Nơi này dù sao cũng là địa phương chịu sự quản lý của Thanh Châu phủ.
Trên đường hồi kinh, có thêm tám tù phạm, hiển nhiên họ sẽ đi rất chậm. Xe chở tù nhân cũng lăn bánh rất chậm.
Buổi tối hạ trại, bọn họ thở dài: “Sao tiểu nhân lại cảm thấy Trương án sát này không để ý chuyện thuế má lắm? Bọn họ toàn bày ra dáng vẻ không quan tâm. Thái tử điện hạ cũng không quan tâm.”
“Đúng vậy, bởi vì bọn họ đều có mục đích của riêng mình. Không ai thật sự lo lắng cho nỗi khổ của người dân hết.” Tô Nam Thừa cười.
Hiển Châu nằm dưới sự quản lý của Thanh Châu phủ, sao lại hoàn toàn không biết tình hình của Hiển Châu?
Nói cách khác, Diêu Thực Tân dám che dấu chuyện này với quan trên? Há lại không được hiếu kính chỗ tốt?
Chỉ là lúc chưa xảy ra chuyện gì, mọi người đều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hiện giờ chuyện đã xảy ra rồi, cũng nên diễn trò một chút đi chứ.
Xét đến cùng, đây cũng chỉ là một ván cờ chính trị, nào có đại lão gia thanh liêm gì đâu?
Bao gồm cả Thái tử, ước nguyện ban đầu của ngài ấy cũng như vậy, chỉ muốn chèn ép từng bước ép sát Tam hoàng tử.
Nào nghĩ đến nỗi khổ của dân chúng?
Tô Nam Thừa ngay từ đầu đã biết rồi, chẳng thể dựa vào ai được, Đại Nguyên cần một trận biến hóa kinh thiên động địa. Bằng không chỉ dựa vào một, hai người sẽ chẳng thay đổi được điều gì cả.
Hắn không ngủ được cho nên đã ra ngoài nói chuyện với một tù nhân.
Tù nhân kia tuổi không lớn lắm, ban ngày phơi nắng cho nên mồm đã khô nứt đến rách ra.
Tô Nam Thừa thấy vậy thì gọi người lấy nước cho hắn ta uống.
“Không phải các ngươi nói là chúng ta sẽ không chết sao...”
Tô Nam Thừa lắc đầu: “Các ngươi đánh chết người, chết hay không thật sự rất khó nói. Chỉ có điều các ngươi hồi kinh với chúng ta, sinh cơ sẽ lớn hơn một chút.”
“Ngươi là người tốt, ngươi hãy cứu chúng ta đi, nói với Hoàng đế lão gia...” Người kia rơi nước mắt.
Tô Nam Thừa nhẹ lắc đầu: “Ta chỉ là một quan cửu phẩm, cho dù muốn cầu ta cũng không thể gặp được bệ hạ. Chỉ có điều ta đồng ý với ngươi, nếu như gặp Thái Tử ta sẽ cầu tình cho ngươi, mặc kệ là có được hay không, ta nhất định sẽ cầu.”
Người kia chỉ khóc, hiển nhiên cũng cảm thấy không có hi vọng.
Ngược lại một lão nhân khác trong xe tù nói: “Chết thì chết, tốt xấu gì cũng vào kinh đi, nói một câu về sự đau khổ của Hiển Châu chúng ta...”
“Đúng vậy, các ngươi vào kinh, luôn có một chút cơ hội. Chi bằng các ngươi nói một câu về chuyện ở Hiển Châu chúng ta?” Tô Nam Thừa ngồi xuống, lại gọi Liên Sinh lấy ra một ít nước và lương khô.
Kỳ thật Mã đại nhân đã biết hắn làm gì từ sớm nhưng suy nghĩ một lúc rồi cũng chẳng để ý.
Tô Nam Thừa cứ ngồi dưới ánh trăng như vậy, nghe tám tù phạm này kể chuyện xưa.
Kỳ thực Hiển Châu vốn đã bị bóc lột rất thảm rồi nhưng so với một vài chỗ hẻo lánh chỉ toàn dựa vào trời để ăn cơm thì đã mạnh hơn rất nhiều.
Hắn cứ nghe như vậy đến nửa đêm mới bị Liên Sinh gọi về đi ngủ.
Trên đường về, đi tới Cổ Châu thì phải sang sông.
