Chương 04: Nên phát động rồi.(2)
“Ha ha, việc này đơn giản, đệ về trước đi, một lát ta gọi người đưa tới cho đệ, còn cần gì nữa không?” Đại công tử lúc này rất dễ nói chuyện.
“Những cái khác thì không cần, chỉ có điều đại ca nếu như có quần áo không mặc đến có thể thưởng cho đệ mấy món được không?” Tô Nam Thừa ngượng ngùng cười nói: “Đệ sẽ trở về chuẩn bị ngay, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Tô Cẩm Thừa vỗ bờ vai của hắn: “Ha ha ha, dễ thôi, một lát sẽ bảo đại tẩu của đệ chuẩn bị.”
Sau khi Tô Nam Thừa đi, Nhị công tử cười nhạo: “Dáng vẻ nghèo rớt mùng tơi, đại ca huynh cũng thật tốt bụng.”
“Lần này đi Bắc di, núi cao nước xa. Hắn thay chúng ta tiễn Nhị muội một đoạn đường cũng là một chuyện tử tế.” Tô Cẩm Thừa hiển nhiên cũng không quá để ý đến thái độ của hắn.
Hai anh em khịt mũi coi thường rời đi.
Trái lại Ngũ công tử quay đầu nhìn thoáng qua chỗ của Tô Nam Thừa rồi khẽ thở dài một hơi.
Mãi đến khi trở về, Liên Sinh mới nói: “Ngài thật sự muốn đi sao? Rất nguy hiểm đó, Cửu Công chúa gặp chuyện không may, nếu như lại gặp phải giặc cướp thì làm sao bây giờ?”
“Lặp lại lần nữa, mặt mũi thể diện của Hoàng đế có còn cần nữa không?” Tô Nam Thừa nói với y: “Ngươi có đi hay không? Nếu như ngươi sợ quá, công tử sẽ không dẫn theo ngươi đi.”
“Tiểu nhân chắc chắn sẽ đi mà! Công tử dẫn theo tiểu nhân đi.” Liên Sinh vội vàng nói.
Liên sinh là một đứa trẻ được một quản sự trong phủ nhặt về từ bé cho nên cũng theo đó mà làm gia nô trong phủ, bốn tuổi được đưa đến bên cạnh Tô Nam Thừa.
So với Tô Nam Thừa còn nhỏ hơn một tuổi.
Quản sự kia sau khi qua đời thì không còn ai để ý đến y, sinh mệnh y giống như là cỏ rác vậy.
Ngoài công tử, y không có gì để trông cậy vào.
Tô Nam Thừa gật đầu, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đứa trẻ này nhất định sẽ đi theo hắn.
“Đi, gọi hai nha hoàn kia tới chuẩn bị một chút. Chúng ta xuất phát ít nhất cũng phải hơn hai tháng. Lúc quay về đã là mùa hè, kêu bọn nàng chuẩn bị tốt y phục mùa hè đi.” Tô Nam Thừa đứng dậy hoạt động tay chân: “Ngươi đến quan sát chút đi.”
Liên Sinh lầm bầm một câu, hai nha hoàn cũng không để ý mà tự đi ra ngoài.
Chút chuyện nhỏ này, Tô Nam Thừa cũng không để ý nhiều.
Chỉ có điều là qua một hồi, quả nhiên là vợ cả Tần thị của Tô Cẩm Thừa đã sai người đưa đồ đến.
Bạc khoảng năm trăm, y phục bảy tám bộ, còn có bảy tám đôi giày.
Đây cũng coi như là lần nhận được nhiều đồ vật nhất của Tô Nam Thừa trong mười bốn năm nay.
Hắn khách khí nhắn người trở về thay hắn nói cảm ơn Đại ca và đại tẩu.
Sau đó lập tức gọi người thu thập những thứ này.
Bạc sẽ đổi thành ngân phiếu, chỉ để lại một ít bạc vụn cho tiện dùng.
Nói thật người của Ngô Đồng Viện chưa ai từng thấy qua nhiều tiền như vậy. Cả đám đều trông mong.
Đến lúc hoàng hôn, Thành Khang Hậu gọi Tô Nam Thừa qua đó.
Lúc Tô Nam Thừa qua đó thì thấy phụ thân của hắn Tô Anh Cừ, và cả Tứ thúc Tô Anh Ngọc cũng ở đó.
Hắn vội vàng thỉnh an sau đó đứng ở một bên nghe.
“Đã định được là ai đi rồi, cũng đã chuẩn bị cả. Bệ hạ cũng gọi người đến truyền lời, lần này sẽ phái người đi theo. Mặc dù Vinh An Công chúa không phải xuất thân từ hoàng tộc, nhưng đã phong làm Công chúa thì cũng tôn quý như vậy. Chỉ có điều là...”
Hắn dừng một chút, nhìn Tứ nhi tử mấy lần: “Chuyến đi này của các ngươi, là phải đi Bắc di. Chờ sau khi nhìn thấy Vinh An Công chúa thành hôn mới có thể trở về.”
Sắc mặt của Tô Anh Ngọc chợt biến đổi thế nhưng cũng không nói gì.
Hắn ta cũng giống vậy, là một con thứ không được sủng ái.
Gặp loại việc nguy hiểm này, Tô Anh Cừ thương xót con trai trưởng của hắn, lão Hầu gia cũng thương xót con trai trưởng của mình.
“Phụ thân yên tâm, Tứ đệ luôn rất cẩn thận. Ngược lại là lão Thất ngươi lần đầu đi ra bên ngoài, nhất định phải cẩn thận, phải luôn nghe lời Tứ thúc của ngươi.” Tô Anh Cừ nhìn Tô Nam Thừa.
Tô Nam Thừa tiến lên: “Vâng, tổ phụ và phụ thân yên tâm. Nam Thừa vô năng, chắc chắn sẽ nghe lời. Hỗ trợ Tứ thúc.”
Lão Hầu gia vuốt râu gật đầu, vô cùng hài lòng: “Đã vậy thì, hãy trở về trước đi. Gia yến đêm mai, ngày mai các ngươi sẽ xuất môn. Nếu có gì cần, lão Đại ngươi đi sắp xếp.”
Ba người vâng dạ, sau đó cùng nhau lui ra khỏi tiền viện.
Lúc trở về gặp phải một đội bà đỡ bưng lấy đồ vật mà trong cung ban thưởng đi về phía viện của Nhị cô nương, nhìn thì thấy vui vẻ, chỉ là người nhận lấy đồ vật sợ là không cười nổi.
“Vậy ngươi nói chuyện với Tứ thúc của ngươi đi, phụ thân đi về trước.” Tô Anh Cừ vỗ vào bả vai Tô Nam Thừa mấy lần.
Tô Nam Thừa bày ra dáng vẻ kinh ngạc chắp tay: “Vâng, thưa phụ thân.”
Dù sao mười bốn năm nay, người phụ thân này vẫn luôn xem thường và không ưa gì hắn.
Nào từng xảy ra tình huống như vậy?