Cả một đoạn dường dốc toàn lực chạy như điên, gần như dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay mà chạy, ngay cả trước đây có chạy trối chết cũng chưa nhanh được như vậy. Nhưng mà nếu không làm thế thì tâm tình rối loạn không có cách nào nghĩ thông được sẽ đem y bức điên mất.
Phản ứng đối với hai chữ “Đường Môn” chẳng là gì so với ba chữ “Đường Vô Y”. Nguyên nhân ư, tự mình cũng biết, nhưng quả thật không biết phải làm sao đối mặt.
Năm đó khi tỷ tỷ còn tại thế, mình gần như xem hắn là đại ca. Sau khi tỷ tỷ gặp nạn, hắn liền trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình. Ngày tháng dần trôi qua, tình cảm của mình dành cho hắn dần dần ngưng kết thành thân tình, hữu tình, thậm chí còn có một thứ…gọi là tình yêu. Loại tình cảm này sâu đậm mà thâm hậu, thế nên trong suốt bảy ngày đó, thần trí hoàn toàn không rõ, thứ gì cũng không biết, vậy mà lại nhớ được bản thân đã yên tâm mà rơi nước mắt trong khoái cảm mập hợp mạnh mẽ như thế nào.
Lúc đó có phải mộng hay không, thân thể chính mình biết rõ nhất. Di chứng sau khi kiệt liệt giao hoan vẫn còn chút tồn tại mơ hồ mãi đến sau khi bản thân đã thanh tỉnh, khiến cho y cảm thấy túng quẫn không biết phải làm sao. Nhưng chính vì thế mà y đã biết, đó tuyệt đối không phải là một hồi xuân mộng vô ngân.
Muốn hỏi một chút ý nghĩa của hắn, muốn biết y đã nghĩ gì lúc đó mà ôm lấy mình, càng muốn biết sâu trong trái tim của hắn, mình có vị trí gì, có tồn tại hay không. Nhưng mà vẫn không được, dây dưa mãi không thừa nhận, những tưởng thời gian vẫn còn rất nhiều, nào có ai ngờ đến cuối cùng lại dẫn đến kết quả khiến người muốn nói cũng không có cách nào để nói.
Nhớ đến hắn, khắc ấn trên trán lại mơ hồ co rút đau đớn. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của mình khi rời khỏi Đường Môn, cho đến bây giờ độ ấm ấy vẫn thi thoảng thiêu đốt trái tim đau đớn của mình.
Quên đi, không nên tiếp tục mộng tưởng nữa. Điều cần làm bây giờ là đem đầu của kẻ này đến đưa cho lão Ngụy, sau đó lại tiếp tục kiếp sống sát thủ của mình.
Không lâu sau đó, Hoa Diệu Sân lại tiếp nhận một lần sinh ý nữa. Lần này, y trà trộn vào đội ngũ bảo tiêu tiêu cục, đợi cơ hội xuất thủ.
Đây là một tiêu cục tầm trung, trong giang hồ cũng không nổi danh lắm, sinh ý thông thường chính là áp tải vài thứ bảo bối đáng giá. Nhưng vào một ngày nọ, một khách nhân kì bí tìm đến cửa, muốn bọn họ áp tải “Huyết Ngọc Nhân Sâm Vương” trong truyền thuyết đến địa điểm chỉ định, chính vì thế mà tiêu cục mang tên “Vô Ưu” này đã trở thành tiêu điểm trong chốn giang hồ.
“Huyết Ngọc Nhân Sâm Vương” vốn là thánh dược có tác dụng khởi tử hồi sinh thậm chí có thể giúp trường sinh bất lão trong truyền thuyết, người trong giang hồ vốn đối với nó nhỏ dãi ba thước. Tin tức vừa truyền ra, nó liền như một đoá tiên hoa tản ra mùi thơm dày đặc ẩn chứa mĩ vị mật ngọt, hấp dẫn điên cuồng phong lãnh điệp từ khắp nơi trong giang hồ lần tìm đến. Mà tiêu cục “Vô Ưu” phụ trách áp tải đóa tiên hoa này nghiễm nhiên trở thành cái gai đâm vào mắt cần phải nhổ bỏ.
