Phần 1:
Chúng ta hôm nay sẽ nói về chuyện của một cô gái trẻ. Cô gái trẻ này là con gái độc duy nhất của một thợ săn nghèo và sống ở một vùng xa xôi hẻo lánh của Vương quốc Asura. Cha cô ấy là bán Elf. Mẹ cô ấy thuộc loài người với một chút dòng máu người thú trong người và từng là một nô lệ của một quý tộc Asura. Cả hai người họ đều rất tốt và nuôi nấng cô bé, đem hết tình yêu của họ cho cô bé. Chỉ nhìn qua thôi, ta sẽ thấy cô bé rất hạnh phúc.
Thế nhưng, tóc cô ấy màu ngọc bích. Màu tóc của cô ấy đã đẩy cô ấy ra khỏi cuộc đời hạnh phúc đó.
Tóc màu ngọc bích. Theo một đoạn văn, được cho là màu tóc càng giống với màu tóc của loài quỷ đi bao nhiêu thì người đó càng bạo lực bấy nhiêu. Ngày trước, có một tộc đã nhuốm nỗi kinh hoàng đến những tộc khác, đó là Tộc Supard, và họ cũng có tóc màu xanh lá. Và rồi, có một giả thiết rằng là kẻ đã chỉ đạo tộc Supard, Quỷ Thần Laplace, tóc cũng màu xanh lá.
Cô gái trẻ không thuộc loài quỷ. Thế nhưng, một mái tóc màu xanh ngọc bích khiến người ta phải sợ. Một màu ai cũng phải ghét cay ghét đắng.
Mặc dù vậy, cô gái trẻ vẫn chỉ là một cô bé. Quá khứ là quá khứ.
Từ Asura giàu có cho đến Lục địa Quỷ là một quãng đường rất xa, những suy nghĩ tẩy chay loài quỷ vẫn còn ít. Màu tóc của cô gái trẻ và cả cha mẹ của cô ấy đều hoàn toàn không liên quan gì đến loài quỷ. Tóc xanh chỉ là do đột biến gen. Đầu tiên mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên và băn khoăn tự hỏi, nhưng rồi họ đều dần dần chấp nhận điều đó.
Thế nhưng, những người chấp nhận điều đó chỉ giới hạn ở những người lớn. Sau khi cô gái trẻ bắt đầu đi bộ ra ngoài một mình, cô ấy đã bị tấn công. Cô ấy bị bọn trẻ khác tẩy chay và ném bùn vào đồng thời bị gọi là con quỷ xấu xa bởi mái tóc màu ngọc bích của cô ấy. Thời gian trôi qua cô gái trẻ sống trong sợ hãi và đôi khi khóc. Cô ấy không hiểu tại sao những đứa trẻ ở độ tuổi cô ấy lại luôn luôn cố làm tổn thương cô ấy.
Mẹ cô ấy nhìn cô thương hại. Bà ấy cắt tóc ngắn cho con gái của mình và khâu quần để việc chạy dễ hơn. Cha cô ấy đã nói chuyện với phụ huynh của những đứa trẻ kia, mong họ không để chúng tiếp tục bắt nạt con gái anh ta. Tuy nhiên, vấn đề đó không đơn giản như vậy. Mỗi khi cô gái trẻ lại ra ngoài, thì cô bé lại bị lấy làm mục tiêu cho việc bắt nạt.
Đối với bọn trẻ kia, đó chỉ làm một trò chơi. Tiêu diệt một đứa trẻ với màu tóc khác biệt. Tụ tập sức mạnh của chúng để đánh bại một con quỷ. Đại loại là trò chơi kiểu như thế.
Thế nhưng, đối với cô gái trẻ thì không phải vậy> Những đứa trẻ đuổi theo cô ấy đều giữ ý xấu, ném bùn đất và đôi khi còn có cả đá nữa. Nếu cô ấy bỏ chạy, bọn chúng sẽ đuổi theo cô bé. Nếu cô ấy phản kháng, cô ấy sẽ bị đấm, đá, và nhiều phương thức gây đau khác nữa.
