Chương 11: Vô đề

Sau khi ăn xong bữa tối Đường Nghiên vội phóng vào phòng nghiên cứu tâm pháp đặc biệt kia. Tay có chút run run mở ra trang đầu, Đường Nghiên kém chút nữa đáp quyển tâm pháp xuống. Cái này là lừa bịp nhau sao, đây hoàn toàn là xuân cung đồ! Bực thì bực nhưng Đường Nghiên vẫn tiếp tục nhìn, cái này vẽ không tệ, rất sống động, hơn nữa tư thế cũng nhiều. Ách, quên mất, bản thân là đang học tâm pháp cơ mà. Lướt qua một lượt vẫn chẳng thấy có gì đặc biệt, Đường Nghiên đang định chửi hệ thống một trận thì quyển sách trên tay có biến hóa.

Theo luồng sáng nhàn nhạt phát ra, Đường Nghiên mở ra xem lại một lượt, từng tư thế động tác hiện rõ mồn một, tới trang cuối cùng, dòng chữ đen nhỏ bắt đầu phủ kín mặt giấy.

“Ngự nữ tâm pháp, khiến nữ nhân một khi đã giao hợp sẽ đạt trạng thái thỏa mãn cao nhất, cũng khiến cho nữ nhân một lòng một dạ với nam nhân giao hợp với nàng. Ngoài ra, nam nhân học được “Ngự nữ tâm pháp” trăm trận xung mãn, nam căn có thể tùy ý điều chỉnh to nhỏ. Ngự nữ tâm pháp gồm 5 tầng, đạt đến tầng thứ 5, sức mạnh sung mãn, dương thọ kéo dài, có thể giúp nữ nhân giữ được nhan sắc, ngàn năm không đổi.”

Đọc xong thông tin Đường Nghiên miệng há hốc muốn nhét vừa một quả trứng, quá bá đạo rồi, bộ tâm pháp này quả nhiên là vật mà tất cả nam nhân đều mong muốn. Không mong muốn ư? Trừ khi ngươi là gay!

“Đã thấy sự bá đạo của tâm pháp chưa ký chủ?”

“Quả nhiên không tầm thường, không đúng, đây chính là chí bảo!”

Đường Nghiên thật muốn ngửa mặt lên trời hú dài vài hơi, hắn bắt đầu ngồi khoanh chân xếp bằng tu luyện những thứ có trong sách.

“Khoan đã hệ thống, trong sách ghi chỉ cần làm cùng ta, vậy có nghĩa dù nàng không có tình cảm...”

“Chính xác, đây có thể cho là một loại hack đi, chỉ cần cùng ký chủ làm việc kia độ quy tâm sẽ max lv, nhưng nếu vậy ký chủ chỉ được cộng 1 lần điểm mỹ nữ.”

Đường Nghiên có chút suy nghĩ nhưng rất nhanh quẳng ra sau đầu, hắn chú tâm vào tu luyện. Bên ngoài cửa Mộc Tiểu Uyển muốn gõ cửa lại có chút rụt tay lại, cuối cùng vẫn là quay về phòng không muốn làm phiền Đường Nghiên.

Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Đường Nghiên thu lại khí tức, hắn vậy mà ngồi tu luyện cả một đêm nhưng toàn thân lại thoải mái đến cực điểm.

-Đường Nghiên ca ca, anh dậy chưa?

-Rồi, đợi anh một chút, em cứ xuống trước đi.

Đường Nghiên hô lại, hắn thay quần áo tới nhà tắm, nhìn bản thân dường như thêm phần nam tính, hắn cười đến hài lòng.

Ăn xong bữa sáng, Đường Nghiên tới lớp, Mộc Tiểu Uyển dù sao cũng không thể theo hắn đi học liền ngoan ngoãn ở nhà chờ.

-Ôi trời Nghiên Nghiên của chúng ta nay là hoa đào nở rộ.

Đại Nông hắc hắc đi tới dùng khuỷu tay huých vào người Đường Nghiên. Hắc sắc mặt thoáng chốc đen lại, tên bạn thân này của hắn mở mồm Nghiên Nghiên đóng mồm cũng Nghiên Nghiên khiến hắn ngứa tai, hận không thể lôi Đại Nông ra đánh bảy bảy bốn chín lần.

-Uy, cái kia nay Nghiên Nghiên thế nào lại càng nam tính ra hắc hắc.

Đại Nông vẫn tiếp tục trêu đùa, Đường Nghiên trầm mặt không nói.

-Được rồi tao báo cho mày một tin, hôm qua tao nghe lỏm được tên Vương Bác Thành thuê người dạy dỗ mày đấy.