Người trong tiêu cục sớm biết tiếp nhận kì sinh ý này tức là phải chịu hậu quả, bọn họ thật ra không sợ hạng người tham lam như lang như hổ, thứ duy nhất khiến bọn họ sợ hãi, chính là giang hồ đệ nhất hái hoa tặc Vệ Ti Không ra chiến thiếp công khai.
Trong chốn giang hồ người chưa từng xuống tay giết người gần như không có. Không kể đến Hoa Diệu Sân thân là sát thủ đã nợ bao nhiêu mạng người, bản thân “nhã tặc” Vệ Ti Không luôn có tên trên bảng truy nã, hai tay đã nhúng máu không ít người. Càng đáng xấu hổ hơn là, máu trên tay gã phần lớn đều là nữ tử. Nói cách khác, gã không chỉ là đạo tặc mà còn là một hái hoa * ma hạ lưu vô sỉ tiền gian hậu sát.
Cặn bã như vậy khiến ai gặp được cũng muốn giết chết. Nhưng những năm gần đây sau khi gây án, Vệ Ti Không đều có thể trốn thoát giữa vòng vây của mọi người, dựa vào cái gì? Đương nhiên là nhờ một thân võ công cao cường đến mức kinh khủng rồi.
Vệ Ti Không đưa ra thiếp thưởng đoạt, chủ nhân tiêu cục đương nhiên không dám khinh tâm. Sau khi trải qua một thời gian dài lo lắng bàn bạc, bọn họ quyết định bỏ ra một số tiền lớn mời một người chuyên trách đối phó với Vệ Ti Không, vì vậy chọn kẻ dễ dùng tiền thu mua nhất trong thất đại sát thủ tốt nhất giang hồ — Hoa Diệu Sân vì vậy mà trở thành tuyến phòng thủ của họ.
Bây giờ y đang lẫn trong đội ngũ tiêu cục, chờ đợi con mồi xuất hiện.
Một thân vải đen biểu thị cho việc tử thủ áp hàng, bạch phấn trên mặt cũng tẩy đi, để lộ ra khuôn mặt búp bê mang theo vài phần non nớt, nhìn thoáng qua cứ như một hài tử còn chưa dứt sữa, trên trán cột một dải băng đen, che khuất đi khắc ấn kinh thế hãi tục của y. Trừ da tay quá mức trắng trẻo của mình, y mặc một thân trang phục như vậy lẫn trong đám tiêu sư, quả thật nhìn không ra.
Kiên nhẫn đi đường, kiên nhẫn chờ đợi. Dọc đường đi cũng có gặp chút phiền toái nho nhỏ, nhưng chút vặt vãnh này tiêu cục có thể tự mình giải quyết. Kẻ cần đến còn chưa đến, y quyết định chưa ra tay. Nếu thật muốn ra tay cũng không phải là với mấy kẻ quê mùa kỹ năng kém này, phải là người phù hợp mới có thể khiến y nâng cao thân phận.
Thời gian chờ đợi cũng không lâu lắm. Vệ Ti Không đã viết rất rõ trong thiếp, trong vòng năm ngày đi đường gã nhất định sẽ xuất hiện. Đã qua bốn ngày, còn lại một ngày kể ra cũng không dài.
Quả nhiên, giữa ngọ ngày thứ năm, Vệ Ti Không một thân hoa phục rốt cuộc đã xuất hiện rồi.
Toàn thân trang phục lộng lẫy tung bay phấp phới, tựa như một quý công tử đang định xuất môn du xuân. Khuôn mặt trắng nõn, tu mi phượng nhãn, môi hồng răng trắng, là dạng nam nhân mang khuôn mặt có chút nét của nữ nhân lại anh tuấn hiếm thấy. Hoa Diệu Sân chú ý đến trên mặt gã có đánh một tầng phấn nhạt, trên tay phải là quạt lụa màu trắng phiêu a phiêu, đầy một vẻ phong lưu hào phóng. Hoa Diệu Sân phải thừa nhận, nam nhân này rất có tư chất làm hái hoa tặc.