Người lớn họ đã cảnh cáo chúng. Trong một khoảng thời gian, những đợt tấn công đã dừng, nhưng sớm muộn sau đó chúng lại bắt đầu ở một nơi người lớn không thể thấy.
Cô gái trẻ cảm thấy bất lực. Cô ấy nghĩ rằng ngoài cha mẹ của cô ấy ra, cô ấy không còn một người bạn nào khác. Cô ấy không thể thay đổi màu tóc của mình. Cô ấy không thể làm gì khác. Cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc phải sống với đầu cúi thấp xuống, cố gắng chịu đựng chúng.
Rồi có một cậu trai đã cứu cô gái trẻ này.
Cậu ta bằng tuổi như cô gái trẻ. Sau khi thấy cô gái bị ném bùn, cậu ta chạy hết tốc lực, mạnh bạo thách thức chúng với kích thước cơ thể gấp đôi cậu và đuổi chúng đi. Không chỉ vậy. Cậu ta còn nói chuyện với cô gái trẻ bằng giọng nói ân cần và tử tế. Nước ấm chảy ra từ tay của cậu ta và làm sạch cô gái trẻ. Cậu ta hỗ trợ cô bé sau tất cả những chuyện này. Đối với cô gái trẻ, sự kiện hôm đó như là một phép màu.
Có một biến động lớn vào cuộc sống hằng ngày của cô gái trẻ. Cậu trai đã bảo vệ cô gái trẻ khỏi những trò ác ý. Và rồi bắt nạt đã không còn.
Cậu trai ban sức mạnh đến cô gái trẻ. Cậu ta dạy cho cô bé phép màu được biết đến là phép thuật.
Cậu trai ở cùng tuổi với cô gái trẻ nhưng cậu ta biết hết mọi thứ. Cậu ấy dạy cho cô gái trẻ mọi điều mà cô ấy muốn biết. Chữ, phép thuật, hiện tượng tự nhiên, toán học... Đối với cô gái trẻ, sự tồn tại của cậu trai giống như là một vị Thần vậy.
Cô gái trẻ sẽ luôn luôn đi cùng với cậu trai. Cô ấy nhanh chóng đem lòng yêu cậu ta.
Ngay cả ở độ tuổi còn nhỏ này, cô ấy đã nghĩ đến hôn nhân. Cô ấy biết những từ như là cô dâu, và bí mật quyết tâm rằng "Trong tương lai mình sẽ làm cô dâu và cưới cậu ấy." Sau đó, một vài chuyện xảy ra và có hơi chút xấu hổ. Thế nhưng, cô ấy vẫn yêu cậu trai. Cô ấy nghĩ cô ấy sẽ suốt đời được bảo vệ bởi cậu ấy.
Nhưng rồi, họ phải chia lìa. Họ bị buộc phải chia lìa.
Cậu trai đã bị chính cha đẻ của mình đánh đập và bán cho quý tộc ở rất xa. (what?)
Cô gái trẻ đã nghĩ: nếu mình không cứu cậu ấy; nếu mình không đưa cậu ấy trở về... Thế nhưng, cô ấy đã bị cha mình ngăn lại.
Điều mà cha cô ấy đã nói lúc đó, cô gái trẻ không thể nhớ rõ được. Cậu trai được cho là đã rời nơi đây để đến một hành trình mới với mục đích trở nên mạnh hơn. Con cũng phải cố gắng hết mình và không thể để thua cậu ấy được. Cô ấy chỉ nhớ những câu ấy.
Điều duy nhất vẫn còn đọng lại trong tai cô ấy là những lời cuối.
"Liệu Sylphy muốn được bảo vệ bởi cậu ấy suốt đời?"
Cô ấy nhớ câu đó. Cô ấy cũng nhớ là đã nghĩ không thể suốt đời được. Cô ấy cũng nhớ là đã nghĩ không thể chỉ được bảo vệ thôi. Nếu một ngày nào đó như hôm nay lại xảy đến, cô ấy không chỉ cứ đứng lặng lẽ quan sát. "Con hiểu rồi. Con cũng sẽ mạnh mẽ hơn để có thể cứu Rudi!"