Trời đổ mưa lớn, một đoàn người chỉ có thể ở lại Cố Châu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong khách sạn, bọn họ trực tiếp bao luôn một tầng. Khách sạn nơi này rất lớn, chỉ riêng một tầng cộng thêm hậu viện cũng đã đủ rồi.
Lôi tám tù phạm từ trong xe tù ra ngoài nhốt ở bên trong hậu viện.
Bọn họ có chạy cũng không chạy được.
Vừa rồi mắc mưa, Tô Nam Thừa chờ tiểu nhị đưa nước nóng tới tắm rửa.
Chính vào lúc này thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc lóc và huyên náo.
Ban đầu âm thanh không lớn, dần dần đã trở nên ầm ĩ.
Tô Nam Thừa và Liên Sinh đi ra xem xét, chỉ thấy trong đại đường có rất nhiều người đang hò hét, trong đó có một nữ tử khóc rất thê thảm.
Tô Nam Thừa đến gần một chút đã thấy có một lão đầu nằm run rẩy trên mặt đất.
Một nữ tử mười mấy tuổi liên tục gọi ông ta, dường như đó là cha của nữ hài đó.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ lại như một lão già.
Một tiểu nhị bên cạnh hoang mang giải thích: “Ta không va phải ông ta, không va phải, chính ông ta tự ngã xuống đó.”
Đáng tiếc người xung quanh đều chỉ trích hắn.
Không bao lâu sau chủ của cửa hàng cũng chạy tới, không hỏi rõ ràng đã một cước đá lăn tiểu nhị kia.
Rõ ràng tuổi của tiểu nhị ở tiểu điếm kia cũng không lớn, vừa gầy vừa đen, một cước này đã đá hắn nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
“Tên chó chết này, gây chuyện cho lão tử. Mấy người các ngươi còn không mau khiêng người kia ra? Hay là muốn kinh động đến các khách quý sao?”
Ngay lúc những người khác trong tiệm muốn đến nhấc ra thì lão đầu kia đã ngừng run rẩy, khóe miệng chảy ra không ít bọt mép, rõ ràng thân thể đã tốt hơn một chút.
Tô Nam Thừa thấy đây giống như là chứng động kinh.
Lão đầu không sao, nhưng ông ta và nữ hài tử kia vẫn đã bị đuổi ra ngoài.
Tô Nam Thừa cũng không quản mà trở về tắm rửa.
Ướt sũng rất là không thoải mái.
Chương 26: Mua người
Không nghĩ tới sau khi ăn trưa xong thì lại có việc.
Liên Sinh từ bên ngoài vào nói: “Công tử, tiểu nhị lúc chiều bị đánh thê thảm quá. Ta nghe nói là con chồng trước của thê tử của chủ cửa hàng, từ nhỏ đã bị đánh.”
“Vậy thê tử của hắn lại mặc kệ sao?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Chết rồi, chủ cửa hàng nói hắn chịu cho con ghẻ kia chút cơm ăn là đã không tệ rồi. Ài, thật là đáng thương, còn chẳng bằng ta, từ nhỏ đã không có thân nhân, bán vào trong phủ của chúng ta chí ít mỗi ngày không phải bị đánh.”
Liên Sinh luôn thỏa mãn với cuộc sống của mình, cho dù là đi theo công tử không có tiền đồ nhất thì hắn ta cũng cảm thấy tốt hơn so với bên ngoài.
“Ngươi đi hỏi thăm một chút, nếu như có thể chúng ta mua hắn đi.” Tô Nam Thừa nói.
Sắc mặt Liên Sinh đại biến: “Có phải là Liên Sinh phục vụ không tốt hay không?”
Tô Nam Thừa im lặng lắc đầu: “Một mình ngươi có thể hầu hạ đủ sao? Sau khi hồi phủ chỉ có mình ngươi đó? Ngốc hay không chứ, mua một tên, ngươi sẽ không phải là tri kỷ của công tử sao? Mua về cũng là người của ngươi, ngươi có thể chỉ huy.”
Lần này Liên Sinh thật hứng khởi.
“Vậy được, thế tiểu nhân đi xem một chút.”
Chủ cửa hàng nghe nói có người muốn mua con nghẻ nhà hắn ta trái lại có chút không vui.
Tất nhiên không phải là hắn ta không nỡ, chỉ là người cứ như vậy, mình có thể thoải mái đánh chửi, chỉ cần không làm người chết là được.
Chỉ khi đến lúc có người muốn hắn thì trong nháy mắt lại cảm thấy đã thua lỗ.
Thế là vừa mở miệng đã đòi hai mươi trượng.
