Chương 112: Nha môn(2)

Chương 112: Nha môn(2)

Một đường cưỡi ngựa đến cửa cung, xuống ngựa thẳng tiến đến Đại Khánh hậu điện.

Thấy Long đế có vẻ tâm trạng không tốt.

Sau khi Tô Nam Thừa hành đại lễ, Long đế nói: “Thưởng tọa, trẫm gọi ngươi tới, là có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.”

Tô Nam Thừa tạ ơn sau đó ngồi xuống.

“Mấy ngày nay, ngươi nghe trong thành đồn thế nào?”

Tô Nam Thừa hơi hồi hộp, nói đến đề tài này, ta có thể nói lời thật sao? Nếu như nói thật, sinh thần sang năm cũng không cần nghĩ tới nữa, trực tiếp tới ngày giỗ đi.

“Bẩm bệ hạ, vi thần... Hôm qua mới tới công bộ, thời gian này cũng chưa từng ra đường. Nghe được cũng không nhiều, có một chuyện không liên quan lắm đến chuyện hiện tại...”

“Ồ, là gì? Nói nghe chút xem sao.” Long đế nói.

“Vâng, vi thần nghe nói là chuyện của Trịnh Tướng quân... Nói hắn đầu hàng địch là mưu đồ từ sớm, người Bắc Di sợ là cũng đã sớm có mưu đồ.”

Long đế hừ lạnh một tiếng: “Trịnh Đồ!”

“Bệ hạ bớt giận.” Tô Nam Thừa không nói hai lời liền quỳ xuống: “Vi thần bất tài, cảm thấy Trịnh Đồ lòng lang dạ thú, bệ hạ long ân chiếu cố Trịnh gia như vậy, hắn quả là không biết tốt xấu.”

Long đế lại hừ một tiếng: “Sợ là tên kia đã sớm có tâm muốn đầu hàng.”

“Bệ hạ bớt giận, tặc tử như thế, không đáng để bệ hạ tức giận.” Tô Nam Thừa do dự: “Dân chúng khờ dại, có lúc sẽ bị mê hoặc. Lời đồn đại này không thể coi là thật, chỉ là người phát tán lời đồn ra, vi thần cảm thấy mới là điểm quan trọng.”

“Còn có một việc, vi thần không dám nói, cầu bệ hạ thứ tội...”

“Không sao, nói, trẫm hôm nay gọi ngươi tới, chính là để nói chuyện với ngươi. Không hỏi tội.” Long đế nói.

Tô Nam Thừa rối rít tạ ơn: “Vi thần khấu tạ bệ hạ. Sau những ngày vi thần dưỡng thương vừa qua, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cũng hỏi thăm chuyện của gia phụ và tổ phụ ngày đó. Vi thần cả gan xin hỏi bệ hạ, nếu như không có người tương trợ, bốn người sao có thể đem cục sắt kia vào nơi đó được?”

“Trước khi bệ hạ quyết định tự Thân Canh, vi thần chưa từng nghe nói gì, chỉ mới mấy ngày, bọn tặc tử kia đã làm tốt chuyện này. Vi thần cảm thấy nơi này e là có người quyền cao chức trọng lại lòng lang dạ thú.”

Long đế cau mày: “Ồ? Ngươi ý nói, có vị quyền cao chức trọng phản bội trẫm?”

“Vi thần không dám, vi thần đáng chết. Chỉ là vi thần lo lắng người Bắc Di có thủ đoạn gì đó. Từ chuyện năm trước Trịnh Đồ tạo phản, đến chuyện bia đá của năm nay, vi thần cảm thấy vô cùng kỳ lạ.”

Long đế gật đầu: “Ngươi nói đúng, từng chuyện này quả thực không đơn giản.”

“Đứng lên mà nói đi.” Long đế thấy hắn còn quỳ thì nói.

Sau khi Tô Nam Thừa đứng dậy, Long đế lại nói: “Theo ý kiến của ngươi, nên như thế nào?”

“Bẩm bệ hạ, vi thần vô năng, không có cách nào thực hiện được...” Tô Nam Thừa áy náy.

“Không sao.” Long đế bây giờ đã không còn âm trầm như lúc nãy: “Thân thể ngươi tốt lên chưa?”

“Bẩm bệ hạ, vi thần đã khỏe. Đa tạ bệ hạ.”

“Ha ha, nhanh vậy sao? Thôi, người trẻ tuổi gì cũng nhanh.” Long đế ngồi xuống: “Ngươi hãy thay trẫm lưu ý tin tức bên ngoài, về sau cách mười ngày lại tiến cung một lần.”

“Vâng, vi thần cầu còn không được.” Tô Nam Thừa vẻ mặt cao hứng.

“Bệ hạ.” Thái giám ngoài cửa gọi một tiếng.

“Chuyện gì?” Long đế hỏi.

“Bẩm bệ hạ, Trưởng Công chúa điện hạ tiến cung, muốn gặp bệ hạ.”

“Ừm, gọi nàng tới đi.” Long đế gật đầu.

Tô Nam Thừa quan sát, Hoàng đế nghe nói Trưởng Công chúa đến, tâm tình cũng không tệ lắm.

Thế là thức thời nói: “Vi thần cáo lui trước?”

Lúc Tô Nam Thừa đi ra, đối diện gặp Trưởng Công chúa.

Nhìn ở khoảng cách gần, mới phát hiện vị Trưởng Công chúa này dáng dấp rất giống với Hoàng đế, cũng là vẻ ngoài xấu xí.

Chỉ có điều nữ tốt hơn nam ở cách ăn mặc, cho nên tăng thêm mấy phần dung mạo.

Lúc Tô Nam Thừa hành lễ nghĩ đến Lạc Xuyên Hiền, giá trị nhan sắc kia phụ thân hắn ta cho hắn rất cao đó.

“Vi thần bái kiến Trưởng Công chúa.”

“Ừm, miễn lễ đi.” Trưởng Công chúa chỉ nhìn lướt qua hắn một cái rồi tiến vào trong.

Lúc Tô Nam Thừa đi ra ngoài, nghe thấy Trưởng Công chúa nói: “Hoàng huynh, đó là hài tử nhà nào? Nhìn phẩm cấp quan phục không cao, sao lại tiến cung? Nhân tài nhỏ tuổi nha?”

Phía sau đó Tô Nam Thừa không nghe thấy.

Lúc trước hắn đi tìm Lạc Xuyên Hiền đều không gặp Trưởng Công chúa, chỉ có điều lúc đi săn, Trưởng Công chúa đã thấy hắn.

Bây giờ thật sự không nhớ rõ, hay là Tiểu Hầu gia có dặn dò nàng thì không thể biết được.

Nhưng có thể nhìn thấy được, Trưởng Công chúa ở trước mặt Hoàng đế thật là có mặt mũi.

Cũng khó trách người ta đi ra ngoài đều phô trương vậy, công chúa con vợ cả tiên đế, thân muội của đương kim, quả nhiên là thánh ân long trọng mà.

Nghĩ tới đây, Tiểu Hầu gia chịu dùng mĩnh cũng coi là lấy lễ xã giao.

Thái giám rất khách khí tiễn hắn ra.

Tô Nam Thừa còn khách khí hơn cả gã: “Đại nhân vất vả rồi, ta nơi này phải một mình tới diện thánh, sợ là quy củ có lỗi lầm gì.”