Chương 55: Phí Cưu

Chương 55: Phí Cưu

Tam Hoàng tử đương nhiên không thể công khai che chở, nhưng chuyện này hiển nhiên là náo loạn bên trong triều chính càng lớn.

Bệ hạ cũng không thể giả câm giả điếc.

Trong Phi Bạch lâu, Tô Nam Thừa đụng phải Phí Cưu.

Nhiều ngày trôi qua, hai người cuối cùng cũng uống rượu chung một chỗ.

“Tướng quân những ngày qua cực khổ rồi.”

Phí Cưu lắc đầu, uống một ngụm rượu: “Bên trong Phi Bạch lâu này, rượu lê hoa tốt nhất ta cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Ngươi còn nhỏ, chưa từng biết Đình Châu vốn còn có một tửu phường không có tên. Nhà hắn họ Kiều, chưởng quỹ cuối cùng gọi là Kiều tứ nương.”

“Lớn lên cũng không đẹp lắm, nương tử cao lớn khô kệch lại hào sảng, nhưng lại có tay nghề cất rượu rất tinh tế. Nàng cất rượu cũng không có tên gì, ai nhớ tới thì tới đó. Nàng chỉ có một loại rượu như vậy, uống rất ngon.”

“Về sau, Đình Châu thành bị phá, Kiều tứ nương và chỗ của nàng bị hủy bởi lửa lớn. Vậy nên sau này liền không có rượu tốt như vậy để uống nữa. Về sau ta từng uống vô số loại rượu, lại không thấy ý vị. Mạnh, vào cổ họng nhưng không vào tâm. Yếu, lại nhạt nhẽo như nước lạnh.”

Tô Nam Thừa nghe, nhưng vẫn rót đầy chén rượu cho hắn ta.

“Ngươi lợi hại hơn ta nghĩ.” Phí Cưu lại cạn một chén nhìn Tô Nam Thừa.

“Tướng quân quá khen rồi.”

“Thế nhưng, tuổi ngươi còn quá trẻ, có một số việc, ngươi không hiểu.”

“Xin tướng quân hãy chỉ điểm.” Tô Nam Thừa thành khẩn.

Hắn quả thực còn rất trẻ, chính vì có trải nghiệm mười mấy năm kia, nhưng tuổi của hắn lại vẫn rất nhỏ.

“Ngươi cho rằng, Hiển Châu thu thuế có vấn đề, bệ hạ thực không biết sao?” Phí Cưu cười lạnh: “Hiển Châu thu thuế, không phải là vấn đề mới có trong hai năm nay. Thậm chí không phải là sau khi Diêu Thực Tân điều đến kế nhiệm mới có vấn đề. Khoản bạc lớn như vậy, Tam Hoàng tử nuốt không trôi.”

Sắc mặt Tô Nam Thừa không có gì thay đổi nhìn Phí Cưu: “Thật ra, ta đã nghĩ cái đó rồi.”

“Nghĩ rồi? Vậy bây giờ ngươi vì cái gì?” Phí Cưu không hiểu.

“Nói ra thật xấu hổ, tướng quân có phải cho rằng ta thực sự ghét cái ác như kẻ thù?” Tô Nam Thừa tự giễu cười một tiếng, nhẹ thở dài: “Ta tuy thấy bách tính rất khó khăn, nhưng không ngây thơ đến nỗi tưởng đẩy ngã được một Diêu Thực Tân, đè lại một Tam Hoàng tử là có thể cải biến dân sinh.”

“Ồ? Vậy ra ngươi thực tâm phò tá Thái tử?” Phí Cưu nhíu mày.

Tô Nam Thừa chậm rãi lắc đầu: “Chuyện ta có thể nghĩ tới, Thái tử cũng sẽ nghĩ ra được. Nhưng hắn vẫn phải làm, chỉ có thể nói rõ, làm như vậy quả thực đối với Tam Hoàng tử nhất mạch là có tác dụng.”

Hoàng đế xa hoa lãng phí, những năm gần đây không biết đã xài bao nhiêu tiền.

Ông ta ngầm thừa nhận là Tam Hoàng tử làm hết những chuyện này, nhưng lúc chân chính phải chịu trách nhiệm thì không thể nào là ông ta.

Chỉ có điều, ông ta không từ bỏ Tam Hoàng tử, vậy Tam Hoàng tử sẽ không xảy ra chuyện.

Tất cả mọi người, nhất là Thái tử liền giả vờ là không biết.

Đầu mâu chỉ thẳng vào Tam Hoàng tử cũng đủ khiến hắn bận bịu đến chân tay rối loạn. Hắn cũng không phải là tiểu hài vạch chuyện hoàng đế không mặc quần.

Làm chuyện mình nên làm thôi.