Nhưng gã thích hái hoa là chuyện của gã. Chính mình vốn là sát thủ, nhận tiền của người ta thì phải thay người ta trừ hại. Vì vậy một mình y vọt lên, tựa như con tiểu thái điểu mạnh mẽ tiên phong, vụng về huy đao chém loạn xạ.
Ngay từ đầu, Vệ Ti Không còn cảm thấy tiểu tử này rất thú vị, chém hoài chém mãi mà cũng không tìm được chỗ nào chuẩn xác, đến cả tóc gáy của mình cũng chạm không được, vậy nên trong khi một đám người đang cẩn thận trông chừng thì gã chỉ thản nhiên phe phẩy cây quạt quan sát. Đợi đến khi gã phát hiện có vấn đề thì đã gần như không kịp nữa rồi.
Khí huyết bốc lên cuồn cuộn. Trong không khí mơ hồ có cảm giác khiến người ta hít thở không thông. Lập tức Vệ Ti Không lạnh mặt, năm ngón tay cung thành trảo, trực tiếp nhảy về phía trước muốn bắt người.
Ngoài dự đoán là, thân hình thoạt nhìn không lớn không nhỏ chân tay luống cuống kia lại có thân pháp dị thường trơn trượt. Một kích chứa đầy kình khí xuất ra nhưng lại thất bại, chỉ miễn cưỡng xé được ống tay áo của y. Lập tức sắc mặt hai người cùng nổi lên biến hóa.
“Ngươi là người phương nào?” Trầm giọng gầm lên. Không hổ danh là phiên phiên công tử trọng sĩ diện, trong một thời gian ngắn đã điều chỉnh sắc mặt lại trạng thái nguyên bản, không còn chút nào biểu hiện chật vật trước mặt người khác.
“Là kẻ muốn mạng của ngươi.” Hoa Diệu Sân đứng yên bình tĩnh, trấn định mà ngạo mạn trả lời, không còn cố tình giả vờ là hạng tôm tép như vừa rồi nữa. Trong lòng y khẽ giật mình. Thân pháp của mình đã rất nhanh rồi, gã cư nhiên còn kịp xé tay áo của mình. Quả nhiên là đáng sợ.
“Ồ? Ngươi có bản lĩnh này sao?”
“Vì miếng cơm thôi.”
“Ngươi nhất định không phải người của tiêu cục. Ta trả giá gấp đôi bọn họ.”
“Cái gì?”
“Ta muốn ngươi rời đi, đừng cản đường.” Quả nhiên là kẻ thức thời, có thể nghĩ ngay đến dùng tiền mua chuộc để giảm xác suất thất bại của mình. Thật sự là cáo già giảo hoạt. Lập tức, trên trán của những người trong tiêu cục đều toát mồ hôi lạnh. Không có biện pháp, ai bảo Hoa Diệu Sân vốn là kẻ vì tiền hành sự a.
“Ô, Vệ lão đại quả nhiên hào phóng.” Hoa Diệu Sân cười, rất khinh rẻ loại đề nghị nọ. “Bất quá dư luận có thể phá hủy sinh ý của ta, sau này còn ai dám tới nhà nữa?”
“Nói vậy là ngươi không đồng ý?”
“Đúng! Muốn động thủ thì vượt qua ta trước đã.”
“Hảo.”
Lời vừa nói ra, thân hình như đại điểu đã lao vụt đến. Một hồi cương đối cương chính thức khai hỏa.
Này không phải luận võ bình thường, đây chính là đấu đến chết. Chỉ cần giết được kẻ trước mặt, có thể dùng mọi phương pháp. Vệ Ti Không mặc dù khoác lên bề ngoài quý công tử, xuống tay lại rất âm độc. Hơn nữa một thân nội lực tu vi gần như sâu không lường được, Hoa Diệu Sân không thể giành được từ gã chút thượng phong nào.
Đương nhiên, Hoa Diệu Sân cũng không phải đèn dầu cạn. Mới vừa rồi cố tình diễn một vở hài kịch chính là để tiếp cận Vệ Ti Không, tại trên người gã hạ xuống dược vật mạn tính. Chỉ cần chống giữ qua trận này, chờ cho khí huyết vận chuyển khiến dược tính phát tác là được rồi, đến lúc đó Vệ Ti Không có muốn đánh cũng chẳng còn khí lực đâu mà đánh. Chỉ cần chống giữ qua trận này…
Nhưng mà…muốn chống giữ quả thật rất khó khăn a.
