Chương 123: Gây sự(2)
Bọn họ chỉ biết là Khổng Tước thần giáo cung phụng Khổng Tước thần mẫu, nghe nói chính là thần mẫu giáng thế cứu vớt lê dân bách tính.
Giáo chủ là ai, cùng với cấp trên là người như thế nào bọn họ hoàn toàn không biết.
Từng gặp người dẫn đầu lớn nhất là một thần sứ.
Mấu chốt là ở trong miệng của bọn họ, đám người thần sứ đều như nhau, chỉ là lông vũ Khổng Tước trên đầu có khác biệt.
Nghiêm hình tra tấn thế nào cũng không hỏi ra được gì khác.
Kể cả là đánh quá tàn ác, bọn họ khai lung tung cũng không có được tin tức gì hữu dụng.
Chỉ có điều, một tà giáo đang yên đang lành sao lại đi ám sát quan viên triều đình? Vì sao trước đây không ám sát?
Điều này khiến cho người ta thắc mắc.
Lúc này thách chỉ hẳn đã đến kinh thành, xem xem bệ hạ nói thế nào.
Đám người tạm dừng chân, nghỉ ngơi ở trong khách điếm hiện tại.
Ở huyện nha không phải là kế lâu dài, đổi một cái khách điếm. Nơi này bây giờ đã bị quan binh vây quanh, chuyện lặp lại xảy ra là điều không thể nào.
Trình Minh trở về gấp gáp mới biết được xảy ra chuyện, hắn ta quỳ gối trước mặt Tô Nam Thừa: “Đều do tiểu nhân không tốt...”
“Đứng lên đi, ngươi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện. Chuyện đó làm xong chưa?”
“Bẩm công tử, đều đã làm xong, tiểu nhân thay cha mẹ khấu đầu tạ ân công tử.” Trình Minh dập đầu, đầu dập rất dứt khoát mạnh mẽ.
“Tốt, đứng lên đi.” Tô Nam Thừa khoát tay: "Mấy ngày nay Liên Sinh cũng mệt lắm rồi, ngươi về vừa đúng lúc.”
Trình Minh lau mắt một chút rồi đứng dậy: "Vâng, công tử đỡ hơn chút nào chưa?”
Hắn ta đã nghe Liên Sinh nói vết thương cũ của Tô Nam Thừa phát tác.
“Không sao, chỉ có điều cũng phải chú ý.” Nếu như thật sự trở thành tổn thương vĩnh viễn thì xong đời.
Bọn họ ở chỗ này một hai ngày lại đổi chỗ. Trạm tiếp theo là Du Huyện.
Du Huyện mới là nơi xui xẻo nhất khi ngập lụt hàng năm đến.
Trong bảy huyện của Lương thành, Du Huyện là nghèo nhất.
Vốn nói là không kinh động địa phương, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, không kinh động cũng không được.
Lý Tri Huyện của Du Huyện sớm đã chờ đợi.
Vị này xuất thân từ khoa cử đứng đắn, đến Du Huyện vài chục năm, quản lý địa phương cũng coi như là có công, nhưng không chịu nổi thủy tai dồn dập của nơi này.
Cho dù ông ta có thành tích tốt cũng khó mà thăng quan nổi.
Bản thân lại không có vây cánh gì.
Người chưa đến bốn mươi mà đã già như sáu mươi.
Mặt mũi ngập tràn dấu vết của hai chữ sầu khổ: "Hạ quan cung nghênh chư vị đại nhân tới.”
Mặc dù Du Huyện và Mậu Huyện liền nhau, nhưng dân phong rõ ràng không giống.
Bách tính bên này vừa nhìn đã thấy nghèo nhưng lại bình yên hơn chút.
Rốt cục cũng là khu vực trong Giang Nam, dù nghèo nhiều thiên tai nhưng vẫn tốt hơn so với phương bắc.
Chí ít là lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước cũng sẽ không chết đói.
Cho nên Khổng Tước thần giáo này thật sự bắt nguồn từ đây sao? Trái lại khiến cho người ta cảm thấy hiếu kỳ.
Chuyến này của mọi người dù sao cũng là vận khí không tốt, vừa mới tới, còn chưa có chỗ ở trời đã đổ mưa.
Mưa không nhỏ.
Cũng không thể ngồi mãi trong xe, đành phải cho người cầm dù che mưa để đám người tiếp tục đi.
Tô Nam Thừa phủi giọt nước trên vai, quan sát mưa không ngớt bên ngoài: “Gần đây mưa nhiều sao?”
Một nha dịch bên cạnh nói: "Bẩm đại nhân, đúng là thời điểm mưa nhiều. Hôm nay là ngày nắng khó có được, đều là các vị lão gia có vận khí tốt.”
Tô Nam Thừa suýt chút nước vỗ ngựa quay trở lại kinh thành...
Mọi người vừa bước chân đến, ngay lập tức đã có người truyền lời tới.
Thánh chỉ bệ hạ đưa cho Vạn Thái Thú. Bảo ông ta nghiêm tra Khổng Tước thần giáo.
Đồng thời xác định giáo này là tà giáo.
Toàn thành đuổi bắt tất cả giáo chúng.
Mà thánh chỉ tới ngày thứ ba, huyện nha của Dương Cao huyện đã bị người của Khổng Tước thần giáo công phá, Tri Huyện bị giết, Huyện Thừa bị thiến, mấy viên quan nhỏ cũng bị giết hại hết.
Còn treo Tri Huyện và Huyện Thừa ở bên ngoài huyện nha.
Kèm theo người chính là hai tấm vải ghi đầy tội trạng của hai người kia.
Từng cột đều là hai người ức hiếp bách tính như thế nào, hiếp dâm nữ tử ra sao.
Giết người xong, người của Khổng Tước thần giáo vội chạy.
Hai vị quan phụ mẫu huyện Dương Cao này đúng là không bị oan. Chỉ là một Tri Huyện lại có ba mươi mấy phòng thê thiếp.
Huyện Thừa lại càng gây họa cho không ít cô nương.
Bản địa không ai không biết, chỉ là mỗi lần cáo trạng thì người cáo trạng đều sẽ xảy ra chuyện.
Huyện thành nho nhỏ, bách tính không thể làm gì. Mỗi năm đều bị bọn họ bóc lột.
Bây giờ có người giết bọn họ, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Có thể tưởng tượng được dân chúng e là cũng muốn vỗ tay khen hay.
Khổng Tước thần giáo nhờ vậy mà thanh danh cũng bắt đầu nổi lên.
Những chuyện này, đoàn người của Tô Nam Thừa chỉ nghe nói chứ không hề tham gia.
Bọn họ không có quyền này.
Ngược lại nghe nói là triều đình phái người đi bắt tặc tử, nhưng đám người kia đều là bách tính, lúc gây án còn đeo mặt nạ.
Lại cộng thêm việc này khiến cho dân tâm sung sướng, người bản địa đều bảo vệ họ.
Trong lúc nhất thời rất khó bắt được thủ lĩnh. Những kẻ bắt được đều là lâu la không biết gì.
Năm nay đại khái là không chỉ riêng Tô Nam Thừa xui xẻo, mà là toàn bộ Đại Nguyên đều không may.
Vị Vô Cảnh thượng sư năm ngoái đi Bồng Lai một lần đi đã hơn nửa năm.
Lần này rốt cục cũng có động tĩnh.
Dân gian cũng biết là trước mặt hoàng đế có bốn vị đại sư, không rõ ràng lắm, nhưng một khi nhắc đến thì cũng biết.