Chương 8: Chương 8

Một tháng sau...

Lam Đình Nhân ôm lấy bản phác thảo tác phẩm mình vừa hoàn thành xong, chuẩn bị đi tìm người bạn thân để cùng thảo luận một chút, vừa mới đến gần văn phòng của Chu Bội Ny, thì đúng lúc cánh cửa phòng làm việc mở ra, sau đó thấy Kiều Hân bước từ bên trong ra.

"Kiều Hân, tôi không tiễn chị, mong sớm được thấy tác phẩm mới của chị."

"Được rồi." Cô tươi cười chào hỏi Lam Đình Nhân. "Xin chào, Đình Nhân."

"Kiều Hân, chị tới giao bản vẽ thiết kế?" Kiều Hân cũng như cô đều là người thiết kế của B&D, nhưng sở trường của cô là thiết kế nữ trang ngọc trai, còn Kiều Hân lại là cao thủ thiết kế trang sức bằng bạc, bình thường cô đều ở nhà làm việc, đến kỳ hạn mới cầm bản thiết kế đến đây.

"Đúng, nhưng Bội Ny lại vừa đưa thêm cho tôi một đống đơn đặt hàng, thời gian lại ít, xem ra tôi phải thức đêm nữa rồi." Kiều Hân hờn dỗi phàn nàn. Phong độ xuất chúng, cử chỉ tao nhã, nghe nói trước kia cô này là thiên kim của một gia đình giàu có, nhưng sau đó công ty của cha cô ấy bị vỡ nợ, bây giờ cô ấy đang phải một mình nuôi nấng đứa con gái bốn tuổi.

"Cố lên!" Lam Đình Nhân cổ động.

"Cô cũng vậy nhé, tôi về trước, Tiểu Huyên tan học sớm lắm." Tiểu Huyên là tên của con gái của Kiều Hân.

Chu Bội Ny vừa nói tạm biệt, vừa không quên nhắc đi nhắc lại, "Lần sau nhớ mang Tiểu Huyên dễ thương đến đây nhé, mẹ nuôi tôi đây nhớ nó quá đi mất."

"Được rồi."

Sau khi Kiều Hân rời đi, Lam Đình Nhân tiến vào văn phòng của bạn tốt, bắt đầu bàn bạc về bản thiết kế của mình.

Nói chung hai người không đến mười phút đã thảo luận xong, bởi vì đối với tác phẩm mới lần này của Lam Đình Nhân, Chu Bội Ny cảm thấy đặc biệt vừa lòng.

"Mình muốn bắt tay vào làm ý tưởng mới tiếp theo......"

"Ngừng!" Chu Bội Ny đưa tay che trước mặt cô.

"Bội Ny?"

"Đình Nhân, mình nói cho cậu, có được một nhân viên làm việc cực kỳ chăm chỉ là rất tốt, nhưng nếu cô ta vì làm việc quá nhiều mà chết, mình sẽ bị kiện mất!" Cô tuyệt không một chút nào muốn chuyện này xảy ra.

Lam Đình Nhân đương nhiên hiểu được lời của bạn. "Cậu yên tâm đi, mình chẳng mệt chút nào."

"Nhưng mình chỉ nhìn qua cũng cảm thấy mệt, được rồi chứ!" Một tháng qua, Đình Nhân gia tăng thêm lượng công việc cho mình, mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì lại là công tác, cô ấy trông thật quá mệt mỏi, thật quá vất vả rồi.

Lam Đình Nhân cười nhẹ.

"Nếu cậu không dám gọi điện thoại, có muốn mình gọi thay cho cậu không?" Chu Bội Ny làm như thật, cầm lấy ống nghe điện thoại, "Này, nói cho mình biết số điện thoại của Dịch Thương Duệ ở Mỹ đi."

"Bội Ny, cậu đừng làm bậy."

"Ai nói mình đùa giỡn, mình nghiêm túc đấy, cậu mau nói cho mình biết số điện thoại đi." Cô vẫn cầm ống nghe không chịu gác xuống.

Lam Đình Nhân thật sự cảm thấy không có cách nào với bạn. "Được, mình sẽ sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, không để cho bản thân làm việc mệt chết đâu."

"Cậu nha, cũng giống như Kiều Hân, đều là loại phụ nữ ngu ngốc." Chu Bội Ny bất đắc dĩ gác ống nghe xuống. "Một người thì không dám đi đối mặt với tình yêu của chính mình, người kia thì vô vọng chờ đợi tin tức của một người đàn ông suốt năm năm, năm năm nha, đừng nói năm năm, bảo mình chờ năm phút đồng hồ là đã muốn điên."

