Chương 57: Tiếng tốt
Trong lúc nhất thời, quân thần cứ kẹt cứng ở giữa như vậy.
Nếu như bệ hạ phê chuẩn thì việc này cũng không tiện, ngày sau ai dám nói thẳng?
Nhưng nếu như không cho phép, chính bệ hạ cũng không muốn gặp lại Tần Hoài ngay thẳng này.
Dù sao hai bên cũng tức giận không ít.
Tần Hoài lão đại nhân rõ ràng là nguyện chết cũng muốn cái trong sạch. Hắn ta không nhìn nổi sự lừa gạt này của bệ hạ.
Hắn ta vốn muốn giam toàn bộ quan viên của Hiển Châu vào kinh để nghiêm thẩm. Có tội thì chém đầu, tuyệt không có tha thứ.
Nhưng bệ hạ chỉ muốn ba phải.
Lão đại nhân cương trực không thiên vị cả một đời, đến khi già rồi, thật sự là muốn chết luôn.
Đại đa số người già đều sợ chết, lão gia tử này càng già lại càng không sợ chết.
Kỳ thật dựa theo ý kiến nguyên bản của Tần Hoài lão đại nhân, dù sao cũng là quan văn liều chết can gián, hắn cùng lắm đụng đầu cái rồi chết, cũng không thỏa hiệp.
Nhưng nghĩ đến một nhà lớn bé của mình.
Thế là, bây giờ là ta không theo ngươi lăn lộn nữa. Thay vào đó là cái từ quan nói quá trực tiếp, cũng không thua với đụng đầu chết đương triều.
Bây giờ dạng quan viên này quả thực là ít càng thêm ít, cho nên một bước này, còn có người kích động bên trên, nói hắn cậy già lên mặt, bất mãn với bệ hạ.
Thật sự là đổ thêm dầu vào lửa, quả là cao tay.
Thái tử triệu tập người một nhà cũng là vì chuyện này.
Ý kiến của đám người đại khái là nhất trí, chính là trước tiên quan sát một chút.
Thái tử chần chừ sau một hồi nói: “Tần đại nhân làm người chính trực, đã tuổi thất tuần. Cô thực sự không đành lòng.”
Trịnh Phong Điền Trịnh đại nhân nhất quán một lời nói tiếp: “Điện hạ, việc này ngài không nên nhúng tay. Mặc kệ Tần lão đại nhân như thế nào, chúng ta cũng phải xem ý của bệ hạ. Ngài càng không đành lòng, đối với Tần đại nhân mà nói thì càng không có chỗ tốt.”
Nói cách khác, Hoàng đế phân cao thấp với lão đại thần, ngài không đành lòng cái gì?
Mặc dù là một Thái tử, thế nhưng không có phần cho ngài động tay vào.
Nếu như thực sự quấy nhiễu động tay vào, vị lão đại nhân này sợ là thật sự tèo luôn.
Lúc hoàng đế tỏ vẻ rất tức giận, ngươi dám lao ra nói Tần đại nhân lớn tuổi không dễ dàng, Hoàng đế không xả hết cơn tức này ra hết. Đến khi đó, xui xẻo không chỉ là một tên Tần Hoài.
Tô Nam Thừa nghe, cũng dần hiểu rõ vấn đề của Thái tử.
Tiếng tốt.
Trong giới văn nhân này, chỉ cần là chuyện giúp hắn ta có được danh tiếng tốt, hắn ta đều muốn làm.
Đây vốn chẳng phải chuyện xấu gì, trữ quân có danh tiếng tốt mới là chuyện quan trọng.
Vấn đề là hiện giờ triều đình chướng khí mịt mù, không phải ngươi cứ muốn có danh tiếng tốt là sẽ được.
Hoàng đế không phục tuổi giả, căn bản không thể chấp nhận ngươi.
Ngươi còn muốn thu mua lòng người, vậy chẳng phải càng khiến Hoàng đế không thể không dung thứ ngươi sao?
Thái tử bên này cũng khổ lắm chứ. Chuyện có thể làm thì hữu hạn, nếu một trữ quân không đem lại cảm giác tồn tại, vậy lại càng ít người đi theo hắn ta.
Đúng là khó xử mà.
Cho nên mới nói làm Thái tử lâu quá nguy hiểm lắm.
Lúc ăn trưa, Tô Nam Thừa và mấy người Mã đại nhân, Trần An ngồi với nhau. Quá rõ ràng, Trịnh đại nhân Trịnh Phong Điền không cùng phe với bọn họ.
Trần An vừa ăn vừa nói: “Hôm nay ông ta lại dám không giữ mặt mũi cho điện hạ, sắc mặt điện hạ lúc ấy không tốt chút nào.”
Mã đại nhân cười: “Điện hạ là người khoan dung nhất mà, đây cũng có phải chuyện quan trọng gì đâu.”
Rõ ràng nhân gia rất tài giỏi mà. Không chỉ giỏi giang, Đông cung của Thái tử điện hạ còn có một vị Trịnh Lương Viện nữa kìa, rất được sủng ái, người đó chính là đường muội của Trịnh Phong Điền.
“Sao Nam Thừa lại không nói gì thế?” Mã đại nhân hỏi.
“Có rất nhiều chuyện hạ quan không hiểu lắm, nghe tiếp thu kiến thức đó mà.” Tô Nam Thừa nói.
“Ha ha ha, ngươi tiểu tử này.”
“Này, Mã đại nhân ngài không biết sao? Nam Thừa trong lòng không thoải mái đâu. Hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện Hiển Châu, giờ thành ra thế này……” Trần An lắc đầu.
Mã đại nhân nhìn Tô Nam Thừa, một lúc sau nắm bả vai hắn: “Ngươi còn trẻ, về sau sẽ hiểu thôi.”
Ăn cơm xong, Trần An nói với Tô Nam Thừa: “Nếu ngươi muốn an ổn sống ở đây thì hãy thu lại những tâm tư vô vị đó đi. Ngươi nha, vẫn còn trẻ, chưa từng trải đủ nhiều.”
Tô Nam Thừa không nói gì, chỉ chắp tay cúi đầu, tỏ ý hắn hiểu rồi.
Trần An cũng được, Mã đại nhân cũng được, cả hai người bọn họ đều xuất thân từ khoa cử chân chính mà.
Trần An hơn bốn mươi, là lục phẩm Tả tán thiện, hiển nhiên muốn tiến thêm một bước nữa cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Thần tử theo Đông cung nghe có vẻ quyền lực nhưng thực ra chẳng có chút thực quyền nào.
Nhưng nghĩ lại, hắn xuất thân từ khoa cử, lăn lộn hai mươi năm, cũng chỉ là lục phẩm. Không có xuất thân để dựa vào, mỗi bước bọn họ đi không hề dễ dàng chút nào.