Chương 107: Kiến giá.
“Chuyện này liên quan tới rất nhiều thứ. Khả năng cũng có quan hệ với chuyện tấm bia đá, không biết ai đứng sau gây sóng gió đây.” Tô Anh Cừ lắc đầu: “Nếu ngươi bị thương thì tĩnh dưỡng mấy ngày đi. Không cần để tâm mấy việc này.”
“Vâng, phụ thân vất vả rồi, nhi tử sẽ dưỡng thương thật tốt.”
Lúc đang nói chuyện thì Phùng thị tới.
Nha đầu bên người bà ta mang theo một hộp đồ ăn: “Lão gia đã về rồi sao? Ta đến thăm Nam nhi.”
Bà ta gọi thân thiết tới vậy, Tô Nam Thừa thật sự không quen: “Đa tạ mẫu thân, nhi tử không sao đâu.”
“Nằm đi, ta mang ít điểm tâm tới cho ngươi. Buổi sáng lão thái thái có căn dặn không tới được. Ta đã dặn dò thiện phòng rồi, mấy ngày tới phải rất chú ý đến đồ ăn của ngươi. Ta cũng đã gặp phủ y rồi, biết ngươi vẫn ổn. Chỉ cần tĩnh dưỡng là được.”
Đây là nói cho Tô Anh Cừ nghe, ý nói vì sao ta đến.
Tô Anh Cừ gật đầu: “Nàng chu đáo quá.”
Sau khi Phùng thị không ngừng cằn nhằn, cũng hỏi rất nhiều, hai phu thê cuối cùng cũng đi.
Tô Nam Thừa thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa từng nghĩ tới tiểu phá viện này của mình lại có ngày phải tiếp đãi hai vị Bồ Tát này.
May thay lúc Tô Anh Cừ rời đi đã dặn dò Tô Nam Thừa mấy ngày tới chỉ cần tĩnh dưỡng, không có việc gì đừng tới quấy rầy.
Cũng không phải vì nghĩ cho hắn, chắc là sợ hắn tuổi còn nhỏ nói lung tung nhỉ?
Dù sao đối với Tô Nam Thừa mà nói, đây là chuyện tốt.
Hiện giờ động xương sườn một cái thôi cũng thấy đau, không muốn tiếp đón ai cả.
Mặt mũi Tô Nam Thừa trắng bệch vì đau, chậm rãi nằm xuống giường.
Đông Mai lau mồ hôi cho hắn: “Công tử nằm nghỉ đi, ít ngày nữa là ổn thôi.”
Tô Nam Thừa ừ một tiếng, nhắm mắt cân nhắc mọi chuyện.
Trong khoảng thời gian hắn nằm liệt, bên ngoài loạn thành một đống.
Hoàng đế vất vả lắm mới hoàn thành lưu trình, vừa hồi cung đã nổi trận lôi đình.
Hoàng đế cũng không phải không có chút thương tích gì, lúc ngã xuống, ông ta giơ tay chống đỡ theo bản năng, tay phải va trúng cột xe, cũng bị sưng.
Nhưng vết thương này không nghiêm trọng mấy, nhưng đặt trên người Hoàng đế, cọ mất một lớp da giấy thôi cũng là chuyện tày đình rồi.
Hoàng đế lúc ấy lập tức hạ chỉ, nghiêm tra Hộ bộ, Nội Sự tỉnh, và các bộ phận có liên quan tới nghi lễ Thân Canh.
Thế nhưng, lần này, Hoàng đế vì ổn định dân tâm, đã biến sự kiện tự mình cày ruộng nho nhỏ này có cảm giác rất nghi lễ.
Loại chuyện này, ai cũng muốn thơm lây, cũng đâu có việc gì đâu, nên ai chẳng muốn tham gia.
Dẫn tới có không ít người tham dự……
Đến bây giờ, khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
Đám người bị đưa vào nhà lao cứ như hồ lô đường, hết chuỗi này đến chuỗi khác.
