Chương 6: Đưa dâu

Tô Nam Thừa cũng chỉ gật đầu, sau đó vịn tay Liên Sinh rời đi: “Đệ uống nhiều quá rồi, xin phép đi về trước, sáng sớm mai còn phải xuất phát nữa. Chờ đệ trở về sẽ nói chuyện với Ngũ ca nhiều hơn.”

Ngũ công tử thở dài, cũng chỉ có thể nói được.

Hắn ta lo lắng nghĩ, hi vọng Tứ thúc và Thất đệ đều có thể bình an trở về.

Mùng năm tháng hai, trời còn chưa sáng, Tô Nam Thừa đã bị đánh thức.

Đợi đến lúc hắn ăn mặc chỉnh tề đứng đợi ở cửa chính thì mọi người gần như cũng đã đến đông đủ.

Vì phải làm theo quy trình, Vinh An công chúa vẫn cần phải tiến cung từ biệt Thái hậu và Hoàng đế Hoàng hậu.

Nàng rõ ràng đang mặc bộ giá y màu đỏ không vừa người, trên mặt là một lớp son phấn dày cộm, vành mắt phiếm hồng bị người ta dìu lên xe ngựa.

Di nương của nàng cũng không thấy ở đó. Chắc là không được phép đến đưa tiễn nàng.

Một đoàn ngựa xe đến bên ngoài cửa cung, lại nhận được một câu không đành lòng gặp lại, bảo công chúa đi thôi.

Đợi ở ngoài thành, hai canh giờ sau thì xuất phát.

Lần trước người đưa dâu không thể quay về, lần này lại phái quan viên Lễ bộ. Chu tướng quân lúc rời kinh sẽ mang theo hai ngàn nhân mã của kinh thành.

Quân đóng trú ở dọc đường đều phải chia ra hộ tống, chắc hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc trời sắp sáng, quan viên Lễ bộ và đoàn người Chu tướng quân cuối cùng cũng đến cả.

Trước đó chỉ có mấy tùy tùng Lễ bộ và nô tỳ thái giám trong cung đi theo.

Lại có thêm cả người của Tô gia.

Keo kiệt không tả nổi.

Cuối cùng cũng xuất phát, Tô Nam Thừa ngồi trên lưng ngựa, cũng đi ở phía trước đội ngũ.

Cửu công chúa xuất giá, tốt xấu gì cũng chọn hoàng hôn, mà bây giờ lại không lo được nhiều quy củ như vậy.

Trời chưa sáng hẳn lâu thì nói là đi sớm về khuya trên đường cũng không ngại vất vả.

Chỗ nào giống với đang gả nữ nhi, chỉ tội nghiệp cho Vinh An.

Ra khỏi phạm vi kinh thành thì có quân đội đóng giữ dọc đường chờ sẵn.

Đoạn đường này hướng bắc, sẽ phải đi hơn hai mươi ngày,

Nếu như đường xá không tốt lắm thì có khả năng sẽ chậm hơn.

Cho nên hôn sự vào tháng tư, bọn họ không thể không xuất phát ngay lập tức.

Chu tướng quân ngồi trên lưng ngựa duỗi tay ra: “Hi vọng thời tiết lúc này sẽ tốt. Đừng có tuyết rơi.”

“Điều này thật là khó nói.” Lễ Bộ Thị Lang Tào đại nhân chép miệng một cái.

“Không thể không thể, sao lại có thể xui xẻo như vậy được?”

Quan viên Lễ bộ phía dưới cười rung râu.

“Nghe nói từng đi Bắc di hòa thân, đều là bọn họ chạy đến chỗ chúng ta bên này à?” Một phó tướng là Hồ tướng quân hỏi.

Đám người trầm mặc một lúc.

Lời này quá là tiu nghỉu.

“Hai châu Đình Trác đã nhường đi mười một năm rồi nhỉ?” Chu tướng quân bỗng nhiên nói.

Đám người cũng không dám tiếp lời.

Tô Nam Thừa hỏi: “Là Đình châu, Trác châu hiện tại đã là lãnh thổ của Bắc di sao?”

Chu tướng quân gật đầu quay sang nhìn hắn một cái: “Vị công tử này là?”

“Vãn bối là đích tôn thứ bảy của Thành Khang Hầu phủ, Tô Nam Thừa.” Tô Nam Thừa chắp tay ở trên lưng ngựa.

“Ồ, hóa ra là con của Tô đại nhân.” Chu tướng quân gật đầu: “Đúng vậy đó, chính là hai châu kia. Mười một năm trước...”

“Tướng quân.”

Một tướng quân cưỡi ngựa khác cắt ngang lời hắn.

“Những lời này, không nói là tốt nhất.” Người này dáng vẻ nho nhã, nhìn có vẻ có thành tựu về mưu lược.

Chu tướng quân đành phải xua tay: “Thôi được, không nói thì thôi. Đoạn đường này của chúng ta, không biết có thể gặp được người trước đây hay không. Hơn một ngàn người có thể chết hết sao?”

“Cháu trai kia của Trịnh Đồ chắc không thể chết được? Hẳn là đã chạy rồi?” Hồ tướng quân nhanh mồm nhanh miệng.

Tô Nam Thừa ở phía sau không tiếp tục nói nữa, chỉ nghe bọn họ nói.

Chờ lúc nghỉ ngơi, hắn đang rửa tay ở bờ sông thì thấy tướng quân nho nhã lúc này chủ động tới: “Thất công tử không cần lo lắng, cũng không phải là xa lánh công tử. Chỉ là có vài lời nói tốt nhất không nên nói ở trước mặt mọi người. Trác châu Đình châu, nội tình rất nhiều, tốt nhất là không nên đề cập tới.”

Tô Nam Thừa vội vàng đứng dậy thở dài: “Phí tướng quân hiểu lầm rồi, ta tuổi còn nhỏ, lại không có chức quan, lại không có công danh, chẳng qua là một kẻ không hiểu chuyện. Hỏi câu kia cũng chỉ là hiếu kỳ, sao dám bảo Phí tướng quân giải thích như vậy.”

“Ha ha, ta nhìn ngươi tâm minh nhãn lượng*”. Phí tướng quân ngồi cạnh hắn trên tảng đá: “Nhìn thấy ngươi, lại gợi đến cố nhân năm đó của ta.”

*bắt nguồn từ câu Fist of the Gods nghĩa là làm việc gì cũng có đầu óc tỉnh táo

“Đó là vinh hạnh của Nam Thừa.”

“Vinh hạnh không vinh hạnh gì chứ, người trong xe kia, là tỷ tỷ hay là muội muội của ngươi đó?” Phí tướng quân dùng cằm chỉ vào xe ngựa trên đường.

“Là Nhị tỷ của ta. Mặc dù không cùng mẹ, nhưng suy cho cùng cũng là huyết mạch chí thân.” Tô Nam Thừa thở dài: “Chuyến đi này, không biết còn có ngày gặp lại hay không.”

Phí tướng quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Càng ngày càng tồi tệ.”

Vẫn có một chút thời gian nghỉ ngơi, chủ yếu là cho bầy ngựa nghỉ một lát.

Mọi người cũng dành thời gian ăn lương khô.

Phí tướng quân cũng mệt mỏi rồi, không có nhiều thứ để nói nhiều với Tô Nam Thừa như vậy, chỉ có điều, ấn tượng của hai người về nhau cũng không tệ.