Phần 1:
Sự xâm lăng của Quỷ Vương. Báo cáo đó đã lan rộng nhanh chóng khắp các đất nước gần Đại học Phép thuật.
Xâm lăng và thông tin. Thường thì thông tin sẽ đến trước. Thế nhưng, vì tốc độ di chuyển của Quỷ Vương quá nhanh, vào thời gian khi từng đất nước nhận được tin tức và thời gian khi Quỷ Vương đổ bộ đến nơi hắn ta cần đến gần như là đồng thời.
Mỗi quốc gia đều chìm trong hoảng loạn. Những kẻ được biết đến với cái danh Quỷ Vương, gần như là không bao giờ rời khỏi Lục địa Quỷ. Phe Cấp chiến và Phe Võ đấu của các Quỷ Vương gần như đã hoàn toàn bị tiêu diệt trong Chiến dịch Laplace. Do đó, họ đã nghĩ rằng Lục địa Quỷ không còn hứng thú chiến đấu nữa, chỉ còn Phe Ôn hòa và Phe Bảo thủ của các Quỷ Vương còn sót lại. Thế nhưng, mặc dù được gọi là Phe Ôn hòa và Phe Bảo thủ, họ vẫn là người nắm giữ đủ sức mạnh để cai trị toàn Lục địa Quỷ. Nếu vì lý do nào đó mà họ bắt đầu tỏ ra hiếu chiến, thì khắp nơi có thể sẽ dần chìm trong sự hủy diệt.
Sau khi nghe tin Quỷ Vương xâm lăng, ba đất nước Ranoa, Nerisu và Basheranto đã bắt đầu phát động các nhóm kỵ sĩ riêng của họ. Đồng thời các Nhà mạo hiểm đã tập trung lại với nhau. Tuy nhiên, vẫn còn một chặng đường cho đến khi họ đến được Đại học.
Thành phố phép thuật Sharia là nơi của Đại học Phép thuật. Hội mạo hiểm và Hội phép thuật nằm ở đó. Và Đoàn kỵ sĩ theo hợp đồng của ba nước đang trú tại đó. Họ tập hợp lực lượng binh lính ít ỏi và bao vây quanh Đại học Phép thuật. Nếu đến nước này, họ phải giữ chân hắn ta cho đến khi quân tiếp viện từ ba nước đến.
Thế nhưng, mục đích của Quỷ Vương vẫn còn là điều hoàn toàn bí ẩn. Hình dáng và mặt mũi của hắn ta đã quá nổi tiếng rồi. Da đen và có 6 cánh tay. Quỷ Vương Bất tử thân, Badigadi. Sống từ trước Chiến dịch Laplace, một trong những Quỷ Vương cổ đại. Năng lực của hắn giống như cái tên, [Thân thể Bất Tử.] Vì hắn là một phần của phe Ôn hòa, có ít người biết đến năng lực chiến đấu của hắn. Theo một đoạn văn, thì có đề cập đến chuyện hắn đã từng chiến đấu chống lại Laplace. Nếu đúng là như vậy thì có nghĩa là ngay cả Laplace cũng không thể giết được hắn.
Vậy thì vì lý do nào mà Quỷ Vương đó lại xuất hiện ở Đại học Phép thuật. Và vì lý do nào mà hắn ta lại đánh các học sinh bình thường ngoan ngoãn vô tội và người Thú đến bất tỉnh. Các đất nước, cũng như Đại học Phép thuật chỉ biết đến lý do tại sao một lúc sau. --- Từ góc nhìn của Rudeus ---
Hiện tại, tôi ở khu vực dùng để tập cho những người sử dụng Phép thuật Cao cấp ở Đại học Phép thuật. Tôi đang ở trung tâm sân trường rất chi là rộng rãi, tay không tấc sắt, trấn an Badigadi.
Với đôi tay khoanh lại đầy tự tin, hai chân đứng rộng ra một cách uy nghi, cằm nhô lên, nhưng thực ra tôi đang sợ chết khiếp đây.
Không phải là quá hiển nhiên sao? Bị trừng mắt bởi một gã đàn ông to lớn với làn da đen xì, tôi không thể biết được tại sao mọi người lại giữ được bình tĩnh.
Gần đây tôi hay tự hỏi, "Mình đã mạnh hơn rồi sao?" Nhưng, khi đối mặt với vị Quỷ Vương này, mạnh hơn ở đây không phải là vấn đề. Tôi cảm thấy mình như đinh đóng cột khi tỏ ra quá tự tin như hiện giờ.
Giờ đây tôi chỉ muốn chạy trốn thật xa. Tôi đã tập chạy mỗi ngày chỉ để cho cái ngày này. Tôi muốn chạy trốn thật xa hết sức lực và mana có thể. "..."
Nếu tôi nhìn về đằng sau, có một lượng lớn người xem đang đứng đó. Có trai có gái và có cả giáo viên nữa. Họ đều nhìn về hướng của tôi. Nếu tôi chạy ngay bây giờ, chạy như chưa bao giờ được chạy, không biết họ sẽ nghĩ thế nào. Không, giờ tôi đã đến mức ứ quan tâm nữa rồi, đành phải chấp nhận khi mà đánh mất cơ hội chạy trốn.
Bỗng nhiên một người xuất hiện từ chỗ người xem chạy về phía tôi với tốc độ nhanh. Là một người đàn ông có phụ kiện tóc khá là hợp với ông ta. ...Có vẻ như ở thế giới này cũng có tóc giả. "Tôi đã nghe qua tình hình từ Jinas. Xin thứ lỗi về chuyện này, cậu hãy kéo thêm 1 chút thời gian nữa. Hiện tại, chúng tôi đang tập trung lực lượng lại rồi." Ông ta để lại cho tôi những lời đó và quay trở lại. Cơ mà, Ông ta là ai vậy nhỉ. Tôi nghĩ là mình đã từng thấy Ông ta ở đâu đó trước kia...