Cả đêm này, Tô Nam Thừa chỉ ăn rồi ngủ, tuy đau, nhưng hắn còn trẻ mà, không thể chậm trễ việc ăn ngủ được.
Hơn nữa hắn ăn không ít, ngủ cũng rất sâu.
Sáng sớm ngày thứ hai, người lại càng đau hơn.
Đây cũng là chuyện thường thôi, ngày thứ hai, thứ ba sau khi bị thương lúc nào cũng đau hơn.
Người cũng hơi sốt.
Ngủ mê man suốt bốn ngày, Hoàng đế triệu kiến Tô Nam Thừa tiến cung.
Hiện giờ bên trái xương sườn, bụng và trước ngực hắn, đâu đâu cũng là vết bầm, xanh tím một mảng lớn.
Nhưng Hoàng đế đã triệu kiến, cho dù không dậy nổi hắn cũng phải dậy.
Hạ nhân bên cạnh Thành Khang Hậu tới kêu hắn là đã cho hắn đủ mặt mũi rồi.
Lúc Tô Nam Thừa duỗi tay thay quần áo đau đến mức không ngừng hít khí.
Ít nhất cũng mặc xong, Thành Kang Hậu dẫn hắn tiến cung.
Hắn được dìu lên xe ngựa.
Thành Khang Hậu nói: “Ngươi khổ cực rồi, có điều bệ hạ đã triệu kiến, chúng ta không thể tự kiêu.”
“Vâng, tôn nhi hiểu rồi.” Tô Nam Thừa nói.
Thành Khang Hầu vừa lòng gật đầu: “Lát nữa gặp bệ hạ, đừng tranh công. Những thần tử như chúng ta làm tất cả vì bệ hạ là điều hiển nhiên. Đừng nói làm đệm cho bệ hạ, cho dù bên dưới có dao, ngươi nằm xuống cũng đúng.”
Lời này là để nhắc nhở Tô Nam Thừa.
Hắn gật đầu: “Tổ phụ yên tâm, tôn nhi đã biết.”
Thành Khang Hậu gật đầu: “Có điều đây cũng là cơ hội, nếu vì thế mà được bệ hạ chú ý thì đó cũng là phúc khí của ngươi.”
Tô Nam Thừa gật đầu, trong lòng tự nhủ nói hay nói xấu gì thì cũng là ông nói, nhưng hắn vẫn hiểu rõ ý ông ta.
Đi thẳng một đường tới hoàng cung, lần này trực tiếp đến Đại Khánh điện của Hoàng đế.
Lần tiến cung trước đó hắn không đi lối này, lần đó hắn đến cung điện của quý phi, đương nhiên đường đi không giống nhau.
Tô Nam Thừa đi theo Thành Khang Hậu, đi qua Nghi Đức môn, rồi qua Đoan Lễ môn.
Bên này xếp đầy Vũ Lâm vệ, bọn họ ăn mặc y phục thống nhất, trong tay cầm binh khí, đứng thẳng.
Đi tiếp, Vũ Lâm vệ lại cách xa hơn một chút.
Tuy nhiên vẫn còn mười mấy thị vệ y phục khác biệt đeo đao đứng trước cửa chính của Đại Khánh môn.
Qua Đại Khánh môn chính là chính điện Đại Khánh cung.
Nơi này cũng chính là nơi bệ hạ thượng triều, đám Tô Nam Thừa đương nhiên không phải tới đây.
Vừa mới đi ngang qua đã có thái giám bước đến nói bệ hạ đang chờ ở Ngự Thư phòng.
Thành Khang Hậu đưa Tô Nam Thừa quẹo vào hướng dẫn đến Ngự Thư phòng.
Đại Khánh cung rất lớn. Tiền điện có tên là Kim Loan điện, dùng để thượng triều nghị sự.