“Ta chỉ nghĩ muốn dừng chân, đứng được ở cao chút. Đợi đến khi có thể thực sự làm được một vài việc, ta sẽ làm. Ta không tốt như tướng quân nghĩ đâu.”

Phí Cưu nhếch miệng cười: “Thật sao? Đó không phải càng tốt hơn sao? Thế đạo này, muốn làm người tốt không dễ, huống chi là quan tốt? Chỉ cần ngươi nghĩ kỹ, bệ hạ sẽ không bỏ mặc Tam Hoàng tử ngã xuống như vậy. Mà Thái tử không được sủng ái cũng là sự thật.”

“Nhưng hắn vẫn là Thái tử. Bọn hắn muốn đấu thì cứ từ từ đấu.”

Tô Nam Thừa lại rót cho Phí Cưu một chén rượu đầy: “Tướng quân muốn quay lại chiến trường chiến đấu đúng không? Muốn lấy lại Đình Châu, Trác Châu, thu phục mảnh đất đã mất ở phương bắc đúng không?”

Phí Cưu không vội trả lời, hắn ta nhìn Tô Nam Thừa, sau một hồi nói: “Một tướng quân, còn có thể có nguyện vọng nào khác sao?”

“Vậy, ta kính tướng quân một chén. Tướng quân đã để mắt đến ta, ta rất cao hứng.” Tô Nam Thừa nói.

Phí Cưu cười một tiếng, cụng chén với hắn.

Hiện tại, hắn ta cảm thấy đứa trẻ này rất thú vị.

“Thái tử không phải như ngươi thấy, ngươi cũng không được phớt lờ. Dù sao ngươi cũng là người của Tô gia. Thái tử không thể nào dễ dàng tin ngươi. Ngươi muốn có được niềm tin của hắn vậy thì cần phải làm vài việc.” Phí Cưu nói.

“Vâng, đa tạ tướng quân chỉ điểm.”

“Những việc này, chắc hẳn ngươi đã nghĩ tới. Dựa theo tâm tính của ngươi, không phải là sẽ gây thù hằn bốn phía. Chẳng qua là không muốn bại lộ bản thân, quý phi nhiều năm qua sừng sững không ngã, tuyệt đối không chỉ bởi vì dung mạo. Kỳ thật ta không hiểu, sao ngươi lại muốn bỏ gần tìm xa.”

“Bởi vì ta kỳ thật không quá xem trọng Tam Hoàng tử. Cũng không biết vì sao, chắc là do cảm giác đi. Hơn nữa, trước mặt hai mẫu tử quý phi, ta chưa cả được xếp hàng.” Tô Nam Thừa cười nói.

Phí Cưu cũng cười, điều này cũng đúng.

Hai người rất nhanh đã uống xong bữa rượu, ai nấy tự đi về.

Tô Nam Thừa đi vào trong trạch tử, bên này đã dọn dẹp xong. Phương Niên huynh thấy hắn đến thì rất cao hứng.

Tô Nam Thừa ngủ lại bên trong đó.

Kỳ thật cũng không phải là ngủ, chỉ là nhắm mắt suy tư một hồi.

Kẻ Phí Cưu này, nhất định trong lòng có một chuyện muốn làm mà không thể làm. Hoặc là có cừu hận.

Hắn ta là một người thông minh tột đỉnh.

Hôm nay cũng xem như là chân thành lấy lòng.

Tô Nam Thừa cũng nghĩ đối phương đã biểu đạt thiện ý như mình.

Mặc dù chức quan của hắn rất thấp, nhưng bây giờ lại là cận thần trước mặt Thái tử.

Thế là tốt rồi, nếu có một ngày, Thái tử có thể thuận lợi kế vị. Hắn là cận thần hẳn là sẽ có tiền

đồ tốt.

Chỉ có điều vạn vật lúc nào cũng đang biến hóa.

Ai cũng không dám nói cái gì tuyệt đối.

Về phần chuyện ở Hiển Châu, Phí Cưu đã ám chỉ rất rõ.

Nhưng bất kể là như thế nào, chỉ có đánh Diêu Thực Tân trước, mới có thể đả kích Tam Hoàng tử.

Bệ hạ sẽ không để hắn ta ngã xuống, nhưng cũng sẽ không để hắn ta quá phong quang nữa.

Hoàng tử còn nhiều, rất nhiều, một tên không đủ phong quang vậy sẽ có kẻ khác mới bổ sung.

Các đế vương đều thích đạo cân bằng, không phải như vậy sao?

Tô Nam Thừa đặt tay trên trán nhẹ xoa.

“Công tử, nên về phủ rồi.” Ngoài cửa sổ, Liên Sinh kêu lên.

“Ừm, đi thôi.” Tô Nam Thừa đứng dậy: “Vậy thì về thôi.”

Chỉ nhoắng một cái đã trôi qua nửa ngày rồi. Thật nhanh quá mà.