"Cho dù mình gọi điện thoại cho Dịch Thương Duệ, cậu nghĩ mình có thể nói gì?" Tuy rằng Trương Quang Khải cho cô danh thiếp của Dịch Thương Duệ, mặc dù số điện thoại ở mặt trước cô đã thuộc làu làu, nhưng vẫn kiên quyết không gọi điện thoại cho anh.

Cứ cho rằng cô gọi điện thoại xin lỗi anh, nhưng nói xin lỗi là xong sao? Bọn họ có phải nên chính thức nói lời kết thúc? Nhưng nếu cô không gọi điện thoại cho anh, dù sao vẫn cảm thấy giữa bọn họ còn có chút gì đó quan hệ, đây là lý do vì sao cô cứ chần chứ không dám gọi điện thoại cho anh.

Hơn nữa, nếu anh còn thích cô, như vậy cho dù có tức giận cô, anh cũng có thể gọi điện cho cô, cho dù là lời nói có mắng cô đối xử với anh quá đáng thì cũng tốt, nhưng anh lại chưa từng liên lạc với cô.

"Có thể nói cái gì? Đương nhiên trực tiếp hỏi anh ta yêu cậu hay không." Chu Bội Ny thẳng thắn nói. "Nếu anh ta không yêu cậu, vậy cậu đừng nghĩ đến anh ta nữa, từ nay về sau quên người đó đi."

Cô không thích những mối quan hệ ám muội nửa vời, nếu được thì cứ yêu nhau oanh oanh liệt liệt sống chết để hai người sống hạnh phúc ở cùng một chỗ, bằng không thì lập tức cắt đứt chia tay, đơn giản vậy thôi, nhưng Đình Nhân qua một tháng vẫn không dám gọi điện thoại cho đối phương, hỏi thử hai người rốt cuộc là ra làm sao, khiến cho những người ngoài cuộc như cô muốn phát điên, bởi vì cô thật sự không đành lòng nhìn thấy cô bạn vì không muốn nghĩ lung tung mà ra sức liều mình, thậm chí đến nỗi bán mạng cho công việc!

Nếu anh ta không hề để ý đến cô, thì từ nay quên anh ta đi? Bội Ny nói có lý, Đình Nhân cũng muốn làm như vậy.

Nhưng trong lòng cô vẫn dậy lên một cảm giác mãnh liệt, cô không muốn quên anh!

"Được rồi, mình về phòng làm việc đây."

**

"Anh Trương, tài liệu anh gửi cho em, em nhận được rồi, cám ơn anh."

"Hy vọng nó hữu dụng với em."

"Đặc biệt rất hữu dụng ạ, ha ha."

Lam Chân Nhân gọi điện thoại đến New York cho Trương Quang Khải, tự mình nói lời cảm tạ với anh.

Sau khi anh Trương trở về lại Mỹ, cô vẫn duy trì liên lạc với anh, hai người thường sử dụng MSN để nói chuyện phiếm, lần trước cô có tiết lộ sang năm muốn sang Mỹ du học, tiếp tục học lên học vị thạc sĩ, thế là anh Trương liền tìm cho cô rất nhiều trường đại học về quản lý khách sạn, để cô có thể đọc và tham khảo cẩn thận.

"Em phải chú ý thời gian đăng ký, biết không?"

"Vâng ạ."

Trải qua một tháng nói chuyện phiếm trên MSN, cô và anh Trương trở thành những người bạn thân không giấu diếm nhau điều gì, cô phát hiện giữa cô và anh có nhiều sở thích giống nhau, hơn nữa có vấn đề gì, anh đều đặc biệt giải đáp cho cô vô cùng cẩn thận mà nhanh chóng, là một người anh trai tốt hết sức.

"Anh Trương, lần trước anh nói anh Dịch làm việc như điên, bây giờ vẫn còn phải không?"

"Đúng vậy."

"Chị của em cũng thế, cứ luôn cắm đầu làm việc, em lo lắng thay cho chị ấy, giám đốc của chị ấy cũng không yên tâm chị ấy cứ bán mạng như thế, chị còn gọi hỏi em có biết số điện thoại của anh Dịch hay không."

