỉ để khiến người ta phải chịu đủ thử thách đau khổ.

Nhiều năm hành tẩu giang hồ như vậy, thứ gì cũng chẳng cần nữa. Xem như không nhìn thấy ánh mắt của phụ mẫu chờ mong mình thành gia lập nghiệp, lại càng không muốn nhìn đến sắc mặt hả hê của kẻ nào đó, mắc công kiềm không được xúc động lại đè hắn ra đập cho một trận bầm dập.

Thật là, ‘đệ đệ’ cái gì chứ, chẳng đáng yêu chút nào. Cái tên vô lương tâm nhất Đường Môn nha, đích xác bị gọi như vậy một chút cũng chẳng sai. Hắn chưa trải qua nỗi khổ đau vì tình một ngày nào thôi, nếu có ngày đó chắc chắn mình sẽ hoàn trả lại gấp bội kiểu cười nhạo dễ ghét của hắn.

Không sai, Đường Vô Y là nói đệ đệ của hắn, tam thiếu gia Đường Cát Tường.

Từ lúc Tiểu Diệu bỏ đi đến giờ, Đường Cát Tường vẫn không ngừng cười ghẹo gan đại ca của mình.

Chịu thôi, chưa từng thấy ai ngốc như vậy, rõ ràng cơ hội đem Tiểu Diệu tóm chặt đã ở trong tầm tay, vậy mà lại ngoài ý muốn phá rối kế hoạch của chính mình, tạo ra cục diện nửa sống nửa chết thế này, quả thực là buồn cười chết người đi được.

Sự ngang ngạnh của Hoa Diệu Sân, người khác có thể không biết nhưng chẳng lẽ Đường Vô Y cũng không biết hay sao? Từ hồi y còn nhỏ đã thường chăm sóc y là ai hả? Một chút cũng không nhớ rõ sao? Hoa Tiểu Diệu tên kia mặc dù bình thường rất nhu thuận, nhưng tính cách cực kì khó lay chuyển, lại còn dễ dàng ở chỗ kì quái nào đó lâm vào thế bí, nói không cẩn thận có khi còn khiến y giận dỗi thêm. Đặc biệt là tính xấu này của y chỉ nhằm vào đại ca mà phát tác, ai bảo hắn không chịu cẩn thận chứ? Đáng đời.

Không giúp hắn, ít nhất thì biểu hiện ra mặt là không giúp hắn, tối thiểu cũng khiến hắn hiểu cho rõ theo đuổi một người cũng không giống như sinh ý kinh doanh bình thường — ở đây là kinh doanh son phấn — dễ dàng như vậy, có tính toán trước hết cũng vô dụng, không thể giữ được tâm của người ở bên mình, vật hết thảy đều phí công.

Ha hả, nguyên bản còn lo lắng Tiểu Diệu đối với đại ca một lòng một dạ đến mức chẳng biết gì khác. Không ngờ y cũng có triển vọng lắm. Lúc này có trò hay, hắn sao có thể bỏ qua không xem cho đến kết cục được chứ?

Vậy nên, kẻ nào đó ôm quan điểm kì quái, cực kì yên tâm thoải mái mà bàng quan đại ca hắn chật vật lo lắng, tuyệt không ra tay hỗ trợ — cho dù nhiều lúc hắn biết rõ Hoa Diệu Sân ở đâu cũng thế thôi. Kiểu tâm tình này của hắn a, sau này được người khác nhận xét là vì không có người yêu nên sinh ra cảm giác hài hước nhàm chán, muốn gây chuyện phá hoại thôi (dân FA là đây =))). Đương nhiên, danh hiệu Đường Môn đệ nhất tiểu quỷ vô lương tâm vẫn cứ thế duy trì.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Địa vị sát thủ của Hoa Diệu Sân trong chốn giang hồ càng ngày càng cao, y bây giờ gần như đã trở thành một trong những sát thủ ra giá cao nhất hiệu suất tốt nhất rồi. Nhưng mà sự né tránh của y đối với Đường Vô Y vẫn không chút nào lơi lỏng.

Đường Vô Y tìm y thật nhiều năm (tính ra là 5 năm). Rất nhiều lần chỉ còn cách một ngón tay thôi mà vẫn để y chạy thoát mất. Dần dần, từ trạng thái khẩn trương ban đầu hắn dần dần trầm tĩnh lại. Nếu Hoa Diệu Sân không muốn nhanh chóng chấm dứt cục diện này, vậy hắn cứ bồi y thôi. Dù sao đời này cũng được quen biết y, vậy nên chỉ cần y vui vẻ là tốt rồi.

Thở dài. Kỳ thật mặc dù đã nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế hắn thật sự muốn đem cái người đang chạy loạn khắp nơi kia bắt về cột chặt bên người không cho chạy nữa. Thật là hoài niệm khoảng thời gian trước kia khi y vẫn muốn ở mãi bên mình a. Tại sao nhất định phải để y hành tẩu trong giang hồ làm chi? Không đi thì sao hả? Dù sao giang hồ cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì. Hận a, hận chính mình ngu muội nhàm chán.