Tuy vậy, tôi hiểu ý của anh ta. Tôi không biết Jinas có biết rõ tình hình hay không hay là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà, có vẻ như nếu tôi kéo thêm thời gian thì rồi họ sẽ đến giúp tôi. Dù sao thì đến những lúc như thế này, những người có quyền lực quả là mạnh. "Hừm, vẫn chưa chuẩn bị xong hả?" "Tôi nghĩ là sẽ phải mất thêm một lúc nữa."
Badigadi đang chờ đợi với tất cả những cánh tay màu đen khoanh lại. Hiện tại, tôi đã nhờ Fitts-senpai lấy giúp tôi cây trượng Ngọa Thủy Long Vương Aqua Hartia. Cậu ấy sẵn sàng giúp tôi và có nói là hãy chờ một thời gian.
Cơ mà, cậu ấy chậm thật. Đâu phải là từ thư viện đến ký túc xá quá xa đâu. Tôi cũng không có nhớ là để nó ở chỗ nào đó không rõ. Như thường lệ, tôi hay để nó dựa vào phía bên giường với một mảnh vải che lên đầu nó. Tôi nghĩ là nó sẽ sớm được nhận ra rồi chứ. "Hừm, ta cứ nghĩ loài người hay thiếu kiên nhẫn và luôn vội vàng, nhưng trông không có vẻ như là ngươi đang vội gì cả. Quả đúng là một kẻ được vợ chưa cưới của ta công nhận." "Vợ chưa cưới?? Ừm, có phải là Kishirika..sama không." Sau khi nói vậy Badigadi gật đầu với tiếng, "hừm."
Đại Quỷ Đế Kishirika Kishirisu. Không phải là tôi đã quên.
Người đã cho tôi một con mắt Quỷ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng là cô ta đúng là thật lúc đó, cô ta đột nhiên xuất hiện và đột nhiên rời đi nên chỉ còn lại là tôi ngơ ngác. Tuy vậy, không biết tại sao vị hôn phu này lại xuất hiện ở đây và bây giờ. Chắc không phải là như tộc Người thú, hắn ta đến đây để xin kết hôn đâu. "Tôi chỉ có từng nói chuyện với Kishirika-sama được một lúc thôi. Mặc dù đúng là tôi có nhận được mắt quỷ."
"Kishirika rất đánh giá cao ngươi, tuyệt tuyệt. Đã được một thời gian kể từ lần cuối ta thấy cô ấy nói chuyện đầy hào hứng như thế đấy. Ngay cả với người có tấm lòng bao dung như ta đây cũng phải cảm thấy chút ghen tỵ." Badigadi nói vậy với một bên lông mày nhảy lên, cười toe toét.
Ghen tỵ ư? Tôi không thể nhớ nổi điều gì khiến hắn ghen tỵ. Là gì cơ, tôi đã làm gì khó chịu hắn ta. Có lẽ nào là, hồi đó khi mà tôi đùa vui yêu cầu được đánh đêm một lần với cô ấy? Không, yêu cầu đó không được thực hiện mà.
Cô ta có nói là không thể bởi vì cô ta còn vị hôn phu... Ây, chà, gã này là vị hôn phu cô ta đã đề cập đến.
"Tôi chỉ là một tên nhỏ bé, một chú chuột con nhỏ đáng thương vô danh tiểu tốt. Tôi không xứng đến mức để Ngài Quỷ Vương phải cảm thấy ghen tỵ đâu. Tôi dám chắc là Kishirika-sama chỉ nói quá lên thôi mà." Trong khi che giấu nội tâm đang nhiễu loạn, tôi đưa ra một câu trả lời đầy bình tĩnh. Và sau đó, hắn ta cười. Hắn ta cười một cách khoái chí. "Fuhahahahaha, đừng khiêm tốn thế. Ta đã từng nghe về lượng mana cực lớn tiềm ẩn bên trong người người rồi."
Lượng mana cực lớn. Dù có nói là vậy đi. Tôi gần đây mới chỉ bắt đầu nhận ra là mình có lượng mana vượt trội so với những người khác. Thế nhưng, cho dù thế nào đi thì, làm sao mà đủ để khiên cho một Quỷ Vương phải ghen tỵ... đúng không? À không, nghĩ lại thì, lúc đó, tôi có cảm thấy là đã từng nghe cô ta nói đến chuyện này. Chính xác là gì nhỉ. Tôi chỉ có thể nhớ trong đầu là một ký ức với tiếng cười phá. "Ừm, có vẻ như là lượng mana của tôi chỉ hơn người ta tý thôi." "Fuhahahaha! Phải rồi, hơn một tý!"
Badigadi chỉ cười một lúc. Sau đó, hắn ta bỗng nhiên dừng cười và rồi ngồi bịch xuống.
"Cứ thoải mái ngồi xuống đi."