Cô hiểu rõ cá tính của chị Bội Ny, khẳng định là vì quá mức lo lắng cho chị cô, bởi vậy mới quyết định thay chị cô gọi điện thoại, nhưng cô lại không biết số điện thoại của anh Dịch, tuy rằng bản thân cô cũng có thể hỏi anh Trương việc này, nhưng cô vẫn sợ rằng chị Bội Ny vốn thẳng tính, không biết rồi chị ấy sẽ nói với anh Dịch những gì, cho nên chưa vội giúp chuyện này.

Đồng thời bởi vì cô cảm thấy tự chị cô đi nói chuyện với anh Dịch có vẻ tốt hơn.

"Chị của em thực ra vẫn muốn gọi điện thoại cho anh Dịch, thường thường vẫn cầm cái danh thiếp anh đưa cho chị rồi ngẩn người ra." Tuy rằng cô cũng khuyên chị cứ gọi điện thẳng sang là được, còn khuyên bảo cả tháng rồi nữa. "Đúng rồi, anh Trương, lúc trước anh đưa danh thiếp của anh Dịch cho chị em là có ý gì?"

"Có ý gì?" Trương Quang Khải cười khẽ, "Nào có dụng ý gì đâu, danh thiếp đó là do Dịch tiên sinh trước khi lên máy bay về Mỹ, lúc ở sân bay muốn anh chuyển giao cho chị của em."

"Là anh Dịch muốn anh đưa cho chị?"

"Đúng vậy."

"Anh Dịch đưa danh thiếp cho chị, có ý là muốn chị gọi điện thoại cho anh ấy?" Lam Chân Nhân vui mừng sửng sốt, nếu danh thiếp là của anh Dịch đưa, có phải chứng minh rằng tuy anh tức giận, nhưng vẫn luôn mong chờ chị cô gọi cho anh ấy?

"Chắc chắn là ý đó rồi, hơn nữa mấy ngày hôm trước Dịch tiên sinh còn giận anh, hỏi anh rốt cuộc có đưa danh thiếp cho chị em hay không." Trong giọng nói Trương Quang Khải có ý cười.

Chẳng những đưa danh thiếp của chính mình, thậm chí còn truy vấn anh Trương rốt cuộc có đưa danh thiếp cho chị hay không, Lam Chân Nhân đại khái đã thấu hiểu được tâm ý của anh Dịch.

"Anh Trương, bây giờ em có chuyện rất quan trọng phải nói với chị em, có thời gian em sẽ lại gọi điện thoại cho anh."

"Được, tạm biệt."

Sau khi gác điện thoại, Lam Chân Nhân lập tức đi vào phòng chị, vội vã nói ngay chuyện này.

"Chị, cái danh thiếp đó thật ra là của anh Dịch đưa cho chị!"

Lam Đình Nhân đang ngồi trên giường đọc tạp chí thời trang mới của tháng, thấy em gái đột ngột xông vào như vậy lại càng hoảng sợ, "Em nói cái gì?"

Lam Chân Nhân ngồi xuống mép giường, "Chị, anh Trương ngày đó đưa danh thiếp cho chị, thực ra là do anh Dịch trước lúc rời khỏi Đài Loan muốn anh ấy đưa lại cho chị."

"Là Dịch Thương Duệ đưa cho chị?" Cô không dám tin.

"Đúng, không sai, vậy nói lên điều gì đây? Chứng tỏ anh Dịch vẫn luôn thích chị, bởi vậy hy vọng chị có thể gọi điện thoại cho anh ấy!" Nhất định là ý này, anh Dịch và chị sau khi xảy ra hiểu lầm, sáng sớm đã lập tức trở về Mỹ, khiến cho chị tưởng rằng anh ấy vì không muốn gặp lại chị mới quay về, cũng là nguyên nhân chị chỉ dám nhìn danh thiếp đến ngẩn người mà chẳng dám gọi điện thoại.

Nhưng có thể mọi chuyện không phải giống chị nghĩ như thế, anh Dịch đúng là tức giận, nhưng anh ấy vẫn lưu lại một chút tin tức cho chị.

"Chị, chị mau gọi điện thoại cho anh ấy đi!" Lam Chân Nhân thúc giục.

Cô vẫn luôn rất lo lắng chị và anh Dịch sẽ vì cô mà chia tay với nhau, như vậy cô nhất định sẽ tự trách mình vô cùng, bởi vì cho tới bây giờ, cô mới biết được chị cô thích anh Dịch đến cỡ nào.

Chị vẫn không biết biểu đạt tình cảm của chính mình, sẽ không nói thẳng với đối phương mình thích anh ta đến cỡ nào, nhưng chị không nói, người ta sao biết được chị có thích người ta không? Nhưng vẫn cứ nhìn tên anh Dịch trên danh thiếp, như vậy anh Dịch sao biết được chị thương nhớ biết bao nhiêu.

