Chương 42: Cái gọi là Tường Thụy linh thú(2)
Ánh mắt của ông ta cũng rất ôn hòa: “Lão đạo tới chậm, Tô đại nhân thứ lỗi.”
Tô Nam Thừa đứng dậy hành lễ: “Hạ quan bái kiến thượng sư, là hạ quan tuổi trẻ, tính nhẫn nại không đủ, quấy rầy thượng sư tu luyện. Mong thượng sư thứ lỗi.”
Vân Kỳ thượng sư ngồi xuống: “Đồng nhi, ngươi đi ra ngoài đi. Vi sư và tiểu Tô đại nhân có lời muốn nói.”
Tô Nam Thừa cũng nói với Liên Sinh: “Ra ngoài chờ ta đi.”
Không bao lâu sau, trong phòng này chỉ còn lại hai người.
Vân Kỳ thượng sư mở miệng trước: “Tiểu Tô đại nhân là phụng mệnh của Thái tử tới, không biết điện hạ có gì phân phó?”
Tô Nam Thừa cười một tiếng: “Phân phó thì không dám nhận. Chỉ là có vài việc muốn trao đổi với ngài. Trong kinh thành gần đây vì một vài việc vặt mà bị làm cho nhốn nháo lên. Bây giờ lại truyền ra là do Tam điện hạ đứng sau. Thái tử nhà ta thủ túc tình thâm, tất nhiên là không đành lòng thấy Tam Hoàng tử rơi vào bên trong lời đồn đại. Cho nên đặc biệt đến xin thượng sư giúp đỡ. Tam điện hạ nhìn thì thấy là phúc tướng, phỏng chừng sau này có hình tượng đế vương cũng nên? Lời này nói ngoài miệng, vậy mà lại càng có thể tin. Lạc tiểu Hầu gia này, tất nhiên là mệnh cách hung ác, tương xung với Tam Hoàng tử, Tam điện hạ càng tốt thì hắn lại càng không may?”
Vân Kỳ thượng sư nâng chum trà lên, chậm rãi uống, chậm rãi ung dung nghe, cũng không kinh ngạc, cũng không vội đáp lời.
Phần phong thái này vậy mà lại hiếm gặp.
Tô Nam Thừa liền đợi đến khi ông ta mở miệng.
Sau một lúc, Vân Kỳ thượng sư nói: “Tiểu Tô đại nhân nói bạch lộc, là một con của năm đó sao?”
“Ha ha, thượng sư hỏi lời này. Tứ hải bát hoang, nơi nào có con bạch lộc thứ hai? Thượng sư chẳng lẽ không biết?” Tô Nam Thừa nâng chum trà lên.
“Ồ? Tiểu Tô đại nhân làm sao biết không có con thứ hai? Chính là linh vật của thiên địa, cũng là cha dưỡng nương sinh.”
“Thời điểm cha mẹ nói sinh nó, cũng sẽ không biết nó của sau này, sẽ trở thành một con bạch lộc đâu. Cho nên, nó chính là bạch lộc duy nhất ở thiên địa này.” Tô Nam Thừa nhìn sang: “Cũng bởi vì đặc thù nó như thế, cho nên mới chú định sống không được lâu. Dường như chỉ đến nhân gian một chuyến, là để mừng thọ cho đế vương.”
“Ha ha, tiểu Tô đại nhân thật biết chê cườiuồi sai, đó chính là linh vật năm đó lão đạo tìm thấy. Chỉ tiếc vật đổi sao dời, con bạch lộc kia đã biến mất. Tiểu Tô đại nhân vô duyên nhìn thấy.”
“Thực sự muốn nhìn thì cũng không khó. Chỉ có điều đi bắt một con hươu trái lại cũng hơi tốn sức. Không bằng ta khác biệt. Bắt một con chó đen, sau ba ngày đưa cho ngài một con chó trắng, thế nào? Chỉ là, hạ quan không biết phúc ngữ, cũng không biết khẩu kỹ*. Phải tốn sức như thế, chắc phải đến gánh hát nam mới tìm được người thích hợp.”
*một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo miệng để bắt chước các âm thanh khác.
Tô Nam Thừa nhíu mày, ra vẻ khó xử không thôi.
Lông mày ngắn ngủn của Vân Kỳ thượng sư hơi nhíu lại: “Tiểu Tô đại nhân hôm nay đến, e là có lời gì muốn nói đúng không?”
“Thượng sư đúng là liệu sự như thần. Ý của Thái tử điện hạ, hạ quan đã nói qua. Còn có mấy câu là hạ quan tự muốn nói.” Tô Nam Thừa chắp tay.
“Vậy tiểu Tô đại nhân cứ nói đi.” Vân Kỳ thượng sư lại khôi phục dáng vẻ trước đó, tiên phong đạo cốt.
“Hôm nay hạ quan quả thực đã mạo phạm. Vẫn mong thượng sư nể tình hạ quan tuổi còn trẻ, không biết nặng nhẹ, ngàn vạn thứ lỗi. Chỉ có điều, người sống một đời, ai mà không phải vì tiền đồ đâu? Hạ quan mặc dù là một tiểu nhân, nhưng nếu như Vân Kỳ thượng sư giúp Thái tử điện hạ như vậy, thì đó không phải cũng là chuyện tốt sao.”
“Thượng sư vẫn còn vợ con tử tôn ở quê, coi như là mưu giàu sang cho hậu thế.”
Vân Kỳ thượng sư quan sát Tô Nam Thừa thật sâu: “Nếu lão đạo nhớ không lầm, ngươi hẳn là thân thích của Tam Hoàng tử.”
“Ha ha, hạ quan nói, hạ quan chỉ là một tiểu nhân. Tiểu nhân không cần thân thích, cần lợi ích.” Tô Nam Thừa nói.
“Lão đạo thấy tiểu Tô đại nhân ánh mắt sáng rõ, ngược lại không giống tiểu nhân. Hành vi của ngươi hôm nay, không phải là lão đạo sợ ngươi. Chỉ là câu nói của ngươi không sai, có thể mưu cầu chỗ tốt cho con cháu, đó cũng không phải không thể làm.”
Tô Nam Thừa đứng dậy: “Hạ quan đa tạ thượng sư.”
Vân Kỳ thượng sư nhìn hắn, sau một lúc nói: “Lão đạo trái lại muốn nhìn xem, tiểu Tô đại nhân có thể đi đến đâu.”
Tô Nam Thừa ngồi dậy: “Vậy mong thượng sư nhìn nhiều hơn. Thế đạo không tốt, thực ra hạ quan cũng chỉ mong sống thật tốt mà thôi.”
Vân Kỳ thượng sư đứng dậy: “Không còn sớm nữa, lão đạo không giữ tiểu Tô đại nhân. Mời về.”
Tô Nam Thừa biết trong lòng ông ta tức giận, cười ha hả lui ra.
Sau khi trở về, Liên Sinh mới hỏi: “Ngài nhắc tới bạch lộc? Là bạch lộc mà năm đó sinh thần bệ hạ Vân Kỳ thượng sư dâng lên sao? Tiểu nhân lúc đó vẫn chưa ra đời nữa, nghe nói con bạch lộc kia sẽ khấu kiến vạn tuế. Nói là thiên hạ có điềm lành hiếm thấy. Về sau Vân Kỳ thượng sư liền trở thành thượng sư được bệ hạ sủng ái nhất.”
Tô Nam Thừa cười cười: “Chuyện không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, lãng phí đầu óc.”