Chương 3: Dưa Trộn

Phát hiện ra cách tăng kinh nghiệm, Giang Phong bắt đầu có ý đồ với vị trí chủ bếp.

Tiếc rằng chủ bếp là địa bàn của Giang Kiến Khang đồng chí, ông là hoàng đế trong phòng bếp này, nhỏ như dao gọt vỏ, dao chặt xương, dao gọt củ quả, to thì nồi, thớt gỗ, bếp ga, đều là con dân của ông. Khả năng Giang Phong có thể mưu phản trước mặt ông hoàn toàn bằng không.

Nguyên một ngày, Giang Phong mới tìm được cơ hội nấu chén canh rong biển kèm trứng. Nhân lúc Giang Kiến Khang đồng chí bận tối tăm mặt mày, nếu không đến cả nồi Giang Phong cũng sờ không tới.

Mười giờ tối, đóng quán, Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đồng chí đang lau dọn bếp, đuổi Giang Phong về nhà trước như thường lệ.

Trước khi đi, Giang Phong tiện tay lấy hai cây dưa chuột.

Một đĩa dưa trộn bình thường, cách miêu tả này quá tầm thường nhỉ. Giang Phong cảm thấy từ nhỏ cậu đã trộn dưa cho Trần Tú Tú, khổ luyện mười năm công phu cho món này, đánh giá ít nhất cũng phải là màu sắc hương vị đầy đủ, duy nhất trong hàng nghìn vạn mới đúng.

Số lượng dưa chuột Trần Tú Tú từng ăn, đủ để diệt sạch một khu vườn.

Về nhà, Giang Phong đứng trong phòng bếp cẩn thận đánh giá hai cây dưa chuột lấy từ chỗ Vương Tú Liên.

Một mập một gầy, một cao một thấp, vỏ thô ráp, màu xanh ngả vàng còn chồng chất vết thương do bị Vương Tú Liên đồng chí rửa đầy bạo lực.

Dưa chuột... Nên đập thế nào đây?

Giang Phong đã từng đập vô số dưa chuột, cao mập gầy ốm đều có, lâm vào mê mang.

Dưa trộn nên đập dưa kiểu gì? Lẽ nào cậu phải nấu như phim kiếm hiệp, dồn khí vào đan điền, dùng chân khí thăm dò cấu tạo của dưa chuột, rồi rút cây dao phay trong truyền thuyết ra, sử dụng kỹ năng, trước khi đập dưa phải xoay dao mấy vòng...

Thôi, bịa không nổi.

Nắm dao, bỏ dưa lên thớt, bộp bộp bộp.

Không có mùi hương mê người, không có màu sắc xinh đẹp, càng không loé sáng lấp lánh.

Dưa chuột vẫn là dưa chuột, còn bị đập nát.

Giấm do Giang Kiến Khang đồng chí tự ủ, sa tế do Giang Kiến Khang đồng chí tự làm.

(Một đĩa dưa trộn bình thường)

(Một đĩa dưa trộn hơi nhiều giấm)

Giang Phong: ...

Tuy không biết vì sao ở nhà còn thấy được dòng chú thích, nhưng hai dòng này hiển nhiên làm cậu không vui cho lắm.

Mười phút sau, Giang Phong bê đĩa dưa trộn sang gõ cửa nhà hàng xóm.

Năm phút trước, Vương Tú Liên đã về nhà sau khi dọn xong phòng bếp, mãnh liệt khiển trách hành vi tối nửa đêm còn trộn dưa lãng phí đồ ăn của Giang Phong, đôi mắt thông thái chọn ngay đĩa dưa bình thường ăn, đĩa còn lại bảo Giang Phong mang sang cho Trần Tú Tú.

"Không phải Tú Tú thích ăn dưa trộn nhất sao? Lúc nhỏ dù con trộn dưa chua đến mức nào con bé cũng ăn hết sạch."

Giang Phong nghi ngờ với giọng nói to lớn của Vương Tú Liên đồng chí, Trần Tú Tú ở cách vách nghe thấy cả rồi.

Lúc Trần Tú Tú mở cửa, trông thấy đĩa dưa của Giang Phong, rõ ràng ngây ra một lúc.

"Ăn không?" Câu này đã xuất hiện vô số lần trong cuộc đối thoại của họ.

"Ăn." Trần Tú Tú đáp theo bản năng.

Trần Đốc Tụ không ở nhà, có điều đây là chuyện thường ngày, từ lúc Giang Phong hiểu chuyện, cứ dăm ba bữa là ông ấy lại đi công tác.

Giang Phong để dưa trên bàn ăn, trên bàn còn có một chén cháo đã nguội, không có đồ ăn kèm.

Hơn nữa là một món trông bề ngoài không tốt lắm, giống cháo, lại giống như cháo bị cháy.

Giang Phong nhíu mày: "Em không ăn bữa tối?"

"Em nuốt không trôi." Trần Tú Tú uể oải.

Thấy cô như vậy, Giang Phong không nói gì thêm, trực tiếp đi vào phòng bếp.

So với phòng bếp quán ăn nhà họ Giang, phòng bếp nhà Trần Tú Tú đơn sơ hơn hẳn. Hai cây dao, thớt gỗ bị ẩm còn nứt, một cái nồi, một bình muối, một chai dầu ăn, tìm cũng tìm không ra bất cứ gia vị nào.

