Chương 33: Kiện cáo mạng người
Lỗ Tử Khanh cười rộ lên: “Ngươi không trêu chọc hắn, đương nhiên mọi chuyện đều ổn. Ngươi có biết nhà mẹ đẻ đương kim Hoàng hậu đã từng làm gì không?”
“Chuyện này…… lúc trước ta nghe nói, phụ thân Lý Hoàng hậu, từng là một người thiến lợn……” Tô Nam Thừa nói.
“Đây là sự thật, một đứa con gái của người thiến lợn, có thể bò từ đáy hậu cung lên trên làm Hoàng hậu, ngươi nghĩ thử đi. Nàng không đơn giản, người nàng sinh ra có thể đơn giản sao?”
“Đa tạ Lục công tử chỉ điểm, Nam Thừa vô cùng cảm kích.” Tô Nam Thừa nói.
“Ha, ta chỉ là biết nhiều chút thôi, dù sao ta cũng không làm quan. Ngươi có thể có tiền đồ cũng tốt, để mọi người nhìn xem, sau này không ai dám nói gì ngươi nữa. Nghe ta nói, khuê nữ của người thiến lợn còn có thể làm Hoàng hậu, mẫu thân ngươi chỉ là số phận bội bạc phải làm tỳ nữ mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Lời này của Lỗ Tử Khanh thật ra có chút giao thiển ngôn thâm.
Nhưng Tô Nam Thừa nghe thấy lại rất xuôi tai.
Hắn vẫn luôn nghĩ như vậy, bởi vì Lư thị khi còn bé chạy nạn tới kinh thành không có ăn không có uống nên đành làm tỳ nữ.
Mà không phải là tự muốn đọa lạc.
Lúc hai người nói chuyện, đối diện náo nhiệt hẳn lên.
Hóa ra là Liễu nhị công tử tới. Hắn ta với Lạc Xuyên tuổi tác không chênh lệch nhiều, sở dĩ dám đỡ đòn cùng với vị tiểu Hầu gia này là vì cũng có lai lịch.
Cha hắn- Liễu tướng quân năm đó, có công cứu giá.
Đương nhiên, Hoàng đế không lên chiến trường, chỉ là lúc săn thú ông ta suýt chút nữa bị hổ nuốt chửng mà thôi.
Liễu tướng quân mất đi một cánh tay mới cứu được Hoàng đế, sau đó mặc dù đã chữa khỏi nhưng cũng không còn linh hoạt như trước đây.
Hoàng đế bây giờ khen hắn ta là trung thần lương tướng, rất được tín nhiệm.
Lúc này, hai vị này lôi kéo người đối đầu, đó cũng là tia lửa mang theo sấm sét.
Tô Nam Thừa đột nhiên cảm giác hôm nay đến đúng rồi. Muốn đi lên trên, quả thực cần phải biết rất nhiều chuyện, biết rất nhiều người.
Hạng người như tiểu Hầu gia và Liễu nhị công tử này, bình thường cũng không thể gặp được.
Chờ chính thức mở màn, đầu tiên là Ngọc Đại cô nương lên đài, biểu diễn đánh đàn cách màn lụa.
Ánh mắt của mọi người đều hạ xuống trên người nàng ta.
Cách màn lụa cũng chỉ thấy được dáng người uyển chuyển của giai nhân.
Theo khúc nhạc của nàng kết thúc, các nam nhân tranh nhau ra giá. Đương nhiên đó là các nam nhân ngồi ở lầu dưới.
Còn bọn họ dù có tiền thì cũng vô dụng.
Ngọc Đại cô nương búi tóc, thế tất nhiên là thuộc về người ở lầu trên.
Quy tắc của thế giới này mãi mãi là như vậy.
Ngươi cho rằng tranh chấp với ngươi là người ở xung quanh, nhưng sự thật là người ở tầng lớp trên đã sớm định đoạt hết thảy.
Kết quả cuối cùng, đơn giản là hoàng thân, còn cả hoàng sủng.
Cuối cùng vẫn là tiểu Hầu gia Lạc Xuyên Hiền áp đảo Liễu nhị công tử.
Liễu nhị công tử cười ha ha: “Là tài nghệ của ta không bằng người, Ngọc Đại cô nương kia đành thuộc về Lạc huynh.”
Lạc Xuyên Hiền cũng đứng dậy chắp tay: “Nhường rồi, Liễu huynh khách khí.”
Bọn hắn tranh cũng chẳng qua chỉ là một vật.
Không có người nào thật sự thích bản thân Ngọc Đại.
“Thật đáng thương giai nhân.” Lỗ Tử Khanh nâng chén.
Sau Ngọc Đại còn có người khác, một thanh lâu không có khả năng chỉ có một cô nương búi tóc, dạng như Ngọc Đại này, mấy năm có thể nuôi ra một người đã là không tệ rồi.
Chỉ có điều, đã mất đi Ngọc Đại, Liễu nhị công tử liền không ra tay nữa.
Phía sau dù là tài mạo không kém thì hắn ta cũng không cần.
Tô Nam Thừa quan sát một lúc lại cảm thấy hắn ta rất thú vị.
Tô Nam Thừa cũng uống hơi nhiều.
Lúc này một cô nương lại gần hắn nói thầm: “Các nàng đúng là nổi tiếng, ta trái lại chẳng biết lúc nào mới có ngày như hôm nay.”
Tô Nam Thừa cười ngây ngô: “Nổi tiếng như vậy thật sự rất tốt sao?”
“Rơi vào nơi này, còn có cái gì được hay không được? Đương nhiên nổi tiếng là tốt.”
Tô Nam Thừa ngồi thẳng hơn, thấy nàng ta eo nhỏ mặt trái xoan, lớn lên thật xinh đẹp.
Nhưng nổi tiếng hay không nổi tiếng này, có đẹp hay không không liên quan.
“Ngươi đi... lấy giấy bút đến, ta viết cho ngươi một bài hát, ngươi lấy mà hát, có lẽ cũng sẽ trở nên nổi tiếng.”
Chuyện này rất phổ biến, lúc này cô nương đã đi rồi.
Tô Nam Thừa nhận lấy rượu mời, liền viết xuống một ca khúc, chính là một danh khúc thiên cổ nghe được ở một thế giới khác.
‘Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, một cái ngoảnh đầu khuynh nhân thành, ngoảnh lại lần nữa khuynh nhân quốc, thà không quản khuynh thành và khuynh quốc, vì giai nhân là khó có được.”
“Tốt, thơ hay!” Lỗ Tử Khanh uống muốn sưng cả lưỡi rồi: “Không biết ngươi lại có tài thơ văn nữa đấy.”
“Ha ha, Lục công tử nói giỡn, ta nào có tài thơ văn gì. Lúc nhỏ ốm yếu, sách chẳng đọc được mấy ngày. Đây là thấy ở trên sách.” Tô Nam Thừa cười ha ha: “Hôm nay uống rượu, ngược lại nhớ lại, có phải là trùng hợp hay không? Vị cô nương này eo nhỏ, là một người nhảy rất giỏi đó. Kết hợp với bài này, lo gì không nổi tiếng?”
Cô nương kia đứng dậy uyển chuyển hành lễ: “Nô gia đa tạ công tử, nhất định sẽ không cô phụ tâm ý của công tử.”
Lúc hồi phủ đã là nửa đêm.