-Đến một tên đập một tên, đến mười tên đập mười tên.

-Người anh em khẩu khí rất lớn, nhưng tao nghe nói hắn thuê không phải người thường, mà là đàn em của xã hội đen.

Đường Nghiên cười khẩy, hắn mới không có sợ lũ tép riu đó.

-Ai... Nếu có gì không được thì cứ nói tao, tao cùng mày bị đập cùng nhau cũng được.

Đại Nông vỗ vỗ ngực nói, tên này bình thường mồm miệng nhưng thực ra là một người nghĩa khí.

-Được rồi, em gái quán mỳ cùng mày ra sao?

-Mày cũng không biết đâu, tao chỉ trêu đùa em ấy một câu, em ấy ba ngày nay chưa thấy mặt.

-Mày đã nói gì?

-Tao nói ngực bự phúc khí lớn.

Đường Nghiên kém chút phun nước miếng trong miệng ra, lời như vậy cũng có thể nói ra khỏi mồm, tên Đại Nông này kinh nghiệm tán gái nhưng là rớt trong bụng mẹ đi.

-Ài đừng có nhìn tao như vậy... Thôi tao tới quán mỳ đây...

Đường Nghiên lại một mình tới trường, lúc này trước cổng trường Lâm Vũ Đình đã đứng đợi.

-Vũ Đình, em tới sớm vậy.

-Không phải anh cũng tới sớm sao.

Hai người cười cười nói nói vui vẻ vào lớp, quả nhiên đến sớm, trong lớp còn chưa có ai tới, ngoài sân trường lác đác vài mống.

-Đình nhi, lại đây.

Lâm Vũ Đình có chút ngượng ngùng nhưng vẫn đi tới, dù sao bây giờ vẫn chưa có ai.

-Anh nhớ em quá, để anh ôm em một cái.

Lâm Vũ Đình mặt đỏ bừng, tùy hắn ôm vào trong lòng, Đường Nghiên cười hắc hắc trong lòng, thật là ngoan ngoãn.

-Cẩn thận không có người nhìn thấy...

Nhìn nàng bẽn lẽn nói, Đường Nghiên không kìm được, miệng rộng nhất nhanh áp lên đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào của Lâm Vũ Đình.

-Đường... Đường Nghiên... anh... có người thấy bây giờ...

Lâm Vũ Đình có chút sợ nhưng lại là càng có chút kích thích trong nội tâm, nàng cố giữ thanh tĩnh đẩy Đường Nghiên ra.

-Anh xin lỗi... anh chỉ là đột nhiên muốn hôn em.

Lâm Vũ Đình hừ một tiếng, khuôn mặt tỏ vẻ giận dỗi, Đường Nghiên vẫn là ôm lấy nàng liền chơi xấu chọt eo nàng.

-Anh... Đừng... Hihi... Đừng mà... Nhột quá...

Nàng tại trong lồng ngực Đường Nghiên không có chỗ trốn vì vậy liền là cọ lên cọ xuống, tiểu đệ đệ của Đường Nghiên sau vài cái cọ xát đã bắt đầu vươn lên chọc vào đùi Lâm Vũ Đình.

-Đường Nghiên, anh xấu lắm, đây là ở lớp đó.

Lâm Vũ Đình hiển nhiên cũng biết, nàng tay ấn ấn trên trán của Đường Nghiên.

Đường Nghiên cũng hết cách, hắn cái kia tiểu huynh đệ là ngày càng không nghe lời.

-Không ổn, có người tới...

Lâm Vũ Đình hô một tiếng liền rời khỏi lòng Đường Nghiên, hắn trong lòng kêu khổ, vội vàng cong người úp mặt xuống bàn giả bộ đang ngủ.

-Lớp trưởng, sớm a.

-Ân, sớm.

Bạn học kia hiển nhiên nhìn thấy Đường Nghiên chỉ là lười chào hỏi, Đường Nghiên cho tới giờ ấn tượng vẫn là ít nói, tích chữ tựa kim.

Đợi bạn học về chỗ Đường Nghiên mới ngẩng đầu nháy mắt cùng Lâm Vũ Đình, nàng khuôn mặt đỏ bừng quay lên trên. Học sinh rất nhanh liền tới, Đường Nghiên xem lại thời khóa biểu mới nhớ ra tiết học đầu tiên hôm nay là của Bối lão sư, mà hắn lại quên đem sách.

Tác giả: Cảm ơn đạo hữu Mavodanh đã đẩy cho ta KP.