Thấy chị vẫn không có phản ứng, Lam Chân Nhân lại tiếp tục nói, "Chị, chị phải hăng hái lấy dũng khí theo đuổi tình yêu của chị mới đúng, anh Dịch thích chị, chị cũng thích anh Dịch, hai người hẳn là muốn ở cùng một chỗ, chẳng lẽ chị muốn anh Dịch cũng giống như Lục Học Hanh, bị phụ nữ khác cướp đi, sau đó chị mới hối hận sao?"

Vừa nói xong, cô lập tức chữa lại, "Thực xin lỗi, em ví dụ sai rồi, anh Dịch cùng với tên tiểu nhân Lục Học Hanh sao lại giống nhau được, nhưng mà em chỉ muốn cho chị biết, nếu chị không muốn mất đi anh Dịch, thì chị phải nên làm việc gì đó."

Tuy là muốn nêu ví dụ cho chị hiểu, nhưng Lục Học Hanh không phải ví dụ tốt, bởi vì anh ta là người từng làm chị tổn thương, nhưng mà người định không bằng trời định, bây giờ anh ta đã phải gánh hậu quả, bị đuổi khỏi Trịnh gia.

Nghe nói là vì có quan hệ ngoại tình, trước khi cưới hắn bắt cá hai tay với nhiều phụ nữ, sau khi kết hôn cũng vậy, sau đó có một người phụ nữ tới xí nghiệp Phong Hoa tìm hắn đòi chịu trách nhiệm, bởi vì trong bụng cô ta có đứa con của hắn, mà lúc ấy Trịnh Xảo Lệ cũng có mặt ở đó, trong lúc xô xát lôi kéo, Xảo Lệ đang mang thai bốn tháng mà bị đẩy ngã xuống đất, bởi vì vậy mà bị sẩy thai.

Chồng đi ngoại tình ở ngoài, hơn nữa bản thân lại bị sẩy thai, Trịnh gia thấy cô bi thương quá độ liền đưa đi nước ngoài tĩnh dưỡng, mà kẻ đầu sỏ Lục Học Hanh đương nhiên bị tòa án phán ly hôn, mất đi danh hiệu con rể hào môn.

Không chỉ như thế, nghe nói Trịnh gia còn kiện hắn tội danh chiếm đoạt công quỹ, bây giờ hắn không những chỉ còn hai bàn tay trắng, mà còn bị kiện tụng đầy mình, xem ra đúng là lật thuyền trong mương, biến thành chó rơi xuống nước.

Lam Đình Nhân không phải không hiểu dụng ý của em gái, nhưng mỗi khi nhớ tới Dịch Thương Duệ tức giận chỉ trích cô đã làm tổn thương anh ra sao, thì cô cảm thấy rất khổ sở, cô thật sự không biết nên làm như thế nào, cô và anh còn có cách gì trở lại lúc ban đầu sao?

*

"Đình Nhân, chúc mừng cậu!"

"Chúc mừng mình?" Lam Đình Nhân mới vừa tiến vào phòng làm việc của Chu Bội Ny, liền bị bạn nhiệt tình ôm chặt.

"Đúng thế, chúc mừng cậu sống lâu lên lão làng, không đúng, phải là chúc mừng cậu được bay lên cành cao biến thành phượng hoàng!" Tuy rằng câu cuối cùng vẫn làm cho người ta cảm thấy là lạ, nhưng Chu Bội Ny vẫn vui vẻ cười to.

Thấy cô một điều chúc mừng, hai điều chúc mừng, Lam Đình Nhân thật sự không hiểu ra sao.

"Đình Nhân, cậu mau nhìn xem đây là cái gì?" Cô đem ra một phong thư nước ngoài gửi đến đưa cho bạn.

Lam Đình Nhân nhìn lên bức văn kiện tiếng Anh trên tay.

"Mặc dù còn chưa biết được tác phẩm của cậu có được lọt vào trong bảng 300 người đứng đầu ở giải Jumio không, nhưng tác phẩm Đông Phương mỹ nhân ngư của cậu đã được một vị trong ban giám khảo là Andy Ford hợp ý, ông ta gởi thư đến nói hy vọng được cùng cậu nói chuyện, đồng thời muốn xem những tác phẩm khác của cậu, Đình Nhân, tài năng của cậu rốt cục cũng được phát hiện, thật sự là quá tuyệt vời!" Andy Ford là Tổng giám đốc công ty vàng bạc đá quý lớn nhất toàn cầu, tổng công ty ở Newyork, bản thân ông ta cũng là một nhà thiết kế ngọc trai đặc biệt nổi danh.