Tôi làm như tôi được bảo và ngồi xuống theo. Mặc dù ngay cả trong khi ngồi, Badigadi vẫn to lớn. Chắc ta có thể gọi đây là, Gân cốt vững chắc. Tôi muốn có được cơ bắp như thế. "Có vẻ như là ngươi không hiểu nghĩa của việc được khen là tuyệt bởi Đại Quỷ Đế Kishirika Kishirisu.: "..Ngài có nói vậy đi chăng nữa thì." "Có một kẻ ngoài kia với lượng mana cực kì lớn. Thậm chí còn lớn hơn cả Laplace. Ngươi là người đầu tiên được cô ấy khen như vậy đó." Laplace. Quỷ Thần phải không nhỉ. Cho dù có nói là tôi có lượng mana còn to lớn hơn cả Quỷ Thần, tôi trước kia cũng chả để ý mấy. Đúng là tôi gần như chưa bao giờ hết mana, nhưng đâu phải là thể lực của tôi cao một cách đáng kinh ngạc. "Quỷ Thần Laplace có lượng mana thuộc hạng một xuyên suốt lịch sử. Tức là, ngươi có lượng mana đứng hạng một trên thế giới đủ để khiến ngươi có thể tự hào đấy." "Chắc là ngài đang đùa thôi nhỉ." Trong khi đang nói vậy, ngực của tôi bỗng nhảy lên một tý. Dù sao thì, người đang nói là một Quỷ Vương. Nỗ lực đã có thành quả. Cảm giác như là được một Game thủ chuyên nghiệp khen "Có tài đấy." "Bản thân ta không biết về tính xác thực của chuyện này. Có thể là ta đã nghe lầm đâu đó rồi."
Trong khi nói vậy Badigadi tỏ ra vẻ mặt cay đắng. Không biết có phải là hắn ta đang hồi tưởng lại chuyện gì đó. Không, nếu là Quỷ Đế-sama đó thì nhiều khả năng là vậy. "Đúng là, hồi xưa tôi đã từng tập luyện để tăng mana của mình, nhưng nói là thuộc hàng đầu thì hơi quá rồi. Nếu người ta cũng trải qua tập luyện như tôi thì tôi dám chắc là ai cũng có thể là số một thế giới." "Hừm, bình thường thì chuyện đấy không bao giờ xảy ra."
Bình thường không bao giờ xảy ra.
Vậy thì, liệu có thể không nếu như người ta đầu thai từ thế giới khác như tôi. Hay là, liệu do tôi đã nhận được cheat nào đó từ Nhân Thần [Hitogami] lúc nào đó không biết.
Tôi sẽ hỏi sau.
"Cơ mà, Ngài Quỷ Vương, có một chuyện mà tôi muốn hỏi." "Là gì đấy, cứ thoải mái hỏi đi." "Đó là, người mà tôi sắp nói tuyệt đối không phải là người mà tôi đi làm thuộc hạ hay là tín đồ hay là gì đó đâu. Vậy nên, tôi mong ngài không bỗng dưng đi tấn công tôi." "Quỷ Vương không bao giờ thất hứa." Một người Ấn không nói dối. Tốt hơn hết là quý ngài nói thật. Đừng có tấn công tôi, đừng có tấn công tôi đấy. "Ngài đã bao giờ nghe đến cái tên Hitogami chưa?" "...Ngươi, ngươi nghe đến cái tên đó ở đâu?" "Người ấy xuất hiện trong những giấc mơ của tôi." Badigadi thả hai tay trên đang khoanh và xoa xoa cằm. Không biết có phải là hắn ta biết gì đó không.
"Hừm, ra vậy.. Trong mơ ư." "Ngài có biết gì không?"
Sau khi hỏi vậy, Badigadi suy nghĩ một lúc. Nhưng, rồi hắn ta gật đầu với "Hừm", và rồi lắc đầu.
"Ra vậy. Ta chịu! Ta có cảm giác là mình từng nghe thấy cái tên này đâu đó trước kia, nhưng ta không nhớ nổi! Ít nhất thì, đó là cái tên mà ta không nghe tới trong mấy trăm nay!" "Vậy ư, rất cảm ơn ngài." Nói về mấy trăm năm, đúng thật là mơ hồ.
"Hừm, nếu ta nhớ ta sẽ bảo ngươi sau! Fuhahahaha!" "Mong ngài sẽ bảo sớm." "Ngươi đúng là kẻ tẻ nhạt, ngươi cũng phải cười đi. Fuhahahahaha!" Badigadi là một người hay cười khoái chí. Từ nãy tới giờ, mặc dù không có gì thú vị được nói ra, nhưng những tràng cười vẫn không dứt.
Đột nhiên, tôi nhớ lại cái hồi khi tôi gặp Ruijerd. Hồi đó cũng vậy, qua việc cười với anh ấy mà chúng tôi đã làm khăng khít thêm tình bạn của nhau." Cười là một thứ ngôn ngữ phổ biến ở thế giới này. Phía bên kia đến để nói chuyện trong khi cười. Thật là thô lỗ khi ta không đáp lại với nụ cười. Được rồi, tôi sẽ cười. "Fu..hahahahahaha!" "Tốt lắm, tốt lắm, Kishirika cũng nói rằng. Cho dù là lúc nào đi chăng nữa thì ngươi cũng phải cười! Ta nhớ, lần Kishirika chết gần đây ta đã cười phá lên, fuhahahahaha!" Badigadi nói vậy và cười. Dù bề ngoài anh ta đáng sợ, nhưng có vẻ như anh ta không phải là người hoàn toàn xấu. "Hử?"
Vào khoảng thời gian khi mà tôi đang cười ầm lên với Badigadi, có vẻ như người xem từ đằng sau lưng đột nhiên trở nên ồn ào.
Sau khi quay lại đằng sau xem, hình như có ai đó đang xì xào ở đó. Sau khi lắng tai nghe, tôi đã có thể bắt kịp cuộc hội thoại.