Liên Sinh giận giữ: “Ngươi đúng là không bỏ được ha! Mua một tên nô bộc khỏe mạnh ở bên ngoài cũng chỉ mấy trăm văn. Đại nhân nhà ta nhìn thấy đứa con trai này của ngươi có chút linh hoạt cho nên mới muốn mua, ngươi trái lại thật dám thét giá!”
Chính lúc này, tiểu nhị bị đánh gần chết một bên bò qua đến: “Ta bằng lòng, ta bằng lòng ký văn tự bán đứt! Bao nhiêu tiền cũng được, người này không phải phụ thân của ta, ta chưa từng là hộ tịch trong nhà hắn.”
“Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, những năm nay lão tử nuôi ngươi, ngươi vậy mà lại vong ân phụ nghĩa.” Chủ quán nói, cũng không dám ra tay.
Dù sao chủ nhân của Liên Sinh cũng là một vị quan, dù là chức quan thấp thì cũng là quan.
“Hắn bao nhiêu tuổi?” Liên Sinh hỏi.
“Ta năm nay mười lăm.” Tiểu nhị kia tự mình trả lời: “Ta tám tuổi đến nhà hắn, bảy năm qua chưa từng được ăn một bữa cơm no, không có được một bộ đồ mới. Ba năm trước mẹ ta qua đời, ta mỗi ngày đều bị đánh. Ta bằng lòng ký văn tự bán đứt, dùng tiền bạc trả hết cho hắn cơm canh mấy năm nay của nhà hắn cho ta. Cầu vị ca ca này hãy mau cứu ta.”
Tiểu nhị khóc rất thảm, ở lại hắn ta sẽ chết.
Mấy lần bị đánh gần đây, lần sau nặng hơn lần trước. Lâu ngày hắn ta không có cơm trong bụng, chịu không nổi.
Mùa đông năm ngoái xuýt chút nữa hắn đã chết cóng.
“Chủ quán, tự ngươi xem đi. Là bán hắn đi hay là chờ chúng ta đi báo quan. Nếu như hộ tịch của hắn đã không ở chỗ của ngươi vậy thì ngươi đánh chết hắn thì không được rồi.” Liên Sinh khẽ nói.
Liên Sinh dù sao cũng đi ra từ kinh thanh, hù dọa một chủ tiệm vẫn có thể làm được.
Chủ quán thực sự cũng không muốn bị chuyện của một nô bộc làm vướng víu, đành phải gật đầu: “Thế thì được rồi, những năm nay không thể nuôi không hắn được.”
“Vậy thì năm lượng đi! Nếu ngươi muốn, chúng ta sẽ lập tức làm. Ngươi không muốn bị cáo quan chuyện này, ta cũng không tin đến việc này cũng không làm được.” Liên Sinh bực bội nói.
Chủ quán cắn răng nói: “Được!”
Năm lượng thực ra không phải là ít, ký vào văn tự bán đứt cũng là như vậy.
Nô bộc ký văn tự bán đứt, chủ nhà có thể tùy ý xử lý, dù đánh chết cũng không có việc gì.
Chỉ là Liên Sinh nhìn tiểu nhị kia vài lần, trong lòng tự nhủ còn phải đi xem bệnh cho tên này, mua nô bộc này quá lỗ rồi.
“Ngươi đi thu dọn đồ đi, đợi lát nữa đi với ta tới gặp đại nhân. Ngày mai mưa tạnh rồi chúng ta liền lên đường sang sông hồi kinh.” Liên Sinh cố ý nói hai chữ hồi kinh.
Chủ quán lại càng thành thật hơn.
Tiểu nhị kích động không thôi, con đường phía trước có lẽ cũng long đong nhưng chí ít là trước mắt đã thoát khỏi cái ma quật này rồi.
Hắn ta thật sự rất sợ, sợ đói, sợ đau, sợ lạnh.
Chương 18: Sau khi hồi phủ.
Cho dù có nói thu dọn thì thật ra cũng chẳng có gì để dọn, chỉ tắm rửa thay quần áo cho hai cái thân rách nát này thôi.
Hắn ta ngược lại cũng biết phải múc nước tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Rồi chải đầu.
Lúc tới gặp Tô Nam Thừa, hắn ta quỳ xuống: “Khấu tạ ân cứu mạng của đại nhân.”
Đại nhân này nhìn qua tuổi hãy còn trẻ, cũng không khác mình mấy.
