Xa đi đến nửa đường đã bị dừng lại.
“Công tử, phía trước là xa giá của trưởng Công chúa, chúng ta đợi chút đi.” Liên Sinh nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, vén rèm xe lên nhìn xe ngựa trước mặt.
Hai con ngựa lớn, xe ngựa xa hoa, trước sau có mười sáu tùy tùng đi theo. Xung quanh còn có gia đinh thị vệ.
Hiển hách dương dương ba bốn mươi người, mặc định là sẽ không đi quá nhanh.
Tô Nam Thừa lặng lẽ nhìn, chỉ cảm thấy buồn cười.
Cũng khó trách có người muốn tính toán dùng cách của Lạc Xuyên Hiền buộc vị Trưởng Công chúa này đứng lại.
Bây giờ trong kinh thành, kể các các Hoàng tử cũng không dám dùng đội ngũ như vậy ra ngoài.
Vị này, quả là khoa trương.
Đợi đủ hai khắc đồng hồ, Tô Nam Thừa mới có thể tiếp tục đi.
Lúc đến Đông Cung, Thái tử vẫn chưa tan triều.
Tô Nam Thừa điểm danh trễ, đã có người hỏi hắn: “Tiểu Tô đại nhân luôn chăm chỉ, hôm nay sao lại đến trễ vậy?”
“Trên đường gặp xa giá của trưởng Công chúa, không có cách nào khác, phải chờ một lúc.”’
“Ồ... Hóa ra là vậy, vậy thì không có gì hiếm lạ. Lần trước ta cũng thế, ngăn ở kia nửa canh giờ. Lúc đó Trưởng Công chúa ra khỏi thành dâng hương.” Người kia lắc đầu rồi đi bận rộn với công việc của mình.
Quả nhiên, quang cảnh của Xương Ninh Trưởng Công chúa này cũng không chỉ là hôm nay.
Mấy ngày liên tục không xảy ra chuyện gì.
Chuyện của Lạc Xuyên Hiền giống như cũng không có động tĩnh gì quá lớn, chỉ là không cách nào thả ra.
Bởi vì ngay lúc chuyện đang dần phai nhạt thì Thanh Phong lâu lại có một vụ cháy lớn.
Bởi vì là ban ngày cho nên người đa số đều đã chạy ra ngoài. Nhưng tú bà lại bị chết trong hỏa hoạn. Ngay cả nha hoàn trông thấy vết máu đầu tiên kia cũng bị thiêu cho toàn thân không có chỗ nguyên vẹn, chỉ sợ không thể cứu được.
Mở Thanh Phong lâu mấy chục năm, cũng theo đó mà hóa thành tường đổ.
Cái này vô cùng khó coi.
Rất khó để khiến người khác không liên tưởng đến trả thù.
Chứng cứ, nhân chứng mất sạch, vụ án này tất nhiên là không thể tiếp tục tra.
Nhưng đối với Lạc Xuyên Hiền mà nói đây là việc tốt sao? Hiển nhiên là không phải rồi. Là không thể tra, không thể tra liền phải thả hắn. Nhưng hắn lại vĩnh viễn không thể rửa sạch tội danh mưu sát nữ tử thanh lâu này.
Xương Ninh Trưởng Công chúa nổi giận đập hết đồ sứ trong phòng.
Nhưng việc đã đến nước này, còn có thể làm sao?
Mà theo vụ hỏa hoạn lớn này, kinh thành bắt đầu có lời đồn đại truyền ra,
Đó chính là tất cả đều do Tam Hoàng tử làm, Tam Hoàng tử hận Trưởng Công chúa không ủng hộ hắn, cho nên đạo diễn hết tất cả.
Thật thật giả giá làm cho người nghe nổi giận.
Tô Nam Thừa nghe, lại là nhíu mày, trong lòng tự nhủ cái này hẳn không phải do Thái tử dùng người truyền những lời này ra đi?
Nếu như thật vậy, hắn đành từ quan cho rồi.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Thái tử gọi hắn tới thư phòng nói chuyện.
“Nam Thừa à, ngươi có thấy náo nhiệt bên ngoài không? Như vậy có người sẽ nghĩ tới chúng ta đầu tiên.” Lời này của Thái tử, cũng chính là nói đây không phải là điều mà hắn ta làm được.
“Thần suy nghĩ hồi lâu, chỉ sợ là người hãm hại Lạc tiểu Hầu gia, không phải cùng một bọn với người phóng hỏa. Nếu như hắn muốn lôi kéo, thì không thể biến vụ án thành cái dạng này. Bây giờ sao có thể lật lại bản án, khổ chủ chết rồi, tú bà chết rồi, người phát hiện thi thể cũng chết rồi. Điều này sao có thể nói rõ ràng được? Cho dù cuối cùng có điều tra xong, một thân vết nhơ của Lạc tiểu Hầu gia cũng rửa không sạch. Đây không phải là kết thù sao?”
Thái tử gật đầu: “Ngươi nói đúng lắm, xem ra, quả nhiên là còn có những người khác. Bây giờ lại muốn kéo lão tam xuống nước.”
“Cũng là kéo ngài xuống nước. Ngài cùng với tam Hoàng tử điện hạ mặc dù là huynh đệ, nhưng riêng phần sau lưng mình có không ít người ủng hộ. Khó tránh khỏi có chút tranh đâu. Hai vị có lẽ không thèm để ý, nhưng khó tránh khỏi có tiểu nhân. Lần này, ngài nhất định phải cẩn thận.” Tô Nam Thừa nói.
“Ha ha, vậy theo Nam Thừa ngươi, cô nên làm sao đây?” Thái tử ngược lại cũng không cần phải hỏi kế một quan viên nhỏ mười mấy tuổi.
Chỉ là hắn ta phát hiện, Tô Nam Thừa này đầu óc vô cùng linh hoạt.
Nếu hữu dụng, cũng không thể vì hắn nhỏ tuổi mà không cần đến.
“Thần cả gan đề nghị, không bằng điện hạ trực tiếp xin lệnh nghiêm tra lời đồn đại này từ bệ hạ. Liên quan đến người trong hoàng thất, vốn nên xử trí nghiêm ngặt.” Tô Nam Thừa lùi lại mấy bước, thở dài thật sâu nói: “Còn có một việc, thần... không dám nói.”
“Ha ha ha, Nam Thừa cứ nói đi, cô nghe cũng sẽ không nổi giận, cũng không trị tội ngươi.” Thái tử cười nói.
“Vâng, điện hạ có bao giờ nghĩ tới giao hảo với mấy vị thượng sư kia không?” Tô Nam Thừa nói thượng sư, là mấy đạo sĩ mà Hoàng đế tín nhiệm.
Nói sĩ cũng không được, bọn họ đều có các lưu phái. Dù sao đều nói là có thể thành tiên.
Hoàng đế sao, mười tên thì có tám tên tin điều này.
Thái tử sao có thể không giao hảo với mấy người kia, ngày lễ ngày tết tặng không ít lễ. Chỉ có điều lời này, hắn ta không tin là Tô Nam Thừa không biết. Cho nên hắn nói ra, nhất định là có ý tứ khác.