Chương 13: Nhục nhã Vương Bác Thành

-Đường Nghiên, không ngờ mày cũng dám tới đấy.

Vương Bác Thành nhìn Đường Nghiên cười đầy thỏa mãn vì hắn biết chỉ lát sau thôi Đường Nghiên sẽ bị đánh tới mức cha mẹ nhìn không ra.

-Có chuyện thì nói, có rắm thì thả. Lên hết đi, tao còn phải về nhà nữa.

Đường Nghiên không nói dối, hắn quả thực đang vội về nhà cùng Mộc Tiểu Uyển anh an em em. Vương Nhất Bác thấy hắn vẫn kiêu ngạo như vậy nghiến rang ken két ra hiệu cho ba tên đàn em tiến lên.

-Tao nói trước, tao đã ra tay đừng nghĩ bọn mày còn có thể bước về.

Đường Nghiên lạnh lùng nói, lúc này cả đám như nghe thấy chuyện cười vậy, thậm chí 1 tên cười to tới mức phọt ra cả rắm. Tên kia là đàn em của Vương Nhất Bác, hắn lúc này thấy mọi người đều khinh bỉ nhìn hắn liền tức giận, Đường Nghiên cũng là nhếch mép xem hắn. Vừa tức vừa thẹn hắn cầm gậy lao lên. “Bốp” một tiếng, hắn lãnh trọn một cú đấm vào mặt, lao về phía sau như diều đứt dây, răng rơi đầy đất, mắt trợn ngược lên, sớm đã ngất đi.

-Có vẻ bọn mày không nghe cảnh báo của tao! Vậy cũng đừng trách tao!

Mọi người hiển nhiên bị màn vừa rồi làm cho sững sờ, Vượng ca ra hiệu, cả đám đàn em bất chấp cầm gậy lao lên, Đường Nghiên giống đập muỗi tựa như, một đấm hạ xuống rất nhanh đám đàn em của Vượng ca nằm la liệt trên đất.

-Tên đầu trọc kia có vẻ oai, tiến lên!

Đường Nghiên gầm một tiếng, Vượng ca lòng có chút e sợ nhưng dù sao cũng đã lăn lộn nhiều năm, hắn tiện mồm nhổ một bãi nước bọt vào mặt Vương Bác Thành tiến về phía Đường Nghiên.

-Tiểu tử, tuy rằng mày có chút bản lĩnh nhưng tao...

Chưa để hắn kịp nói hết Đường Nghiên vung lên cánh tay, Vượng ca có lẽ không nghĩ bản thân mình sẽ có lúc nhục nhã như vậy, hắn đỡ không được lực đạo, ngã vật xuống đất, máu mũi trào ra. Đường Nghiên chân dẫm lên mặt hắn nhìn về phía Vương Bác Thành. Tên này sợ đến tiểu ra quần, chảy cả xuống đất, hắn tốn không ít tiền mới có thể thuê được Vượng ca có máu mặt, vậy mà tên Đường Nghiên chỉ vung tay cũng khiến cả đám nằm bẹp dưới đất như chó chết.

-Đường đại ca, không đúng, gia gia, Đường gia gia ta sai rồi.

Vương Bác Thành vội quỳ xuống liên tục đập đầu, Đường Nghiên tiện chân đá Vượng ca qua một bên, Vương Bác Thành lúc này mới phát hiện tất cả đều đã bị Đường Nghiên đánh ngất.

Nhìn Đường Nghiên bước lên một bước, Vương Bác Thành lùi về phía sau, lúc này đầu hắn chúi xuống đúng chỗ hắn vừa tiểu ra.

-Vương Bác Thành bạn học, chúng ta vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, ta có một đạo lý là người không phạm ta thì ta không phạm người, nhưng biểu hiện của mày hôm nay khiến tao thật thất vọng.

-Bạn học Đường Nghiên, tôi sai rồi, mong cậu giơ cao đánh khẽ, nhà tôi có tiền, cậu muốn bao nhiêu cũng được.