“Ngươi tên gì?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Hồi đại nhân, tiểu nhân tên Trình nhị cẩu……” Tiểu nhị ngượng ngùng nói.
“Cái này sao có thể là tên chứ?” Tô Nam Thừa lắc đầu cười khẽ: “Gọi ngươi là Trình Minh đi. Hãy nhớ lấy cái tên này.”
“Vâng, tiểu nhân nhất định nhớ kỹ ân đức đại nhân giúp đỡ hôm nay.” Trình Minh dập đầu tạ ơn.
Chương 27: Mua người(2)
“Đâu phải ta kêu ngươi nhớ cái này, hãy nhớ những cực khổ ngươi đã trải qua, về sau biết tốt xấu là được. Con người ta, không quá khắt khe. Nhưng nếu đã làm nô bộc của ta, nhất định phải có một chữ trung. Nếu ngươi làm chuyện sai trái, ta sẽ trách phạt ngươi, nhưng cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chỉ là nếu ngươi có tâm tư phản bội……” Tô Nam Thừa không nói hết.
Trình Minh vội nói: “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân đã nhớ. Cả đời này chỉ trung thành với đại nhân, nhất định sẽ không phản bội.”
“Được rồi, đứng lên đi. Sau này cứ xưng hô với ta như Liên Sinh là được.” Tô Nam Thừa xua tay.
Trình Minh đứng dậy ngơ ngác nhìn Liên Sinh.
Liên Sinh trừng hắn ta một cái: “Gọi công tử. Công tử nhà ta là đại phòng thất công tử của Thành Khang Hầu phủ. Chờ sau khi hồi kinh sẽ vào phủ, trong phủ nhiều quy củ, trên đường đi ta sẽ dạy cho ngươi.”
Trình Minh không ngừng gật đầu, chuyện này vượt quá khả năng hiểu biết của hắn ta rồi.
Công môn hầu phủ, đều là kịch bản tử đồ vật.
Cho dù hắn ta đã nghe qua rồi đi chăng nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đến đó.
Cho dù bây giờ có làm nô bộc thì vẫn có chút kích động.
Quả nhiên là đại nhân thì ngay từ đầu đã lớn rồi.
Ngày hôm sau, Mã đại nhân cười ha ha: “Nam Thừa à, thiện tâm trong ngươi không nhỏ đâu.”
Tô Nam Thừa cũng cười, đáp lại lời khi nãy.
Thiện tâm sao, chắc là có một ít, có điều bên cạnh hắn chẳng có ai là thật cả.
Hắn không thể tin mấy người trong phủ sắp xếp cho hắn được, Liên Sinh trung thành với hắn, nhưng lại hơi ngốc.
Phải có mấy người dùng được chứ nhỉ?
Người này chính là người thích hợp nhất.
Suy cho cùng thì hắn ta vẫn sống sót qua trận chiến vừa rồi, bị thương nghiêm trọng như vậy mà không hề ngã xuống.
Tô Nam Thừa không kêu hắn ta ở lại dưỡng thương. Hồi kinh đã rồi nói sau.
Tuy nhiên, Trình Minh đi theo Tô Nam Thừa, là lần đầu tiên hắn ta được ăn cơm no.
Chỉ riêng điều này đã khiến hắn ta kích động đến kỳ cục.
Liên Sinh nhắc nhở hắn ta: “Ngươi đừng ăn quá nhiều, người thường xuyên ăn không đủ no đột nhiên ăn quá nhiều sẽ không chịu nổi đâu. Về sau ngươi sẽ luôn được ăn no.”
Trình Minh đỏ mặt đáp vâng.
Bầu trời quang đãng, mọi người chuẩn bị qua sông.
Xe ngựa lương thực một chuyến, người một chuyến.
Tám tù phạm kia không bị kẹp trên thuyền, mà dùng dây thừng trói lại.
Đoàn người lên thuyền, rời khỏi Cổ Châu.
Bên kia bờ sông là huyện Mậu, có điều giờ vẫn còn sớm, qua đến bờ bên kia thì dừng một lúc. Rồi lại tiếp tục lên đường.
Xe ngựa vất vả lăn bánh, lúc trở lại kinh thành, ngày mười lăm tháng bảy cũng vừa trôi qua.
Đông cung đã phái người tới đón, Tô Nam Thừa cũng phải đến Đông cung phục mệnh.
Rõ ràng, mấy ngày trước lúc Mã đại nhân viết thư có nhắc tới chuyện của Hiển Châu.