Bây giờ có hối hận nữa cũng không kịp nữa rồi. Điều có thể làm cũng chỉ là chờ đợi mà thôi, chờ xem y khi nào thì chịu hồi tâm chuyển ý nhìn mình một chút.

Thật sự, thân là trưởng tử vốn là một chuyện rất khốn khổ. Có vài thứ không thể trốn tránh được.

Phụ mẫu vốn luôn thả cho mấy huynh đệ tự tung tự tác, vào một ngày nọ, bỗng dưng triệu hồi hắn về Đường Môn.

Dù sao gần đây lại mất hành tung của Tiểu Diệu, quay về Đường Môn cũng tốt, vấn ăn phụ mẫu hồi lâu không gặp, tránh để người đời nói là “bất hiếu”. Tiện thể đi cười nhạo đương sự trong lời đồn đang ngày càng được đám người trong giang hồ đồn thổi thêm thắt thật thú vị, “Đường Cát Tường là cấm luyến của ma giáo giáo chủ”

Không ngờ phụ mẫu đã lâu không gặp lại chuẩn bị “lễ vật” thật lớn dành cho mình —— một đống họa đồ tương thân (tranh vẽ mấy nàng, xem như xem mắt)

Té xỉu tại chỗ. Từ lúc nào Đường Môn cho lưu hành tương hôn vậy? Nhìn lão nương bộ dáng bừng bừng, không phải là chủ ý của nàng đó chứ?

Vậy là không chút khách sáo hỏi luôn: “Cha, gần đây nương hay giao du với ai?”

“Ân, phu nhân trấn trên.”

“Là vị phu nhân thích làm mai cho người khác nhất ấy à?” Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của lão cha, hắn cũng biết người không đồng ý với hành vi của mẫu thân cho lắm. Bất quá ai bảo lão cha của hắn lại là hình tượng thê nô gương mẫu nhất của Đường Môn làm chi? Chỉ cần không quá phận, cứ yên lặng mắt nhắm mắt mở mới có thể bảo trì cuộc sống ngọt ngào bình yên hạnh phúc a.

Thân làm con đương nhiên biết rõ lão cha rất bất đắc dĩ rồi, cho nên hắn chỉ có thể thở dài hỏi lão nương: “Ta có thể tự lựa chọn đối tượng cho mình hay không?”

“Ta không ép buộc ngươi, chỉ cần trong hai năm ngươi thành thân, như vậy việc chọn ai không quan trọng. Nếu như ngươi thật sự không có đối tượng thì mấy cô nương kia cũng không tệ lắm đâu, không cần lo lắng.” Mẫu thân của hắn cười tủm tỉm nói như vậy, thật ra nàng không phải kiểu mẫu thân thích bắt buộc hài tử của mình, nếu không sẽ không dưỡng ra mấy đứa con kì quái thế này.

Còn nói không hạn chế, người thì không hạn chế rồi, nhưng mà thời gian hạn chế quá a.

“Nương, ngươi cùng cha cũng không có cái gì môn đăng hộ đối hay điều kiệu đặc thù gì phải không? Cho dù ý trung nhân của ta không phù hợp tiêu chuẩn thế nhân cũng được?”

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi thích, nhân phẩm đối phương không tồi, vậy chẳng sao cả.” Rất khẳng khái tuyên bố như vậy. Nàng tin ánh mắt nhìn người của con nàng. (mắc bẫy lần hai =)))))

“Hảo.” Có những lời này là đủ rồi. Nếu lão nương đã cho thời hạn, vậy hắn có lý do phát lực rồi. Hắc hắc, Tiểu Diệu à, cuộc sống trốn tránh của ngươi sẽ sớm chấm dứt thôi.

“Nương, chúc phúc cho ta đi. Chúc cho ta mau chóng mang ý trung nhân của mình về.”

“Ô? Ô, tốt, chúc ngươi may mắn.”

“Ta đi đây.”

“Đi đâu.”

“Đi tìm người ta thích a.” (làm như ra chợ mua 3 ngàn 1 ký vậy đó huýt sáo)

Xuất môn, tình cờ lại thấy Cát Tường đứng bên ngoài. Khuôn mặt càng lớn càng trở nên vô hạn xinh đẹp lại mang theo ý cười gian trá.

“Đại ca, hạ quyết tâm rồi a?”

“Ngươi chống mắt mà xem đi.” Vươn tay xoa đầu tiểu đệ. Cào loạn mái tóc đen nhánh của hắn.

“Đừng có ba hoa. Ta đợi xem kết quả đây.”

“Ta mà còn để yên cho ngươi chê cười thì ta gọi ngươi là ca.”

Vừa nói vừa hùng dũng phấn chấn…đi mất tiêu.

Đường Cát Tường nhìn theo bóng lưng của hắn, cười: “Chúc ngươi may mắn, lão Đại.”