Càng đánh khuôn mặt của Hoa Diệu Sân càng tái nhợt. Mồ hôi lạnh một giọt lại một giọt tiết ra, theo đường cong trên khuôn mặt lăn xuống, nhưng mà ngay cả thời gian lau sạch y cũng không có, hai tay chỉ có thể vội vàng ứng phó công kích liên miên tựa như nước chảy không chút nào gián đoạn của Vệ Ti Không.
Mồ hôi của Hoa Diệu Sân bốc hơi trong không khí, tỏa ra một mùi hương thản nhiên. Da thịt tái nhợt gần như trong suốt đến mức có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, mơ hồ mang theo vài phần tình sắc. Vệ Ti Không nhất thời bị hấp dẫn, không khỏi thở dài:
“Không ngờ ngươi lại là một vưu vật.”
“Ách?” Không hiểu ý tứ của gã.
“Đang đánh nhau mà còn có thể khơi mào * của ta, ngươi là người đầu tiên. Ta ra giá gấp ba.”
“Có ý gì?”
“Gấp bốn. Ngươi đi đi. Chờ ta chiếm được Huyết Ngọc Nhân Sâm Vương sẽ tiếp tục yêu thương ngươi.”
Nghe rõ rồi, nhưng lại càng thêm phẫn nộ. Quyết tâm giết gã càng thêm kiên định. Sau một tiếng cười lạnh, trên tay lại gia tăng ba phần khí lực.
“Tính tình thật xấu, bất quá ta thích.” Vệ Ti Không nhất thời ứng phó không kịp nhưng vẫn tiếp tục trêu chọc. Gã đã nhìn ra nam tử thanh tú trước mặt này không có thói quen nghe mấy lời này.
“Giữ được mạng đi rồi nói.”
“Ý của ngươi là…sau trận này ngươi sẽ nguyện ý theo ta? Hảo hảo, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Vừa nói xong, gã liền mặc kệ chiêu thức đã dùng hết, toàn thân đánh úp về phía Hoa Diệu Sân.
Tốc độ cực nhanh, Hoa Diệu Sân trở tay không kịp, bị gã ôm trọn. Nhuyễn ma huyệt trên lưng cùng thụy huyệt đều bị điểm trúng, lập tức chỉ có thể mềm nhũn, không tự chủ được mà ngã xuống đất. Trước khi mất đi ý thức, y chỉ có thể thấy được tiếu nhãn gian trá của Vệ Ti Không.
“Gia hỏa khó chơi, xong chuyện sẽ tiếp tục đối phó với ngươi.” Vệ Ti Không thả cho y ngã trên đất. Trêu chọc trên mặt cũng thu liễm rồi. Gã nhìn về phía những người trong tiêu cục bằng ánh mắt cực đoan lãnh khốc. “Cư nhiên có dũng khí thỉnh người về đối phó với ta. Các ngươi thật to gan.”
“Gan cũng không to lắm, không bằng ngươi.”
Trong đám người đang lo sợ run rẩy nhìn hổ đói chuẩn bị tấn công lại truyền ra tiếng nói lãnh đạm thậm chí còn rất ngạo mạn của một người. Thanh âm trầm thấp tràn đầu từ tính, cũng ẩn hàm uy nghiêm.
“Kẻ nào?” Thanh âm như vậy, dĩ nhiên mang theo cảm giác uy hiếp vô danh, chuyện tưởng đã bị mình khống chế lại thay đổi, sắc mặc Vệ Ti Không lại bắt đầu biến hóa.
“Ta nghĩ ngươi không biết, chính mình đã phạm vào bao nhiêu lỗi rồi.” Từ trong đám người bước ra một hán tử lộng mi tế nhãn (mày dày mắt hẹp), trong ánh mắt của hắn mang theo vài phần thương tiếc nhìn Hoa Diệu Sân đang té ngã trên mặt đất, ngữ khí thản nhiên đã quyết định xong vận mệnh của Vệ Ti Không.