Ngày hôm đó cô gái trẻ đã thay đổi. Cô gái trẻ đã bắt đầu việc tập luyện cho chính bản thân cô ấy. Cô ấy làm những điều mà cậu trai kia hay làm mỗi ngày. Tập thể lực bằng cách chạy và rèn luyện cơ thể bằng cách vung một cây gậy. Mỗi ngày cô ấy lại sử dụng phép thuật và làm nhạy giác quan. Ngay cả khi không có cậu trai, cô gái trẻ vẫn biết cô ấy phải làm gì.
Song song cô ấy cũng nghĩ về điểm đến của cậu trai. Với kiến thức và hành động phạm vi của cô gái trẻ, cô ấy không biết được điểm đến của cậu trai. Cô ấy không thể đoán được.
Trong những thời gian như thế này, cậu trai sẽ làm gì? Cậu ấy sẽ nói gì?
Nếu cậu không biết thì cứ hỏi, đó là điều mà cậu trai từng nói. Cô gái trẻ theo đó mà quyết định đi hỏi. Cô ấy đi đến hỏi một người sẽ biết địa điểm cậu trai hiện giờ.
Cô gái trẻ đã đi đến phòng chẩn liệu của làng. Ở một nơi mà mẹ của cậu trai đang làm việc. Ở đó, cô ấy hỏi người mẹ về nơi của cậu ấy. Dĩ nhiên, người mẹ sẽ nở nụ cười tinh nghịch và lừa cô gái trẻ.
Cô gái trẻ bắt đầu phụ giúp phòng chẩn liệu. Đó không phải là hành động cô ấy nghĩ nhiều tới. Chỉ là, nếu cô ấy thân thiết hơn với bà ấy thì có thể cô ấy sẽ biết được vị trí của cậu ấy. Đó là điều mà cô ấy đã nghĩ trong lòng mình.
Điều mà cha cô ấy đã nói, "Chuyện đã xảy ra, sẽ tốt hơn nếu như con thân thiết với gia đình của cậu ấy." Là một trong những lý do khác nữa.
Mẹ của cậu trai sẽ không bao giờ tiết lộ vị trí của cậu ấy. Cô gái trẻ nghĩ rất nhiều ẩn ý của nó, nhưng mỗi khi cô ấy bị lừa với tiếng cười khúc khích, "Nếu cháu muốn gặp Rudi, thì cháu sẽ phải nỗ lực hơn nữa cơ nhé." Bà ấy chẳng đi đến đâu. Và sau đó cô gái trẻ nghĩ. Tất nhiên, cô gái trẻ không hiểu câu chẳng đi đến đâu. Dù sao, cô ấy đã nghĩ rằng nếu cô ấy cứ tiếp tục thế này thì chẳng có nghĩa lý gì cả.
Thế nên, cô ấy quyết định tiếp cận cô hầu nữ trong nhà của cậu trai. Cậu trai cũng có một người cha, nhưng cô ấy không thích anh ta. Vì cô ấy đã thấy cảnh cậu trai bị 'đánh đập'.
Anh ta là một đối thủ mà cô ấy không biết gì cả, và không phải là cô ấy ghét anh ta, nhưng cô ấy lưỡng lự trong việc nói chuyện với anh ta bởi cô ấy nghĩ rằng mình có thể sẽ bị đánh như thế.
Cô hầu nữ rất trung thành. Cô ấy trung thành với cậu trai.