Lần này gặp Thái tử, Tô Nam Thừa có thể cảm giác rõ ràng thái độ của Thái tử với mình đã có chút thay đổi.
“Lần này các ngươi vất vả rồi.” Thái tử ngồi ngay ngắn cười nói.
Mọi người vội nói không dám.
Thái tử cười nói: “Chuyện này hiện đang được nghị luận trong triều, hiệu quả còn tốt hơn so với chuyện các ngươi đi tra xét.”
Ném được cái chậu phân này về phía Hiển Châu là được rồi, kết quả không quan trọng.
Diêu Thực Tân ắt sẽ đổ máu, điều đó cũng có nghĩa bên Tam hoàng tử nhất định sẽ bị tổn thất.
Nhắc tới thuế, dù bệ hạ có bất công cũng không thể mặc kệ chuyện này được.
“Ta sẽ không để các ngươi tốn công vô ích, lần này các ngươi đều có công lao. Tất cả đều sẽ được ban thưởng. Các ngươi quay về phủ hết đi, nghỉ ngơi cho tốt. Ta cho phép các ngươi nghỉ ba ngày rồi lại đến đấy.” Thái tử cười ha ha.
Mọi người vội cảm tạ, lúc này mới xuất cung.
Trời hãy còn sáng lắm.
Sau khi Tô Nam Thừa cáo biệt với mọi người, liền mang theo hai người kia hồi phủ.
Đương nhiên sẽ chẳng có nghênh đón, có điều ngay khi hắn bước vào Tô gia lại nhận thấy thái độ hạ nhân đối với hắn rất tế nhị.
Không phải chán ghét, cũng không phải thích, chỉ là quan sát.
Tô Nam Thừa không quan tâm, trực tiếp tới phòng lão thái thái thỉnh an.
Ban ngày, nam nhân trong nhà đều ra ngoài, khi trở về hắn chắc chắn sẽ tới bái kiến tổ mẫu và mẹ cả.
Quả nhiên tất cả nữ quyến đều ở đây.
Hắn bái kiến từng người một, lão thái thái cười ha ha: “Lần này ra ngoài mệt lắm phải không? Ngươi không đuổi kịp đại tỷ tỷ ngươi xuất các rồi.”
“Đúng vậy, quả là không may. Tôn tử gửi quà về, không biết người đã nhận được chưa?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Ta nhận được rồi, ngươi có tâm quá.” Phùng thị cười nói: “Hiển Châu nóng lắm sao? Ngươi đi chuyến này hình như đen đi một chút rồi?”
“Đa tạ mẫu thân lo lắng, nơi đó quả thực không giống kinh thành, rất nóng.”
Mọi người hàn huyên một hồi, chợt hay tin đồ Thái tử điện hạ ban thưởng tới rồi.
Tô Nam Thừa nhanh chóng chạy ra tiền viện nhận thưởng.
Ban thưởng một trăm lượng hoàng kim, ba trăm lượng bạc trắng, còn có một ít vải vóc và đồ dùng.
Chương 28: Mua người(3)
Chờ Tô Nam Thừa khấu tạ xong, lập tức lấy mười lượng bạc đưa cho thái giám tới ban thưởng: “Đại nhân vất vả rồi, trách ta thời gian hành tẩu trong Đông cung ngắn quá, chưa gặp được đại nhân, không biết đại nhân họ gì?”
Thái giám kia nhét bạc vào tay áo, cười nói: “Không dám xưng như vậy, nô tỳ không có phẩm cấp, sao dám xưng đại nhân? Nhưng ngược lại đại nhân ngài đúng là tuổi trẻ tài cao. Nô tỳ họ Tạ, sau này phải nhờ đại nhân dìu dắt nhiều rồi.”
“Ngài đừng nói thế, làm phiền công công nhắc nhở ta mới phải.” Tô Nam Thừa vừa cười ha ha vừa cúi đầu.
Khiến Tạ thái giám mới được khen rất vui.
Tiễn người ban thưởng đi, Tô Nam Thừa kêu Liên Sinh chuyển mấy đồ kia về.
Bản thân hắn cũng trở về Ngô Đồng viện.
“Cung nghênh thất công tử hồi phủ.” Mấy người vội tiến lên nói.
So với lúc đi chỉ có hai nha đầu, giờ lại có bốn nha đầu, thêm hai bà tử, còn có hai gã sai vặt.
Hiện giờ trong Ngô Đồng viện này của hắn cũng có tới mười người cơ à.