-Mày nghĩ tao cần tiền của mày sao?

Đường Nghiên đưa chân đặt lên đầu Vương Bác Thành, hắn cố gắng gượng nhưng không chịu nổi, mặt hắn bây giờ dính toàn nước tiểu của chính bản thân hắn.

-Xin cậu tha cho tôi, xin cậu Đường Nghiên, tôi không dám có ý với Lâm Vũ Đình nữa.

-Cũng được. Vậy bạn học Vương Bác Thành, tiền cậu có thể đưa tôi bao nhiêu?

-Bao nhiêu cũng được! Bao nhiêu cũng được!

Nghe thấy Đường Nghiên hạ giọng Vương Bác Thành vội nói, dù rằng bây giờ hắn cảm thấy rất nhục nhã nhưng hắn phải cam chịu, cơ hội trả thù còn nhiều, hắn chắc chắn sau này sẽ khiến Đường Nghiên sống không bằng chết.

-Nể tình bạn học cùng lớp, thôi thì 1 vạn tệ. (xấp xỉ 32 triệu rưỡi VND)

Vương Bác Thành há mồm, 1 vạn tệ này giống như xẻo thịt trên người hắn vậy.

-Không được?

Đường Nghiên lạnh giọng, Vương Bác Thành chưa kịp từ chối bàn chân Đường Nghiên hạ xuống, tiếng hét như heo bị chọc tiết vang lên. Đường Nghiên là dẫm nát ngón tay Vương Bác Thành, hắn phát khóc rồi, vốn là công tử trước nay chưa từng chịu đau nay bị đối xử như vậy khiến Vương Bác Thành không thể chịu nổi.

-Đường Nghiên chó chết, mày cứ chờ đấy, tao sẽ lột da mày, uống máu mày, tao sẽ xẻ thịt mày thành từng khối để chó hoang gặm xương mày!

Vương Bác Thành gào lên, giọng hắn khàn khàn đầy đau khổ, Đường Nghiên giơ chân lên, Vương Bác Thành sợ ăn đau lại vội vã đổi giọng.

-Đừng, tôi vừa bị lừa đá vào đầu nên nói bậy, 1 vạn tệ tôi sẽ đưa đến cho cậu ngay tối nay, đừng đánh tôi, tôi xin cậu!

-Nhớ kỹ, nếu còn động vào tôi hay Lâm Vũ Đình, mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy đâu!

Đường Nghiên nhìn hắn nhục nhã còn không bằng một con chó liền lắc đầu, bàn chân hạ xuống, tảng đá bên cạnh không thể chịu nổi liền vỡ nát, trên đất còn vết bàn chân lõm xuống. Vương Bác Thành thấy vậy mắt trợn ngược mồm xùi bọp mép, chỉ nghe “phẹt phẹt” vài tiếng, tên Vương Bác Thành này dù ngất nhưng vẫn quá sợ đến mức ỉa ra quần, mùi thối bay vào mũi Đường Nghiên khiến hắn nhăn mặt lùi ra sau.

Nhìn xung quanh hơn mười tên nằm la liệt dưới đất, Đường Nghiên dẫm lên lưng Vượng ca lau đi bùn đất dính trên giày thẳng hướng về nhà.

-Ba mẹ con về rồi.

-Ừ về rồi à? Tắm rửa rồi ăn cơm đi. Tối nay không cần học bồi Tiểu Uyển đi chơi, ngày mai con bé phải về rồi.

Đường phụ đang nấu ăn cũng không ngẩng đầu lên, Đường mẫu dường như không có ở nhà.

-Ba, mẹ đâu? Tiểu Uyển nữa?

-Mẹ ngươi cùng Tiểu Uyển đi shopping rồi. Mau đi tắm đi, đàn ông con trai gì mà lề mề.