"Bỏ ra! Nếu tớ không đưa cây trượng này!" "Thôi đi! Sau khi anh đưa cây trượng đó thì trận đấu sẽ bắt đầu đấy!" "Thế thì khi trận đấu bắt đầu mà không có trượng thì sao? Cậu định để cậu ấy chết sao!?" "Nhưng mà..." "Để chuyện này cho tôi!" "A...Zanoba-kun!" "Zanoba Shirone phải không! Này, bỏ ra bỏ ra....!" Fitts-senpai nhảy ra từ chỗ người xem. Và sau đó với một tốc độ đáng kinh ngạc, cậu ấy chạy một mạch đến đây. Một đôi chân nhanh một cách vô lý. Có lẽ là, nhanh hơn gấp 3 lần tôi. Nhưng, cậu ấy không đỏ và không có cái sừng nào cả? (Parody Gundam) "Hộc..Hộc.. Xin lỗi, Rude...Rudeus-kun. Giáo viên cản đường mình."
Fitts-senpai đang thở hồng hộc trong khi mang theo cây trượng.
"Se..senpai, đôi chân anh nhanh nhẹn đấy nhỉ." "Ể?? À..đôi giày, là vật phép được yểm phép vào mà.."
Sau khi nghe thấy vậy tôi nhìn đôi giày Senpai đang đi.
Là vậy sao? Có thể nào cái áo choàng mà cậu ấy đang mặc cũng là một vật phép. Anh chàng này, cậu ấy chưa bao giờ cởi chiếc áo choàng ngay cả khi trời nóng như lửa đốt. "Cả đôi kính kia cũng vậy sao?" "Hộc hộc..chúng ư... ừm..k...không... đó là, bí mật.."
Fitts-senpai cười với một chút tiếng Ể~ Không biết tại sao khi cậu ấy cười khuôn mặt lại trông đáng yêu đến thế. Tôi có thể cảm thấy tim mình đang đập. "Phù.. Rudeus-kun, cố gắng lên nhé... Nhưng đừng quá sức. Nếu cậu nghĩ cậu không thể thắng, cho dù cậu có xin lỗi và bỏ chạy, đó là một đối thủ mà không ai sẽ nói cái gì đâu. Đừng lo về lòng tự trọng, ít nhất giữ được mạng sống là được rồi, đúng không?" Tôi nhận lấy Ngạo Thủy Long Vương từ Fitts-senpai. Đã lâu lắm rồi tôi mới được nghiêm túc chiến đấu trong khi trên tay giữ anh chàng này. Cùng nhau cố gắng nào, bằng hữu ơi. Sống chết có nhau, có phúc ta hưởng có họa ngươi chịu...
Tôi cởi chiếc khăn đang bọc cây Ngạo Thủy Long Vương của mình. Tôi biết Fitts-senpai đang nín thở hồi hộp lo lắng. Cảm giác muốn trêu ghẹo bỗng dưng nổi lên. "..Fitts-senpai, nhìn quả cầu phép ở đây, anh thấy nó thế nào?" "Thật là... to??" "!" Bỗng dưng, chỉ một tý thôi, tôi cảm thấy một tý điện giật đằng sau hông. Không biết đó là gì. Mà thôi, dừng đùa nào. Liệu không thể kéo thêm thời gian bằng nói chuyện cho đến khi quân tiếp viện tập trung đầy đủ sao?
Fitts-senpai miễn cưỡng quay trở lại. Chỉ cần anh ở đấy và hỗ trợ em khi cần là được rồi. Hay là, anh tới cứu em luôn đi.... "Đã sẵn sàng chưa?" "Nếu có thể tôi muốn chúng ta cứ tiếp tục cười nói với nhau thế này được không." "Fuhahahahaha! Chúng ta có thể làm thế sau nhé!" Tức là anh ta không có ý định đoạt mạng tôi? Không, anh ta là người khá là mơ hồ. Anh ta có thể nghĩ rằng tôi sẽ không sao đâu vì lượng mana cực lớn của tôi và chẳng may sơ ý giết tôi. Tốt nhất là nên nói một vài lời bây giờ. Rằng tôi sẽ đấu đổi lại là tha mạng tôi.
Badigadi đứng thả lỏng tay ở hông. Có vẻ như anh ta không có ý định tấn công trước. Không biết có phải là anh ta đang chờ tín hiệu nào đó.
Lúc này tôi sẽ bật mắt tiên đoán lên trước đã.
"..Hử?"
Tôi không thể thấy gì với con mắt tiên đoán. Tại nơi mà Badigadi đang đứng, không có gì đang đứng ở đó.
"Sao ngươi lại tỏ ra ngạc nhiên vậy...? Ồ, ra vậy. Ngay lập tức ngươi sử dụng Mắt Quỷ ngươi nhận được từ Kishirika. Thật không may cho ngươi. Mắt Quỷ không có hiệu lực với ta." Anh ta vô tư nói vậy và khịt mũi với tiếng hừ. Thật đấy ư. Mắt Quỷ không dùng được ư. Quả đúng là Quỷ Vương. Nhưng mà, nếu thế thì tệ rồi đây. Xác suất tôi trúng đòn chí mạng đang tăng lên. Thể lực của tôi lại không cao nữa. Cơ hội tôi bị trúng đòn chỗ hiểm càng cao. "Ngài Quỷ Vương." "Badi là được rồi. Ta bảo ngươi cười và những kẻ nào cười thật lòng được cho phép gọi ta với cái tên đó." "Badi-sama. Tôi có một thỉnh cầu." "Gì vậy?" "Kể cả nếu tôi có thua, liệu ngài có thể ít nhất tha mạng cho tôi không." Sau khi nói vậy, Badigadi bật cười.
