Chương 198: Kiến công lập nghiệp(3)

Chương 198: Kiến công lập nghiệp(3)

Long đế nhìn Thái tử, vẫn luôn không nói chuyện.

Ai cũng không biết trong lòng lão Hoàng đế suy nghĩ gì, mặc dù ông ta không phải hùng chủ nhưng cũng là người làm Hoàng đế mấy chục năm.

Mặc kệ nội tâm ông ta có phải là khẩn trương hay không, tối thiểu giờ phút này là bên phía Thái tử khá bất an.

Đúng vào lúc này, một đội Vũ Lâm Vệ vây giết tới đây, sắc mặt Thái tử hòa hoãn.

Cùng lúc đó, thị vệ bên phía Đại Khánh Điện càng ngày càng ít, đã đóng cửa điện lại.

“Phụ hoàng, nhi thần khuyên người nên tuân theo thiên mệnh đi.” Lúc này Thái tử bỗng cười như điên: "Nhi tử có gì không tốt? Ngài cũng nên nhường cho hiền nhân.”

“Thái tử, ngươi đúng là lòng lang dạ thú, dám đối xử với phụ hoàng như vậy.” Tứ Hoàng tử tức giận nói: "Ngươi không sợ trời giáng thiên lôi sao.”

“Lão tứ, ngươi mạnh miệng gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm Hoàng đế?” Thái tử khẽ nói: "Đi đến hôm nay, tất cả đều do nguyên nhân phụ hoàng nghi kỵ, mấy lần mặc cho các ngươi hãm hại cô, dạng này không trách cô được.”

“Giết hắn, giết hắn cho trẫm! Nghịch tử!” Rốt cục Long đế bạo phát nộ khí.

“Phụ hoàng! Ngài hãy nhanh viết chiếu thư thoái vị đi thôi, nếu không nhi thần liền đại khai sát giới.”

Lúc này trưởng tử của Thái tử chạy tới: "Phụ thân, nhi thần nguyện ý gặp nhóm thúc phụ một lúc.”

Hoàng tử trong điện nghe xong lời này liền khẩn trương.

“Thật là một đôi phụ tử lòng lang dạ thú.” Lạc Xuyên Hiền vịn Trưởng Công chúa: "Bệ hạ chớ hoảng sợ, thần cho dù liều chết cũng không để cho bọn họ làm tổn thương một cong lông của ngài.”

“Vâng, hoàng huynh chớ nổi giận, vì loại nghịch tử bậc này không có đáng.” Trưởng Công chúa nói.

Chính lúc này lại nghe thấy tiếng la giết, Thái tử tưởng rằng người của Thành Phòng Doanh và Binh Bộ Doanh tiến vào.

Lúc đang mừng rỡ thì thấy xông vào trước tiên rõ ràng là thống lĩnh Vũ Lâm Vệ.

“Bệ hạ! Thần Dương Hùng cứu giá chậm trễ.”

“Thần Uông Thao Lược cứu giá chậm trễ.”

“Tốt tốt, các ái khanh tới đúng lúc lắm, giết hắn cho trẫm, giết nghịch tử này.” Long đế đại hỉ, liền muốn đi mở cửa.

Vẫn là các Hoàng tử ngăn cản ông ta, đi mở cửa trước.

Bên ngoài bắt đầu hỗn chiến, dù sao người của Thái tử cũng quá ít, rất nhanh đã bị bên ngoài bức cho bại lui.

Giết Thái tử và đại hoàng tôn là không thể nào, thần tử nào cũng không dám.

Chỉ có điều chế trụ bọn họ cũng rất dễ dàng.

Trương Chiêu giỏi đánh nhất cũng không đỡ được mấy nhát, nhân số quá chênh lệch. Còn phụ tử Thái tử cơ bản không làm ăn được gì. Thái tử căn bản không biết võ.

Long đế vịn tay Lạc Xuyên Hiền đi tới: "Nghịch tử, nghịch tử! Trẫm giết ngươi!”