Đường phụ vẫn cắm mặt làm cơm, Đường Nghiên nhún vai đi tắm , hắn vừa tắm xong liền nghe tiếng của mẹ hắn cùng Mộc Tiểu Uyển.

-Tiểu Uyển con lên tắm trước đi.

Đường mẫu nhẹ nhàng nói, Mộc Tiểu Uyển dạ một tiếng bước lên lầu. Nàng lúc này thấy Đường Nghiên đứng lau tóc trước cửa phòng tắm. Hắn là vừa tắm xong ở trần mặc độc một chiếc quần đùi, nhìn hắn cơ bắp nổi lên, toàn người cường tráng, Mộc Tiểu Uyển đỏ mặt.

-Đi shopping vui chứ?

Đường Nghiên mở lời trước, Mộc Tiểu Uyển vẫn đỏ mặt không dám nhìn hắn khe khẽ gật đầu.

-Muốn tắm sao?

Mộc Tiểu Uyển lại tiếp tục gật đầu, Đường Nghiên cảm thấy buồn cười liền tiến về phía nàng. Ai ngờ hắn vừa bước lên thì nàng cũng lùi về sau.

-Em sợ anh ăn thịt em à?

Đường Nghiên lên tiếng hỏi, trong mắt hiện lên sự vui đùa, Mộc Tiểu Uyển khẽ cắn môi không trả lời. Hắn thấy vậy liền tiến tới thật nhanh ôm nàng vào lòng, thoáng chốc mùi hương của nam nhân tràn tới khiến Mộc Tiểu Uyển choáng váng.

Chưa kịp định thần bờ môi to rộng của hắn đã áp lấy đôi môi nho nhỏ của nàng, Mộc Tiểu Uyển tay để trên ngực hắn với ý định đẩy hắn ra, chỉ là lúc sau nàng bị hắn hôn tới hồ đồ, bàn tay đã thành vòng quanh cổ hắn, đôi môi mặc hắn cắn mút, chiếc lưỡi nhỏ cũng là bị hắn quấn lấy.

Mộc Tiểu Uyển bị hôn tới mơ hồ, giọng mũi hừ ra vài tiếng nhỏ, Đường Nghiên bàn tay vuốt ve lưng nàng chuyển ra phía trước, trượt vào bên trong chiếc áo phông nàng đang mặc xoa lấy vòng eo thon gọn cùng vùng bụng mịn màng không một chút mỡ thừa.

Bàn tay hắn du tẩu lên trên, chạm vào chiếc áo ngực, lúc này Mộc Tiểu Uyển dùng tay chặn lại, vặn vẹo tránh né.

Đường Nghiên làm sao để nàng tránh, bàn tay to đã chui vào trong áo con chạm tới bộ ngực đang phát dục kia, sau một hồi xoa nắn đầu vú đã có chút cứng đâm vào lòng bàn tay hắn. Mộc Tiểu Uyển khóe mắt ẩm ướt, Đường Nghiên lúc này chợt nhớ nàng mới có 16 tuổi, hắn cố điều hòa nhịp thở lưu luyến rời khỏi bầu vú mềm mại kia lau nước mắt cho nàng.

-Được rồi đừng khóc, ca ca sai rồi, tùy em chém giết.

Đường Nghiên tình cảm gạt giọt lệ cho nàng hôn lên trán nàng, thực ra Mộc Tiểu Uyển cũng không phải chán ghét, chỉ là nàng chưa có sự chuẩn bị, lúc này được Đường Nghiên dỗ dành cũng đã nguôi đi phân nửa.

-Đáng ghét! Đáng ghét!

Mộc Tiểu Uyển đấm vài cái nũng nịu vào ngực Đường Nghiên rồi chạy vào nhà tắm đóng cửa lại. Đường Nghiên bên ngoài cười đến ngây ngô, hắn đưa bàn tay lên mũi hít một hơi, quả nhiên là đầy mùi hương của thiếu nữ.