Lam Đình Nhân nghe xong cũng nhảy nhót không thôi, cánh tay nhỏ cầm bức thư không ngừng run rẩy.

Đó là tác phẩm vốn đã muốn vứt đi, sau đó lại là vì Dịch Thương Duệ nói nàng là mỹ nhân ngư, mới khiến nàng lại có linh cảm muốn sửa lại một lần...

"Đình Nhân, mình nghe nói Andy Ford gần đây dang nỗ lực tìm kiếm một trợ thủ đắc lực, bồi dưỡng nhà thiết kế mới, cũng có thể là người nối nghiệp, bậc thầy bận rộn như vậy, không phải người có tài thì sẽ không nhìn đến đâu, mình nghĩ cậu hẳn là có cơ hội đi theo bên cạnh siêu sao lớn để học tập, nếu thật như vậy, thật sự chúc mừng cậu, Đình Nhân."

Tác phẩm thiết kế của Đình Nhân vẫn rất tuyệt, cô đã đã sớm biết sẽ có ngày cô ấy nhất định ở trên vũ đài của chính mình mà tỏa sáng hào quang, hơn nữa cô ấy mới có hai mươi lăm tuổi, tương lai muốn thành một nhà thiết kế nổi danh thì chỉ cần bỏ một ít thời gian là được.

"Đình Nhân, sao cậu không nói gì hết? Sao vậy, sợ rồi à?"

"Mình cảm thấy giống như đang nằm mơ." Cô vẫn đang vui mừng trong kinh ngạc.

Vốn dĩ cô chỉ hy vọng mình có thể lấy được học bổng của Học viện nghệ thuật thiết kế Jumio, không nghĩ tới sẽ có cơ hội gặp mặt cùng bậc thầy Andy Ford nổi danh xuất sắc, cho dù cô không biết tương lai sẽ như thế nào, ít nhất đây cũng là một trải nghiệm khó mà có được.

"Đúng rồi, phấn khởi quá xém tí quên mất cả xem thời gian hẹn với bậc thầy thiết kế." Chu Bội Ny dựa vào cô, nhìn lên bức thư trên tay cô, sau đó la to một tiếng, "Không thể nào, mười ngày sau?"

"Mười ngày sau?" Thời gian hình như hơi gấp, thứ cô muốn chuẩn bị không ít, nên mang theo tác phẩm nào cho ông ấy xem, cô nhất định phải sắp xếp lại cho thật tốt.

"Nếu có thể, mình thật sự muốn đi với cậu, để tự mình nhìn thấy được một bậc tôn sư như thế, mình là một fan trung thành của ông ấy đấy!" Chu Bội Ny trước kia cũng rất thích tác phẩm của Andy Ford. "Nhưng tuần sau mình phải đi Pháp bàn chuyện làm ăn rồi, ai ya, ông trời thật là không cho mình vui mừng được chút nào."

"Không sao, cậu cứ đi việc của cậu, mình sẽ gọi điện thoại cho cậu." Vì hy vọng có thể có ngày đến Học viện thiết kế Jumio du học, cho nên năng lực tiếng Anh của cô coi như không tồi, tự mình xuất ngoại cũng không thành vấn đề.

"Ừ, vậy cậu nhớ bảo trọng." Chu BộiNy dặn dò, sau đó khoa trương thở dài. "Không thể cùng đi đáng tiếc thật, nhớ giúp mình chụp thật nhiều ảnh của ông ấy mang về nha, mình muốn phóng to ra, mỗi sớm tối đều cúng bái quỳ lễ."

"Ha ha." Lam Đình Nhân cảm thấy buồn cười vì cách nói khoa trương của bạn.

Cô đọc thư, lại lần nữa rơi vào trầm tư. Địa điểm ở Newyork, như vậy có phải nên đến gặp Dịch Thương Duệ nói lời cám ơn?

Bởi vì có gặp anh, tác phẩm của cô mới có thể sống lại, sau đó mới phát sinh được chuyện may mắn ngày hôm nay.

Nhưng anh sẽ muốn gặp cô sao?

Mặc kệ, cô quyết định phải đi tìm anh, "Đông Phương mỹ nhân ngư" có thể nói là do hai người bọn họ cùng sáng tác, cô muốn nói cho anh biết chuyện này.