"Fuhahahahaha! Xin tha mạng ngay trước khi bắt đầu! Quả là một kẻ thú vị!" "Phải luôn biết trân trọng mạng sống của mình." "Hừm, đúng vậy. Loài người hay chết nhanh lắm mà! Ta có nghe nói nhiều kẻ cũng nghĩ như thế." Badigadi tiếp tục cười.
"Nhưng mà, kể cả khi ngươi sở hữu một lượng mana to lớn như vậy, có vẻ như ngươi không có tự tin với khả năng của mình!" "Vì hai năm trước có một người tự xưng là Long Thần đã dẫn tôi đến cửa tử mà lại." Sau khi nói vậy, tiếng cười của Badigadi bỗng dừng.
"Long Thần, ý ngươi là Long Thần Orsted? Sau khi chiến đấu với hắn ta, ngươi sống sót ư?" "Tôi chỉ đến cửa tử thôi. Nếu hắn ta không để tôi sống bằng cách nào đó, tôi có lẽ giờ đang là ma rồi." Vẻ mặt của Badigadi trở nên nghiêm trọng. Tệ rồi đây. Vì tên của Hitogami đã qua được nên tôi cảm thấy an tâm. Nhưng có vẻ như tên của Orsted thì không. "Ngươi có làm thương dù chỉ một chút lên tên Long Thần đó trong khi chiến đấu không?" "Ể? À vâng, mặc dù chỉ một chút da bị tróc ở sau bàn tay." "...." Badigadi hoàn toàn ngậm chặt miệng. Một khuôn mặt đáng sợ. Nào...chúng ta cùng cười đi... nhé. "Vậy, ta sẽ có một yêu cầu này từ phía ta." "Là...Là gì vậy?"
Tôi tỏ ra nghiêm túc trong khi hỏi Badigadi.
"Chỉ một đòn." "...?" "Tung ra phép thuật mạnh nhất của ngươi vào ta. Phải, ngươi có thể sử dụng phép mà ngươi đã làm thương Long Thần. Ta sẽ nhận đòn đó và nếu ngươi có thể gây chút tổn thương đến Đấu Khí của ta, thì ngươi thắng. Nếu ngươi không gây tổn thương nào thì ta là người thắng, thấy thế nào?" Ok. Một lời đề nghị chứa chan dòng sông của sự hi vọng. Quá tuyệt hảo. Thỏa thuận béo bở. Hơn nữa, kết thúc tôi chẳng bị sao cả. Cơ mà liệu thế này có ổn không nhỉ. "Nhưng mà, nếu thế, không phải là tôi có quá nhiều lợi thế hay sao?" "Lợi thế ư? Lợi thế ư? Hừm, Đúng là vậy nhỉ! Thế thì nếu như đòn tấn công của người gần như không, ta sẽ phản công lại. Chỉ một đòn phản công được chứ." Tôi có cảm giác như là mình vừa mới đào hố chôn mình. Nếu như đòn tấn công duy nhất đó xuyên qua tim tôi thì sao? Ngừng lại nào, tôi không muốn đào hố sâu thêm nữa. Tôi không muốn thêm một cái lỗ nào ở ngực nữa cả. "Tôi hiểu rồi. Vậy thì, cứ thế mà làm nhé." "Hừm."
Trong khi nói vậy, tôi chuẩn bị trượng của mình. Tôi tụ mana nhiều nhất có thể vào cây trượng của mình. Mana mà tôi đang tụ để tạo ra là Đạn Đá. Thế nhưng, tôi sẽ làm nó cứng hơn cả viên mà tôi đã từng sử dụng lên Orsted. Hồi đó tôi chỉ tay trần, một tay, và tạo nó ra trong chốc lát. Lần này có trượng đây rồi. Uy lực sẽ lớn hơn trước rất nhiều.
Hình thành. Điều chỉnh mana, cứng hơn, cứng hơn nữa. Cơ bản giống như khi tạo một bức tượng thô. Chỉ cần, không nghĩ gì về uốn, chỉ cứng hơn thôi. Nhọn hết sức có thể sao cho giống như con quay. Với các rãnh giống như một cái mũi khoan.
Và sau đó thêm tốc độ quay vào dó. Tốc độ quay nhanh nhất có thể. Chỉ có quay thôi. Ngay cả tôi cũng không biết được nó quay một giây được bao nhiêu vòng.
Tất cả còn lại là tốc độ bắn ra. Mana cũng ảnh hưởng đến tốc độ bắn ra. Cũng đặt tốc độ nhanh nhất có thể.
Tôi chưa bao giờ tập trung nhiều mana vào Đạn Đá như thời điểm này. Sẽ mất thời gian để tụ mana vào nó, gần như tôi chưa bao giờ sử dụng vào thực chiến. Kể cả nếu tôi có dùng, nó sẽ giết được rất nhiều quái vật. Thế nhưng, đối với Quỷ Vương, thì chắc họ có thể chịu được. Tôi muốn ít nhất là một chút tổn thương thôi. Để không bị phản công lại... "Rồi, tôi bắt đầu đây." "Hừm! Tới đây!"
Bắn!
Tôi nghe thấy tiếng gió rít.
Không có lực phản lại sau khi bắn. Tôi không biết tại sao nhưng không có phản ứng gì từ phép thuật.
Thế nhưng, tất nhiên là, có va chạm.
Viên Đạn Đá đã tạo ra lên một tiếng đùng lớn khi nó được bắn vào Badigadi đang đứng, cả thân trên của anh ta đã bị xé nát thành từng mảnh rất nhỏ bay lơ lửng, 6 cánh tay đã rời khỏi người và phân tán xung quanh, thậm chí, cả thân dưới của anh ta cũng bị thổi bay đi hơn chục mét và sau đó rơi xuống.