“Công tử, đây là người mới tới. Thu Cúc và Đông Mai, Ngưu bà tử và Lý bà tử. Hai gã sai vặt là Tùng Chi, Bách Chi.” Liên Sinh nói.
Tô Nam Thừa gật đầu: “Nếu đã tới rồi, mỗi người làm đúng chức vụ của mình đi. Sau này người đứng đầu trong Ngô Đồng viện, nam là Liên Sinh, còn nữ thì Đông Mai làm đi.”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Xuân Vũ và Hạ Hà lập tức thay đổi.
Hai người vốn luôn giữ vị trí này, bỗng nhiên bị người mới ngăn chặn. Đương nhiên không phục, còn muốn biện hộ, lại thấy công tử vẻ mặt nhàn nhạt.
Nhớ lại quá khứ, rốt cuộc không dám nói lời nào cả.
Đông Mai là một người khôn ngoan, nàng ta biết rõ bộ dáng Ngô Đồng viện trước đây thế nào, nếu giờ chủ tử muốn đề bạt người mới, nàng ta hiển nhiên sẽ làm tốt.
Chẳng biết là tâm tư của ai, đưa hai nha đầu lớn lên xuất sắc tới, tuổi lại nhỏ.
Hẳn cũng chẳng cách Tô Nam Thừa mấy tuổi, chắc là đưa tới làm người trong phòng.
Đến lúc này, Xuân Vũ và Hạ Hà lại càng không dám nói gì. Tuổi hai nàng ta không hợp lắm.
“Lần này tới, hẳn là nhiều chuyện lắm đây.” Tô Nam Thừa nói: “Cứ chờ xem, tiếp theo chỉ sợ chẳng thiếu mấy chuyện phiền toái. Ngươi hãy nói cho Trình Minh biết những quy củ trong phủ đi. Đừng để hắn đắc tội với người phạm húy.”
Quả nhiên có không ít phiền toái.
Đầu tiên là vào lúc nửa đêm, lão thái thái bên kia kêu người đưa bàn tiệc tới.
Nói là giúp hắn đón gió.
Hắn vô cùng vui vẻ đón nhận. Nhưng trong lòng lại thở dài.
Nếu thật sự muốn đón gió thì phải tổ chức tiệc chứ, đưa một bàn tới là có ý gì?
Chỉ cần chiếu cố một chút thôi, cũng chẳng cần chăm lo gì nhiều.
Ngay sau đó, Hầu gia bên kia truyền lời cho hắn, kêu hắn lát nữa tới thư phòng nói chuyện.
Hầu gia tự mình gọi, hiếm thấy thật.
Trong lòng Tô Nam Thừa hiểu rõ.
Ăn tối xong, hắn thưởng bàn tiệc cho người dưới trướng, một mình tới thư phòng của Hầu gia.
Suốt đường đi, hắn thầm cân nhắc nên trả lời những câu hỏi Hầu gia muốn hỏi thế nào.
Lúc hắn tới nơi, liền có người đi bẩm báo.
Hắn chờ cũng không lâu lắm thì được mời vào.
Trong phòng, phụ thân hắn Tô Anh Cừ và đại ca Tô Cẩm Thừa đều ở đây.
Chờ Tô Nam Thừa thỉnh an xong, lão Hầu gia kêu hắn ngồi xuống nói chuyện.
“Chuyến đi lần này ngươi vất vả rồi.”
“Tôn nhi không dám kêu vất vả. Chỉ là đi theo Mã đại nhân mà thôi.”
“Ừ, nói chuyện Hiển Châu đi.” Hầu gia nói.
Tô Nam Thừa biết chuyện này ắt có liên quan, hắn cũng không giấu giếm, ngoại trừ việc mình bày cho Mã đại nhân chủ ý không ổn lắm, còn lại đều nói ra hết.
Cuối cùng còn nói: “Tuy nói Liêu đại nhân này hướng về Thái tử, nhưng lại làm việc quái dị thế này. Tình hình bên kia hiện giờ chính là Trương án sát và Liêu đại nhân ngầm đấu đá. Kế tiếp trong triều không biết sẽ như thế nào đây.”
Hầu gia vuốt râu gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
“Thất đệ hiện giờ đi theo Thái tử điện hạ, nhưng lại không giống thế. Có lẽ khoảng thời gian này ngươi làm chức vụ ban sai khá tốt, nên mới được ban thưởng. Xem ra thất đệ ở Đông cung cũng khá tốt.” Tô Cẩm Thừa nói.
