Chương 109: Cấp Sự Trung(2)

109

Tô Nam Thừa đứng dậy: “Làm ở Công bộ cũng tính là chức quan nhàn tản, có lẽ bệ hạ thấy vi thần còn có chút tác dụng, nên sắp tới mới để vi thần tiến cung.”

Thái Tử cười: “Tới đây, ngồi xuống rồi nói.”

Hạ nhân dâng trà lên, Thái Tử nâng chén trà, nói: “Cô cũng ngóng trông ngươi thăng chức, không ngờ ngươi vẫn còn tâm tư nguyện trung thành với cô.”

“Ngươi đi theo phụ hoàng, có chỗ lợi, cũng có chỗ xấu. Ngự tiền nhiều chuyện. Lão tam rất được phụ hoàng sủng ái, sau này huynh đệ các ngươi cũng không thiếu cơ hội gặp nhau.”

“Đúng rồi, lần tuyển tú nữ này, có mấy người gia thế tốt, tú nữ cũng xuất chúng. Chắc là sẽ chọn một người làm kế phi của lão tam. Đây là chuyện tốt.”

Tô Nam Thừa biết Thái tử đang ngầm nhắc nhở hắn, Tô Nam Thừa sẽ có kết cục hệt như cái mạng của Diêu Thực Tân.

Tô Nam Thừa đáp lại: “Điện hạ nói đúng, vi thần sẽ chú ý nhất cử nhất động của Tam điện hạ.”

“Ha ha, Nam Thừa à Nam Thừa, ngươi đúng là một người thành thật.” Thái Tử cười xua tay: “Thôi thôi, ý tốt của ngươi cô đều nhớ cả. Khi nào cần dùng đến ngươi, cô sẽ cho người tới tìm.”

Tô Nam Thừa chỉ chờ mỗi câu này, nghe vậy lập tức đồng ý.

Khi hắn rời đi, Trần An còn không nỡ buông tay.

Mã đại nhân cũng nói sẽ đưa quà mừng.

Bên dưới Khổng Dương và Lý Xuân Giác cũng không nỡ, đặc biệt là Lý Xuân Giác, hắn ta không muốn chia xa chút nào.

Tô Nam Thừa cũng không nỡ rời xa Lý Xuân Giác, hắn ta làm việc nhanh nhẹn, đầu óc thông minh. Suy nghĩ một lúc, hắn nói: “Lần này ta đi, bên cạnh cần một người. Lý huynh có bằng lòng đi cùng ta không?”

Lý Xuân Giác sửng sốt, sau đó lập tức đồng ý: “Nghe theo phân phó của đại nhân!”

Hắn ta quả thật rất thông minh, lần này đi theo Tô đại nhân, rời khỏi nội cung không có gì xấu cả.

Tiền chắc chắn không thiếu, nhưng không phải lúc nào Công bộ cũng cần dùng đầu làm việc.

Thái tử không hề ngăn cản việc Lý Xuân Giác muốn đi theo Tô Nam Thừa.

Chỉ là một quan nhỏ thôi, Thái Tử mừng rỡ thuận nước giong thuyền.

Vì thế, Lý Xuân Giác được sắp xếp làm quan nhỏ ở Công bộ.

Chỉ còn chờ Tô Nam Thừa tới nhậm chức nữa thôi.

Cùng lúc đó, màn thẩm vấn của Hình bộ cũng hạ màn, bốn người đã bỏ trốn. Hôm đó không bắt được.

Hiện giờ hơn ba mươi người ở đây, không ai thừa nhận mình đã làm chuyện này.

Những cái chông sắt đó không giống đồ của Đại Nguyên, mà giống đồ của phía Bắc hơn.

Không phải của Bắc Di, mà là một loại vũ khí của tiểu quốc nằm ở Tây Bắc.

Chôn trong đất, người thường dễ xem nhẹ, nhưng bò dẫm một cái thì rất dễ đâm vào lòng bàn chân. Cơ thể chúng nặng mà.

Nhưng mang về mấy chục chiếc chông sắt không phải chuyện một người có thể hoàn thành được.

Nhóm người không thừa nhận mình đã làm, nhưng chung quy khó giấu việc bọn họ không hết lòng. Liền kêu họ mang đồ vào.

Hoàng đế nghe được kết quả này, cả giận nói muốn bắt toàn bộ bá tánh nơi đó.

Các đại thần trong triều lũ lượt dâng tấu ngăn cản.

Ngay cả việc Thân Canh xảy ra chuyện bá tánh còn không rõ, hiện giờ bắt người thì có thể chứng thực sao?

Đây không phải chuyện nhỏ đâu.

Hoàng đế và Hoàng hậu tự mình cày ruộng, sau đó lại xảy ra chuyện, e là năm nay không thu hoạch được gì đâu nhỉ? Bá tánh đều sẽ nghĩ như vậy.

Sau khi tai nạn Thân Canh bị phát giác, tâm tình bất an của thần tử càng thêm mãnh liệt.

Trong triều náo loạn dữ dội đã mấy ngày nay, Tô Nam Thừa cũng không vội báo danh, hắn vẫn muốn thong thả nghỉ ngơi thêm chút nữa, cũng đỡ để người ta nói hắn vội vàng.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Lỗ Tử Khanh có mang lễ vật tới thăm hắn một lần.

Thích Mộng Đường cũng chạy đến: “Tô huynh phản ứng nhanh nhạy quá. Lúc ấy ta hoảng quá, nhưng ngươi không biết đâu, sau khi con bò kia bị thương, con còn lại cũng muốn bỏ chạy. Thị vệ gắt gao giữ chặt, cuối cùng là một con bò đi đời rồi.”

Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đi xong một lũng, nếu muốn thực sự cày được một mẫu đất e là không khả thi lắm.

“Cũng may ngươi phản ứng nhanh, bằng không… bệ hạ ngã vậy có khi qua đời luôn mất.”

Tô Nam Thừa gật đầu, hắn thấy được, tính tình tên Thích Mộng Đường này hãy còn trẻ con quá.

Tuổi còn nhỏ, tính tình thất thường, nói chuyện không dè chừng. Hẳn là trong nhà được sủng ái lắm.

“Mộng Đường, ngươi đừng bao giờ nói những lời này nữa.Tránh người khác nghe thấy lại đối xử tệ bạc với ngươi.” Cái gì mà Hoàng đế xong đời, lời này mà truyền ra thì cả nhà ngươi mới là người xong đời đấy.

“Ha ha, ta nhớ rồi. Tô huynh sao lại giống cha ta thế nhỉ.” Thích Mộng Đường vò đầu.

“Ta nói cho ngươi biết, chuyện này rất nghiêm trọng. Chẳng phải bốn người kia bỏ trốn rồi sao, thân phận của bọn họ đều là giả hết. Hiện giờ liên lụy đến đủ mọi nơi, chuyện này sẽ không kết thúc sớm đâu.”

Đương nhiên sẽ không kết thúc được, đây là thứ vương sát giá đó.

Tuy nói, đoán chừng người làm việc này không có ý định giết hoàng thượng, nhưng khiến Hoàng đế mất mặt cũng là chuyện lớn.