Phần 2:
"...Ể?"
Anh ta không nhúc nhích. Tôi rụt rè, từ từ đi tới trước nơi thân dưới của anh ta đáp xuống. Và rồi ngay trước mắt tôi là nội tạng lộ ra từ thân dưới. Không có máu chảy. Không biết có phải là vì anh ta là Quỷ Vương. Tôi đã nghĩ anh ta là kẻ không nước mắt chỉ biết cười. Có lẽ nào anh ta là kẻ cả không máu cả không nước mắt. "...Ể?"
Không, không thể nào.
Ể?
Không phải thật phải không???
Anh ta đã tử?
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Sau khi nhìn qua đằng sau lưng mình, chỉ chìm xong sự tĩnh lặng như chết. Ai cũng nhìn về phía bên này. Những cái nhìn gây đau đớn. Không ai di chuyển, không một chút rung động.
Nuốt ực nước miếng trong miệng. Một tiếng ực lớn phát ra từ cổ họng của tôi.
Tôi...tôi đã giết anh ta ư???
Không, ý tôi là, không phải đúng không. Ý tôi, là, tại sao chứ. Anh ta tự tin đến thế cơ mà.
Ể?
Anh ta là Quỷ Vương Bất tử mà đúng không.
Ể?
Đầy tự tin và nói rằng là tấn công chỉ một đòn.
Ể, Ể?
Chậm rãi và từ từ, tôi quay đầu lại lần nữa. Tôi xác nhận lại một lần nữa tội lỗi mà tôi vừa gây ra.
"Fuhahahahaha! Ta sống lại đây!"
Tôi gần như định bắn thêm một viên Đạn Đá nữa tới nơi. Ở đó, một Badigadi kích thước bằng nửa gốc đang đứng. Anh ta có cùng kích thước như tôi, nhưng khuôn mặt to lớn đó vẫn không thay đổi. Do đó biểu hiện vẻ mặt của tôi trở nên khó tả. Bỏ qua vấn đề về kích thước của anh ta. "A, ngài còn sống."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi cứ tưởng là mình trở thành kẻ giết người rồi. Thật là tốt, đối thủ không phải là con người. "Fuhahahahaha, ta cứ tưởng là mình chết tới nơi rồi cơ! Nhưng mà, Hừm, ta hiểu rồi, ta hiểu ồi. Chọn cách không chiến đấu quả là đúng đắn! Nếu chúng ta chiến đấu hết mình, cả nơi đây sẽ trở thành bình địa!" Badigadi cười phá lên với tiếng Fuhahahaha. Ở hai bên, 6 cánh tay đang bò lên và dính lại vào người Badigadi. Chiều cao của Badigadi tiếp tục lớn hơn. Nhưng, anh ta không trở về kích thước cũ của mình. "Ồ, bay xa quá rồi nhỉ!? Có vẻ như là sẽ phải mất thêm một thời gian nữa để ta trở về bình thường!"
Có vẻ Badigadi có chút hào hứng.
"Ngươi thắng rồi, Rudeus! Ngươi có thể tự gọi mình là Anh hùng!" "Không cần thiết đâu." "Vậy thì ít nhất hãy hống lên mừng chiến thắng đi! Fuhahahaha!" Trong khi nói vậy, Badigadi cầm lấy tay phải của tôi. Anh ta nắm lấy cánh tay đang giữ cây trượng của tôi và giơ nó lên cao. Gần giống như Giải Vô địch Boxing vậy. Quyết định thắng như vậy liệu có được không. Một kết thúc mà tôi không hiểu rõ được. "Ka..."
Thế nhưng, nếu anh ta nói tôi là người chiến thắng, thì tôi là người chiến thắng thôi.
"Tôi đã chiến thắnggggggg!"
Người xem ai nấy đều vẫn chìm trong tĩnh lặng. Tôi không hiểu nữa nhưng ai nấy cũng vậy. Sau một lúc thấy vậy, Badigadi gật đầu với bản thân mình. "Chúng vẫn chưa hiểu gì hay sao nhỉ. Vậy thì, để ta cho ngươi một đòn nhé." "Ể!?"
Điều này khác với những gì chúng ta đã cam kết đấy! Ngay khi tôi nghĩ thế, nắm đấm của anh ta chạm mặt tôi. Chỉ một đòn. Đối với anh ta, một đòn = 3 cú đấm.
Ở tình trạng tay tôi còn đang bị giữ, tôi không thể phòng thủ được. Tôi đã bị đấm đến bất tỉnh chỉ với 3 cú.
Đồ Quỷ Vương dối trá...
Phần 3:
Sau đó, có vẻ như Badigadi đã bị mang đi đâu đó bởi một người đàn ông trung niên với mái tóc giả như trước đó, một lão ikemen trung niên mặc giáp, và một ông lão mặc áo choàng (Robe).
Có lẽ họ đang có một cuộc hội đàm giữa những người quan trọng.
Tôi lấy lại ý thức sau khi Fitts-senpai sử dụng phép chữa trị>
Sau đó, tôi đã được đưa tới phòng của giáo viên với sự chào đón nồng ấm bởi Jinas. Sau khi nhận một tách trà và bánh, tôi hít lấy một hơi. Jinas không nói gì nhiều về chuyện đó. Có vẻ như, ông ta cũng không hiểu tình hình vừa mới xảy ra nữa.
Một Quỷ Vương bỗng nhiên xuất hiện và đánh bất tỉnh vài học sinh và người ngoài. Sau đó, hắn ta thách đấu tôi và sau khi khẳng định tôi là người thắng cuộc hắn ta đánh tôi đến bất tỉnh. Cũng không hẳn là ta có thể hiểu cả tình hình chỉ với việc biết nhiều đến thế.