“Ta không phải người duy nhất được thưởng, là Thái tử điện hạ nhân hậu mới đúng. Lần này chẳng làm nên trò trống gì, ta cũng chỉ mới làm quan được mấy ngày.” Tô Nam Thừa áy náy nói.
“Ngươi đi theo Thái Tử cũng tốt.” Hầu gia nhìn hắn: “Hiện giờ thế cục trong triều không rõ, nếu Thái tử điện hạ thật lòng trọng dụng ngươi, vậy cũng là chuyện tốt.”
Ông ta lia ánh mắt sắc bén nhìn Tô Nam Thừa vài lần. Người già lão luyện tinh thông lắm đương nhiên sẽ nhìn xa hơn Tô Anh Cừ.
Trước đó Tô Anh Cừ biết tin Tô Nam Thừa đi theo Thái tử, thái độ không hề tốt. Nhưng Thành Khang hầu lại có suy nghĩ khác.
Tòng long chi công, miễn là có một đứa cháu để ôm là được.
Nhỡ đâu cuối cùng Tam hoàng tử lại chết thì sao?
Nhiều thêm một con đường luôn tốt hơn.
Chỉ là xuất thân của đứa cháu này quá xấu. Lại do nô tỳ sinh ra……
“Không cần biết ra sao, ngươi đều phải làm cho tốt. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, trong nhà nên làm mai cho ngươi rồi. Tuy nhiên, tổ phụ nhìn tiền đồ của ngươi hiện tại, chi bằng hoãn lại một hai năm. Khi đó ngươi tự tin hơn, chuyện hôn nhân cũng dễ hơn chút.” Thành Khanh hầu thật tâm nói ra những lời này.
Chương 29: Phiền toái
Ông ta đương nhiên hy vọng hôn sự con cháu trong nhà đều thuận lợi, đây đều là giúp bọn nó cả.
Còn về phần Tô Nam Thừa hiện giờ, có chức quan, nhưng cũng chẳng cầu lấy được một nữ nhân tốt.
Một đứa con do nữ tỳ sinh ra, điều này đã định sẵn số phận của hắn rồi.
“Vâng, tôn nhi hãy còn nhỏ, còn phải dựa vào tổ phụ và phụ thân, chuyện hôn sự này, không bằng cứ chờ tới mười bảy, mười tám tuổi rồi nói sau.” Tô Nam Thừa nói.
“Cũng được, mười bảy, mười tám cũng không muộn, đến lúc đó kêu tổ mẫu và mẫu thân ngươi xem cho ngươi, tìm cô nương nào tốt một chút.” Thành Khang Hậu rất hài lòng với đứa con biết thức thời này của mình.
“Chỗ ngươi nếu không đủ sai sử, cứ nói với mẫu thân ngươi. Kêu nàng phái thêm mấy nha đầu hiểu chuyện tới hầu hạ.”
Hầu hạ trong miệng ông ta chính là loại hầu hạ kia.
Tô Nam Thừa thẹn thùng: “Mẫu thân đã đưa hai người tới rồi, tôn nhi thấy khá tốt.”
Thành Khang hầu gật đầu: “Vậy là tốt rồi, hai huynh đệ các ngươi đã lâu không gặp nhau, đi nói chuyện đi. Không cần ở đây nữa.”
Tô Cẩm Thừa và Tô Nam Thừa đứng dậy khom người rời đi.
Ra khỏi thư phòng, Tô Nam Thừa liền nói: “Lúc trước đệ đệ thật sự không có tiền…… Hiện giờ được ban thưởng rồi, có thể trả lại cho đại ca. Nhưng lại thấy nói thẳng thế này không tốt lắm……”
Hắn trông có vẻ ngượng ngùng.
“Nói gì thế? Đệ là huynh đệ ruột của ta, nói chuyện tiền nong gì chứ? Cho đệ chính là của đệ. Hiện giờ tiền bạc có đủ không? Đệ giờ làm quan rồi, không giống trước kia nữa, sẽ không thiếu mấy phần thưởng này đâu.” Tô Cẩm Thừa cười ha ha: “Có khó khăn gì cứ nói với đại ca là được.”
Tô Nam Thừa nói được. Trong lòng lại xúc động vô cùng.
Hắn ở dị thế mười mấy năm, nhưng lại không thể hòa nhập, Tô Nam Thừa kia vốn không phải hắn.