"Cô dám chắc trong tương lai Rudeus-sama sẽ được mời vào một vị trí tương đương với trong Hoàng tộc. Nếu cháu muốn trở thành vợ của Rudeus-sama, cháu phải học những lễ nghi phép tắc để cháu có thể hành xử một cách bình thường ở xã hội." Sau khi được nói như vậy, nửa chấp nhận, cô ấy bắt đầu được hướng dẫn về phép tắc và lễ nghi. Mặc dù vậy, sau khi được kể rằng điều này là vì lợi ích của cậu trai, cô gái trẻ sẽ không nói không với việc ấy. Cách đi trên cung điện, cách ăn mặc, cách nói năng, cách chào hỏi, và vân vân.... Cô ấy rất nghi ngờ về những chuyện này liệu có thực sự là cần thiết. Vậy nhưng, cô gái trẻ rất thành thật và có trí nhớ tốt.
Thế nhưng, điều quan trọng là vị trí của cậu trai, cô hầu nữ sẽ không bao giờ nói ra khỏi miệng.
Và cứ như thế, tiếp diễn đến sinh nhật mừng 10 tuổi của cô ấy. Người duy nhất chúc mừng cô ấy vào hôm sinh nhật này là mẹ của cô. Gần đây quái thú trong rừng hay hoạt động, nên cha của cô bé đành phải ở lại canh gác. Vì cha của cô là một thợ săn và đã quen với rừng núi, ông ấy phải săn khi đến những lúc như thế. "Liệu anh thật sự phải không có mặt trong sinh nhật mừng 10 tuổi của con bé?"
Mẹ cô gái đã hỏi người cha như vậy. Tuy vậy, cô gái trẻ nghĩ không còn cách nào khác ngoài việc đành chấp nhận. Dù sao, hôm ấy cũng như sinh nhật mừng 5 tuổi của cô ấy.
Món quà sinh nhật mà cô ấy nhận được từ mẹ là một chiếc váy màu trắng. Để có quà cho hôm nay, cha cô ấy đã tiết kiệm một khoản tiền và mua vải. Sau đó mẹ cô ấy sẽ may chúng cho cô ấy. Ngay lập tức sau khi mặc cho cô con gái, mẹ cô ấy nói "Nó thật hợp với con. Con trông đẹp lắm đó." và khen cô ấy. Cô gái trẻ cất tiếng, "ế~", trong khi cười lẽn bẽn, nghĩ rằng cô ấy muốn cho cả cậu trai ấy xem nữa.
Và đồng thời, cô ấy bắt đầu lo không biết cậu trai đang làm gì. Cô ấy tự hỏi liệu cậu ấy không thoái mái ở một nơi không biết tới. Và cô ấy tự hỏi liệu cậu ấy có buổi sinh nhật mừng 10 tuổi của riêng mình không.
Cô ấy nghĩ [Mình cũng muốn gửi cho cậu ấy thứ gì đó.] Thế nhưng, cô ấy không thể nghĩ ra thứ mà cậu ấy sẽ muốn. Sau khi hỏi mẹ của cô ấy, "Nếu vậy thì thứ gì cũng được cả thôi con.".
Ngày hôm sau khi cha của cô gái trở về, cô ấy hỏi và nhận được đề xuất, "Vậy thì, con có thể gửi cho cậu ấy một miếng bùa may mắn được lưu truyền trong gia đình chúng ta." Cô ấy được kể đó là một mặt dây chuyền được khắc từ gỗ và nếu giữ nó trong người điều may sẽ luôn xảy ra. Cha cô ấy cũng luôn giữ một cái trong người. Có vẻ như nó là thứ được đưa cho cha của cô ấy khi ông ta có thể tự mình sống từ người mẹ của mình, một người Elf.
Sau khi nghe thấy vậy, cô gái trẻ cảm thấy nó là một lựa chọn tốt.
Mỗi ngày cô gái trẻ sẽ cố hết mình khắc gỗ. Đó là lần đầu tiên khắc gỗ của cô gái. Cô gái trẻ rõ ràng là không có tay nghề. Thế nhưng, cô bé cố gắng hết mình, khắc mỗi ngày. Và rồi cuối cùng cô bé đã hoàn thành nó. Nó hơi vụng, nhưng ít nhất là nó có hình.