Ngoài ra, có vẻ như là không có trường hợp tử vong nào trong số học sinh bị Quỷ Vương đánh gục. Ngay từ đầu Badigadi là người theo Phe Ôn Hòa, thế nên anh ta sẽ không làm trái quy tắc của mình mà giết người.
Về mục đích của anh ta, có vẻ như những người quan trọng đang tìm hiểu. Có vẻ như người đàn ông trung niên đội tóc giả kia là Hiệu trưởng của trường. Tên ông ta là gì nhỉ? Phải rồi, Phong Vương cấp pháp sư Georg. Tôi đã từng thấy ông ta hồi mới khai giảng.
Những người tham gia vào cuộc hội đàm là 3 Trưởng Đoàn Kỵ sĩ của ba nước đến để bảo vệ thị trấn này. Ngoài ra, trưởng Hội Phép thuật.
Cả bốn người họ tập trung lại với nhau và hiện đang nói vô số chuyện.
"Cơ mà, quả đúng là Rudeus-san. Hạ Quỷ Vương chỉ với một đòn tấn công phủ đầu duy nhất! Và sau đó được Quỷ vương công nhận??! Hiệu trưởng nói là kể cả cậu là "Đầm Lầy" - một nhà mạo hiểm đơn độc chỉ có thể đủ sức kéo thời gian thôi. Thế nhưng, chúng tôi không bao giờ có thể ngờ được là chuyện sẽ thành ra như thế này! Sau khi đến cái độ tuổi này rồi, tôi không thể nhớ là đã từng thấy cảnh nào gây hưng phấn được như cảnh đó hồi xưa!" Jinas không thể giấu nổi sự hào hứng của mình và nói ra những câu như vậy. Có vẻ như, họ không biết gì về nội dung của cuộc nói chuyện mà chúng tôi đã có trước khi đấu. Gã Badigadi đó cố tình chịu đòn và không thể ngờ là lại thành ra thế.
Sau một lúc được nhìn với đôi mắt ngưỡng mộ của Jinas, tôi đã được thả. Hiện tại, tôi được dặn là hãy ở ký túc xá cho đến khi mọi chuyện được quyết định.
Phần 4:
Sau khi tôi rời khỏi phòng giáo viên, Zanoba chạy đến chỗ tôi.
"Ồ ~, Sư phụ, tôi đã xem rồi. Quả đúng như... À không, tôi nên nói là chỉ là chuyện đương nhiên thôi."
Zanoba đang khen tôi như vậy nhưng tôi lắc đầu mình.
"Anh ta chỉ đưa ngực ra cho tôi bắn tôi."
Đúng là đòn tấn công đó có hiệu quả, nhưng đối thủ không né hay không phòng thủ. Và sau đó, lại còn năng lực hồi phục nữa chứ. Nếu chúng tôi đấu hết mình, tôi không thể tưởng là chiến thắng sẽ thuộc về tôi. "Ngài lại khiêm tốn rồi. Không phải bắn một đòn vào một Quỷ Vương quá tuyệt vời hay sao?"
Zanoba nói vậy trong khi cười to. Julie nhìn tôi với đôi mắt sợ hãi còn hơn trước. Nhìn từ xa chắc hẳn vẫn trông thấy bắn tung tóe. Tôi đã cho em ấy thấy một cảnh đáng sợ rồi.
Phần 5:
Trên đường trở về ký túc xá tôi đã gặp Elinalize và Cliff đang khá là sáng bóng.
"Ara, Rudeus, náo động vừa nãy là gì vậy?" "Ừm, hai người đang làm gì vậy?" "Chính xác thì cậu nghĩ chúng tôi đang làm gì." Elinalize đang cười với tiếng 'hô hô hô", và Cliff đang đỏ mặt và nổi giận nói "Đừng nói những điều không cần thiết chứ!" Có vẻ như hai người họ đang có cuộc giao lưu kết hợp công khai trong khi Quỷ Vương đang xâm lăng. Họ đang rất là hạnh phúc. "Mới vừa nãy, Badigadi-sama đã tới quyết đấu tôi và bằng cách này nọ tôi đã thắng." "Ể!! Anh ta đã tới đây rồi sao!?" ...Đã tới đây?
Ý cô là gì khi nói 'đã tới đây'?
"Cô có biết sao? Rằng anh ta sẽ tới?"
"Phải, nhưng anh ta còn đang bị Ogre giữ chân ở lại, có vẻ như anh ta muốn ở lại thêm một thời gian nữa nên tôi đã đi một mình. Đấy cậu có thể thấy, họ rất là lỏng lẻo về mặt thời gian đúng không? Thế nên tôi đã nghĩ là anh ta sẽ ở lại thêm 10 năm nữa cơ? Thời gian mà chúng tôi rời nhau cũng đã được 2 năm rồi..." Nếu ta là kẻ sống theo đơn vị hơn nghìn năm, có lẽ nhận thức về thời gian của ta sẽ khác với người thường. Ở kiếp trước của tôi, mặc dù 30 năm trôi qua, thời gian cảm giác như trôi khá nhanh. Mặc dù đơn vị có hơi lớn. "Nhưng, anh ta là người tốt phải không?" "Anh ta có vẻ không phải là người xấu."