Mặc dù đầu hắn chưa đầy những tri thức và kiến thức, nhưng hắn biết gốc rễ vẫn thuộc về nơi đây.
Cho nên khi nghe lời này, nếu nói chẳng xúc động chút nào thì là giả.
Đều là con cháu Hầu phủ, nhưng Tô Cẩm Thừa là đại phòng đích trưởng tôn, cha mẹ yêu thương, tổ phụ mẫu coi trọng. Từ nhỏ muốn gì cũng có.
Đã từng phiền não vì tiền bạc bao giờ chưa?
Còn cuộc sống trước đây của Tô Nam Thừa thế nào nhỉ?
Bởi vì vóc dáng cao, áo trong nhỏ cũng không có tiền kêu phòng may cho hắn cái áo mới.
Đồ ăn đưa tới có cái gì thì ăn cái đó, chưa bao giờ dư tiền chuẩn bị thiện phòng, hay ăn món mình thích.
Chưa bao giờ nhận được phần thưởng từ phụ thân, Hầu gia và lão thái thái còn coi như hắn không tồn tại.
Những huynh đệ khác cũng không để ý tới hắn, chỉ có người duy nhất đối với hắn khách khí một chút, chính là Ngũ ca, cũng là con vợ lẽ.
Có điều Ngũ ca cũng là người bị coi thường.
Hồi còn bé bị Nhị ca gây khó dễ, vô cùng đáng thương.
Mười bốn năm, mười bốn năm đó, chỉ cần người trong Thành Khang Hầu phủ này không để ý tới hắn là được rồi. Mấy chiêu trò gây khó dễ giữa các huynh đệ có tính là gì đâu chứ?
Nghĩ đến đây, Tô đại công tử hắn không thể tưởng tượng nổi. Hắn chưa từng trải qua những chuyện đó, sao có thể biết được nó có cảm giác ra sao?
“Đa tạ đại ca, giờ không còn sớm nữa, đại ca mau trở về nghỉ ngơi đi. Ta nghe nói đại tẩu tẩu đang mang thai, huynh vẫn nên mau đi bầu bạn đi.” Tô Nam Thừa nói.
“Được rồi, hẳn là hôm nay ngươi cũng mỏi lắm, trở về nghỉ ngơi đi.”
Lúc Tô Nam Thừa trở về, liền thấy có người đứng ngoài cửa chờ.
Tay cầm đèn, thấy hắn liền vọi vàng ra đón: “Sao công tử lại không mang người theo……” Trình Minh nhỏ giọng hỏi.
“Trong phủ nhà mình còn có thể lạc được sao?” Tuy Tô Nam Thừa nói vậy, nhưng cảm giác ấm áp khi có người chờ hắn này, hắn cũng rất hưởng thụ.
Vừa đi vào, đã thấy Liên sinh chạy tới: “Tiểu nhân chỉ mới đi lấy cái áo choàng mà đã lỡ mất lúc ngài về rồi sao?”
“Mùa hè ngươi lấy áo choàng làm gì?” Tô Nam Thừa bật cười: “Được rồi, mệt mỏi cả một ngày rồi, hai người các ngươi về phòng đóng cửa đi ngủ đi.”
Tô Nam Thừa xua tay rồi vào nhà.
Trong phòng, Đông Mai mới nhậm chức suy đoán suy nghĩ của chủ nhân nói: “Đêm nay nô tỳ và Xuân Vũ tỷ tỷ gác đêm?”
Tô Nam Thừa ừ một tiếng, không để ý tới.
“Nô tỳ đi chuẩn bị nước.”
Tô Nam Thừa lại ừ một tiếng.
Rửa mặt xong, hắn nằm trên chiếc giường trong buồng, đầu óc rối bời.
Đông Mai kéo lại chăn cho hắn, lúc căng màn, Đông Mai có hơi do dự.
Tô Nam Thừa thấy thế liền nói: “Các ngươi đều nằm nghỉ đi, cảnh giác chút là được.”
Hắn hiểu rõ ý của nha đầu này, hai nha đầu xinh đẹp này là do phu nhân đưa tới cho hắn. Cho nên Đông Mai và Thu Cúc hẳn đã được bên trên nhắc nhở rồi.
Lúc này nàng ta chắc do dự lắm, nếu hắn yêu cầu bồi giường, nàng ta sẽ lưu lại. Đây đều là những chuyện đã được mặc định sẵn.
Tô Nam Thừa hiện giờ không có tâm tư này. Trong đầu hắn đang nghĩ tới chuyện bên ngoài.