Và rồi có một rắc rối nảy lên. Cô ấy đã làm xong, nhưng cô ấy không biết cách để đưa nó cho cậu ấy. Sau lo lắng đó, cô hầu nữ của cậu trai đã đề xuất ý. "Nếu vậy, cô sẽ cho nó vào trong những món quà được gửi đi."
Cô ấy quyết định là cứ như vậy. Cô gái trẻ dặn cô hầu nữ vô số lần rằng, "nó là một món quà vô giá vậy nên cô hãy đảm bảo là nó được gửi đi nhé." Cô hầu nữ hiểu, vì đó làm một vật vô giá nên sẽ tuyệt đối để nó được gửi đi. Và nó đã được gửi.
Không lâu sau đó.
Vụ dịch chuyển đã xảy ra.
Phần 2:
Cô gái trẻ đã bị dịch chuyển lên bầu trời.
"Ể!!?"
Cô ấy sợ độ cao. Trong một lúc cô ấy đã nghĩ đây chỉ là mơ.
Cảm giác rơi tự do dần xuống. Cảm giác nghẹt thở do áp lực từ gió. Xuyên qua những tầng mây. Và sau đó là khủng hoảng.
Cả cơ thể của cô ấy đều nói với cô ấy đây không phải là mơ.
"Hiii~"
Cô gái trẻ hét lên một tiếng từ tận sâu trong cổ họng. Tiếng hét xác nhận rằng tình hình hiện giờ là thật. Cô ấy không biết tại sao. Thế nhưng, cô ấy đang từ trên trời rơi xuống.
Nếu mình không làm gì. Nếu mình không làm gì.
Mình sẽ chết. Chết. Rõ ràng là sẽ chết.
Cho dù cô gái trẻ có còn nhỏ đến cỡ nào, cô ấy hiểu rõ rằng là nếu cô ấy rơi từ độ cao này cô ấy sẽ chết.
Cô ấy sử dụng tất cả mana của mình.
Cô ấy biết rằng mặt đất ngày càng đến gần hơn. Cô gái trẻ tỏa ra gió. Ngắm thẳng vào dưới mặt đất. Cô ấy nghĩ tốc độ rơi sẽ giảm đi dần. Thế nhưng tốc độ rơi quá nhanh so với gió của cô ấy.
Gió không được. Mình phải làm gì ở tình hình này? Cậu trai trẻ sẽ làm gì?
Nhớ đi, nhớ lại đi. Cậu trai không có nói gì sao? Phải làm gì vào những lúc ta đang rơi từ một nơi cao. Mềm tác động.
Mềm. Đúng vậy. Rơi xuống một cái gì đó mềm. Nhưng chính xác thì mềm như thế nào? Mình phải tạo ra cái gì?
Mình không biết, không biết không biết!
Trong khi đang điên đầu nghĩ, cô gái trẻ nghĩ mọi điều mà cô ấy có thể nghĩ. Tạo nước, tạo gió, tạo đất, tạo lửa. Dù sao, để làm chậm tốc độ rơi của cô ấy và tránh va vào mặt đất. Cô ấy làm mọi điều mà cô ấy có thể.
Thế nhưng, cô ấy đã rơi. Cô ấy va. Thật kì diệu là cô gái trẻ vẫn sống sót.
Cô ấy không biết sao mình có thể sống được. Cả cơ thể cô ấy đều bị tổn thương, thâm tím, dính đầy bụi bẩn, và cả hai chân bị gãy. Một tình trạng đáng thương, nhưng cô gái trẻ vẫn sống. Cô ấy không biết thế này liệu có coi là tốt. Thế nhưng tốc độ rơi đã giảm. Cô ấy sống sót sau việc rơi từ độ cao và thương tổn chỉ ở mức bị gãy xương.
Thế nhưng, cơn đau tiếp tục hoành hành.
"Ư...au!"
Ở nơi cô gái rơi xuống, có một con quái thú ngay trước mắt cô ấy. Đó là một con lợn rừng có tứ chi, đi hai chân. Cô gái trẻ biết về con quái thú này.