Lạc Xuyên Hiền vội vã quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận, bệ hạ!”

“Ngươi đừng cản trẫm, trẫm giết tên súc sinh này.”

Tất cả mọi người quỳ xuống cầu xin, lại không dám liều mạng ngăn cản.

Chỉ có Lạc Xuyên Hiền quỳ gối ôm chân Hoàng đế: “Cữu cữu, cữu cữu bớt giận, Nhị biểu ca nhất định là bị người xúi giục, ngài bớt giận. Giết Nhị biểu ca chẳng phải là khiến lũ tiểu nhân kia đắc ý sao? Cữu cữu ngài hãy nghĩ lại đi.”

“Hoàng huynh, Hiền nhi nói đúng lắm, chí ít tra rõ ràng người sau lưng trước đã?” Trưởng Công chúa cũng cầu xin.

Tất cả mọi người cùng ngăn cản, Hoàng đế dần dần đã không còn nổi giận như vậy nữa.

“Hừ, trẫm khoan không giết ngươi. Người đâu, đưa Thái tử và hoàng tôn nhốt ở kho đèn lồng. Đám người còn lại, tất cả đưa đến Đại Lý Tự! Nghiêm thẩm!”

“Hiền nhi, ngươi đến Đại Lý Tự theo dõi. Cần thiết liền đưa đến Tuyên Trấn Phủ Ti.”

“Vâng, bệ hạ yên tâm.” Lạc Xuyên Hiền đứng dậy.

“Hai vị ái khanh tới kịp thời.” Long đế lại nhìn Dương đại nhân và Uông Thao Lược.

Sau khi hai người khách sáo vài câu, Uông Thao Lược thăm dò mà nói: "Lần này cũng là thần sơ sẩy, chưa từng phát giác Thành Phòng Doanh có nội ứng. Suýt chút nữa ủ thành đại họa. Vẫn may có Tô Lĩnh đội phản ứng nhanh nhạy, kịp thời chế trụ tặc tử. Nếu không sợ là tên kia xông vào cung không biết lại sẽ như nào.”

Long đế gật đầu: "Bắt được là tốt rồi.”

Uông Thao Lược cố ý nói đến Tô Nam Thừa một chút, bởi vì Tô Nam Thừa có tin tức nhanh như vậy ông ta cũng rất thắc mắc.

Trong lòng cũng không rõ lắm có phải là được bệ hạ bày mưu tính kế trước cho hay không.

Dù sao bệ hạ muốn phế Thái tử, không thể nào nhanh hơn hắn ta tự mưu phản được.

Nhất là biến thành sự thật vậy thì chắc chắn là chết.

Chủ yếu là ông ta vốn không cảm thấy Tô Nam Thừa một Tòng Lục phẩm có thể biết được tin tức chính xác từ nơi nào.

Bây giờ bệ hạ không đề cập tới, ông ta càng nghi ngờ hơn.

Đêm này chắc chắn là một đêm không ngủ.

Phụ tử Thái tử bị áp giải đến kho đèn lồng, vừa vặn hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, đèn lồng cũng đã đưa ra ngoài.

Nơi này bốn phía là tường.

Lúc này cha con bọn họ còn gì là phách lối và kích động, sắc mặt người này kém hơn người kia.

Trương Chiêu muốn tự vẫn, bị người Vũ Lâm Vệ ngăn lại tháo khớp tay lôi đi.

Những kẻ tham gia mưu phản hôm nay, từng người từng người đừng mong được sống.

Đến nửa đêm, gió lạnh càng thấu xương, người chết ngoài Đại Khánh Điện bị khiêng đi.

Có thái giám đổ nước lau chùi, vừa đổ xuống đã đóng băng.

Tông thất đã ra khỏi cung, chỉ còn Hoàng hậu còn ở nơi này.

Từ đầu đến cuối bà không nói gì.

Lúc này Long đế và bà đơn độc ngồi trong phòng.