"Anh muốn nấu hả?" Trần Tú Tú không cản cậu, cười trêu: "Nhà em gì cũng không có, chỉ có một cái nồi một túi gạo, à còn một túi bột."

Quả nhiên, mở tủ lạnh, bên trong trừ bia ra thì không còn thứ gì cả.

"A, đúng rồi, còn có bia của ba." Trần Tú Tú nhìn cậu: "Nguyên liệu nấu ăn nhà anh đều ở trong quán, nếu em muốn ăn em sẽ tự hâm cháo."

Câu này nói ra từ miệng Trần Tú Tú đủ để tất cả các chủ quán cô ấy từng ăn hoảng sợ.

Từ nhỏ khẩu vị của Trần Tú Tú đã bị bởi Giang Kiến Khang đồng chí nuôi rồi, sao có thể nuốt trôi một chén cháo, còn là một chén cháo bị cháy.

"Anh nấu chén cháo trắng cho em." Giang Phong cũng biết không thể nấu món khác, ánh mắt liền chăm chú vào đống gạo duy nhất trong bếp.

Trần Tú Tú ngồi lên ghế, im lặng nhìn Giang Phong nấu cháo.

Nhà họ Giang không thích cháo, muốn ăn cũng không ăn cháo trắng, ít nhất cũng là loại cháo vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy ăn ngon, như cháo tôm, cháo thịt bò. Cháo trắng nhạt nhẽo vô vị, không thể xuất hiện trên bàn ăn của nhà họ Giang.

Nấu cháo cần có bản lĩnh, biết tỉ lệ của gạo với nước, khống chế thời gian thay đổi lượng lửa, quấy đều, để từng viên gạo nở to tròn, sền sệt.

Đương nhiên, Giang Phong làm không được.

Cậu chỉ có thể nấu một chén cháo trắng nhạt nhẽo làm người ta cảm thấy có thể ăn hơn ăn không chết người mà thôi.

"Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ." Trần Tú Tú đột nhiên hỏi.

"Ừ, gần một năm. Em học đại học, chúng ta mất liên hệ từ đấy." Giang Phong cẩn thận ngẫm nghĩ.

"Có phải lúc trưa anh nhìn thấy em, xém chút không nhận ra em không, lúc trước em béo tới mức... không giống người, giống cục thịt." Trần Tú Tú nói, lại nhìn cánh tay cô.

"Em vốn không béo." Giang Phong vừa lấy nồi vừa nói. "Ít nhất ba mẹ anh thấy em không béo."

Định nghĩa béo trong mắt nhà họ Giang, mới 100kg không tính béo, xem như đô con.

Trần Tú Tú bật cười: "Cũng đúng, chỉ có nhà anh cho rằng em không béo."

"Nhịn ăn hại cơ thể, chính em nói câu đó đấy." Giang Phong nói.

Cấp ba, mỗi khi tan học Trần Tú Tú đều đến quán ăn nhà Giang Phong, lúc nào cũng vừa ăn thịt vừa cười tủm tỉm nói: "Em biết ăn nhiều thịt sẽ béo, nhưng lượng cơm của em nhiều như vậy, nhịn ăn hại cơ thể nha."

"Em biết."

"Ban đầu em muốn chạy bộ giảm cân, nhưng quá khó, anh không thể tưởng tượng ra cảnh một tên béo 85kg gian nan chạy hết một vòng quanh sân đâu. Nhịn ăn dễ hơn, chỉ cần uống thuốc ép nôn, cứ nôn nôn liền gầy."

"Không cần đi tiệm may dành riêng cho người béo, đi trên đường cũng không bị mọi người nhìn với ánh mắt kì lạ. Sau lại em không cần uống thuốc, chỉ cần thấy đồ dầu mỡ liền tự động buồn nôn, thật tốt."

Giang Phong không thể phát biểu, nhà họ Giang không thiếu người béo, hơn nữa còn là loại béo cao to vạm vỡ một người có thể đánh mười người, đi trên đường không ai dám trêu chọc, càng đừng nói là nhìn với ánh mắt kì thị, nhiều nhất là vừa thấy gương mặt đầy thịt của của người đô con liền sợ chạy.

Giang Phong trầm mặc nấu cháo.

Rất nhanh, một nồi cháo trắng bình thường đến không thể bình thường hơn ra đời.

(Một nồi cháo trắng có hương vị không tệ)

Đây là đánh giá cao nhất trò chơi dành cho món ăn Giang Phong nấu.

Bưng cháo đến trước mặt Trần Tú Tú, vẻ mặt Tú Tú toàn là kháng cự.

Cô không muốn ăn, cũng tình nguyện không bao giờ ăn nữa.

Nhưng cô cũng không muốn từ chối ý tốt của Giang Phong.

Cháo vẫn còn nóng, Trần Tú Tú cầm đũa, gắp một miếng dưa trộn.

"Răng rắc."

"Đinh, đạt được 10 kinh nghiệm."

"Ăn ngon." Trần Tú Tú nói nhỏ.

Giang Phong: ???

Nếu cậu nhớ không lầm, món này cậu cho hơi nhiều giấm đấy!