Cô ấy được cha dặn rằng là nếu có đụng độ, tuyệt đối không được di chuyển, không được tạo tiếng động, và chờ cho nó đi qua. Nếu con bị phát hiện, hãy dùng phép thuật bỏ chạy nhanh nhất có thể. Cô ấy được dặn khi đối mặt với đối thủ này. Nó được gọi là Lợn hủy diệt.
Cô gái trẻ có nhiều điều mà cô ấy không biết, nhưng cô ấy biết rằng Lợn hủy diệt là một quái thú rất hiếm khi xuất hiện. Đôi khi xuất hiện từ rừng và tấn công người ta với những con quái thú hạng E, Chó Đột kích theo nó. Chúng là một trong những con quái thú nguy hiểm nhất ở trong Vương quốc Asura. Không phổ biến ở vương quốc Asura, nó là một quái thú tương đương hạng C. Độ nguy hiểm được tăng lên từ hạng C tới hạng B nếu như nó có những con Chó Đột kích theo nó. Ngay cả cá nhân nó thôi ít nhất cũng là hạng D. Đó là Lợn hủy diệt. "Kyaaaaa???!"
Chìm trong hoảng loạn, cô gái trẻ thét lên và bắt đầu bắn ra phép tấn công vào Lợn hủy diệt. Phép thuật trung cấp, [Băng sương kích]. Cô ấy không nương tay. Cô ấy tân công bằng phép thuật mạnh nhất của co oaays ngay từ đầu cho đến giới hạn tối đa của mình.
Chỉ một đòn. Lợn hủy diệt đã bị đóng băng, tan vỡ và rơi rải rác.
"Hộc... hộc...!!"
Cố gắng để đứng lên trong một hơi, cô ấy nhận ra rằng cả hai chân của mình đều đã bị gãy. Cô gái trẻ sử dụng phép chữa trị và nhanh chóng chữa trị chúng. Hồi đi chữa trị cho mọi người, cô ấy đã nhận ra rằng phép chữa trị là một trong những điểm mạnh của cô ấy. Thế nhưng, không phải là cô ấy có thể chịu được cái cơn đau.
Cô ấy sử dụng phép thuật với khuôn mặt nhuốm nước mắt.
"...Ha...ha."
Đừng dậy. Một cơn đau đầu bỗng xuất hiện. Ý thức của cô ấy lịm dần và cô ấy cảm thấy như sắp ngất. Nếu tinh thần của cô ấy bình thường thì cô ấy sẽ nhận ra rằng đó là bởi vì cô ấy đã dùng hết mana. Ức chế cơn đau và tấn công quái vật bằng phép. Tất cả đều không chút do dự, sử dụng phép thuật mạnh nhất của cô ấy. Đó là lý do tại sao mà, mana của cô gái trẻ đã bị vắt kiệt. "C...Chúng ta được cứu sao??? N...này cậu, cậu tới từ đâu vậy? Tên của cậu là gì?"
Cô ấy nghe thấy một giọng nói đằng sau cô ấy. Với cơn đau đầu vẫn còn đó và tầm nhìn dần mờ đi. Trong khi chịu đựng những cảm giác đó, cô gái trẻ quay đầu. Đó là một cô gái. Với mái tóc màu vàng kim và tạo một ấn tượng rõ nét về gương mặt xinh đẹp đó.
Cô gái đó đang mặc một chiếc váy trắng tinh khiết được thêu chi tiết. Gần như được may từ những vật liệu đắt gấp 1,000 lần món quà mà cô ấy nhận được hồi sinh nhật.
Ở bên cạnh cô gái đó là một cậu bé với tay đang bị thương và dựa vào một bức tường. Cạnh cậu bé là một người đàn ông áo choàng dính đầy máu và đang ở cửa tử. "Sylphiette.."
Cô gái trẻ nói xong và ngất đi.
---
Đây là câu chuyện về Sylphy đã gặp Công chúa đệ nhị của Vương quốc Asura - Ariel Anemoi Asura - như thế nào.