Trong số những quý tộc và hoàng tộc mà tôi đã từng gặp, anh ta được xếp vào người tốt số 1. Anh ta cười cũng rất tốt nữa. Anh ta có không giữ lời hữa, nhưng nếu ta nhìn lại thì chỉ một vài cú như thế thì cũng chẳng sao đâu. "Nè, em đang nói gì vậy?" "Arara, Cliff anh đang ghen đấy à? Không sao đâu, hiện giờ, người duy nhất trái tim em thuộc về chỉ có anh thôi." "Không, thôi nào, a, đừng gần quá, Rudeus đang nhìn đấy." "Em đang cho cậu ta thấy mà." Vì hai người họ bắt đầu líu lo với nhau, tôi đã rời khỏi nơi đó. Từ đằng sau tôi có thể nghe thấy giọng nói lớn kêu lên, "Quỷ Vương đời nào tới một nơi như thế này chứ?" Tôi đã nghĩ là như vậy mới một lúc trước.
Phần 6:
Fitts-senpai đang đứng ở cửa ký túc xá. Sau khi thấy mặt tôi cậu ấy có vẻ mặt khó tả. Không biết có phải là cậu ấy cũng cảm thấy hào hứng hay không. Má cậu ta đang đỏ và cậu ta nắm chặt lấy hai tay. Một cảm giác như kiểu là cậu ấy đã thấy cảnh gì đó tuyệt vời, nhưng biểu cảm không toát ra. "Rudeus-kun quả là m...mạnh quá đi!"
Một biểu cảm bình thường.
"Mình không thể tưởng tượng ra được là cậu có thể làm vậy chỉ với một đòn!" "Một đòn duy nhất, vì chúng em đã đặt ra luật cho thắng và thua, nên em đã sử dụng phép thuật mạnh nhất có thể của em." "Mạnh nhất ư?.. Hử, không phải là giống như phép mà cậu đã dùng vào hồi kiểm tra nhập học với mình sao đúng không?" "Vâng, là Đạn Đá. Mặc dù em đã tích tụ một lượng mana đáng kể vào nó." "Dù nó chỉ là phép thuật thuộc hạng trung cấp, nếu cậu thành thục nó thì uy lực sẽ to lớn đến thế sao!?" Fitts-senpai cất giọng lên với sự ngưỡng mộ kèm theo tiếng "Ồ ~" và bắt đầu tạo Đạn Đá có quay vòng và bắn ra. Một tiếng gió rít phát ra và nó bắn xuyên qua mặt đất đằng xa. Cậu ấy khá là giỏi trong việc sao chép lại phép mà cậu ấy thấy dù chỉ mới thấy 1 hoặc 2 lần. Tuy nhiên, nó không có uy lực như của tôi. "Thực ra em cũng không có ý định thành thục nó." "Cậu thường chỉ dùng mỗi phép thuật hệ Đất thôi sao?" "Chắc là vậy ạ, Có một thời kì em chỉ dùng mỗi hệ nước, nhưng đến một lúc nào đó thì lại là hệ Đất." "Dù sao thì!! Vì chúng ta đều sử dụng cùng hệ phép thuật, có nghĩa là mình có thể giỏi hơn nữa phải không." Không biết liệu có phải là vậy không. Không, tôi có cảm giác là tôi đã dần dần trở chế tác tượng tốt hơn rồi.
"...Em nghĩ, chắc là vậy ạ. Không biết có thể gọi nó là độ chính xác cao hơn không." "Nhưng mà, lượng mana tiêu tốn cũng sẽ tăng lên nữa phải không!" "Đúng vậy ạ. Trong thời gian khi em chế tác tượng thì nó cũng khá là tốn." Fitts-senpai có vẻ như rất hạnh phúc.
Nghĩ lại thì, tôi chưa có nhiều cơ hội để nói chuyện về thần chú vô âm với Fitts-senpai.
"À phải rồi, mình xin lỗi nhé, chắc là cậu đã mệt rồi. Mình xin lỗi vì đã giữ cậu ở đây. Hôm nay cậu nên nghỉ ngơi." "À vâng." Sau khi nói vậy, Fitts-senpai chạy thẳng đến tòa nhà trường. Tôi muốn nói chuyện thêm một lúc nữa, nhưng thôi thế này cũng được. Ngay sau vụ việc đó mà. Tôi đoán chắc là cậu ấy còn đang bận rộn trong hội học sinh.
Tôi trở về phòng của mình. Tôi đặt cây trượng dựa vào tường. Chuyện Quỷ Vương và Người Thú, hôm nay quả là mệt. Cả tinh thần và thân thể đều mệt mỏi, nên tôi nằm xuống giường.
Thật là mệt...
Phần 7:
Sau một số chuyện xảy ra, một tháng trôi qua trong chớp mắt.
Tam Đại Quốc Phép thuật đã nói chuyện với Badigadi và có vẻ như họ đã quyết định coi anh ta như một vị quốc khách.
Đáp lại, để xin lỗi vì những rắc rối mà anh ta đã gây ra, Badigadi đã đưa một tay (Theo nghĩa đen) cho Hội phép thuật trong việc nghiên cứu sự bất tử.
Hơn nữa cuối cùng anh ta tham gia làm cố vấn võ thuật tạm thời cho Đoàn Kỵ sĩ theo hợp đồng.
Và rồi...
Phần 8:
Lớp học chủ nhiệm tiếp theo.
Hai senpai ra khỏi ký túc xá. Vì Badigadi đã giải quyết tất cả Người thú, có vẻ như họ đã có thể trở về lớp học. "Quả đúng là Boss nya, cảm ơn cậu nya. Tôi sẽ đền ơn ngài vào dịp tới nya." "Nhưng, tôi không thể ngờ là một Quỷ Vương lại đến đây nano. Chúng tôi đúng thật là xấu xa nano. Cậu đã bảo vệ chúng tôi mà. Để đền đáp tôi sẽ để cậu sờ ngực, của Rinia nhé." "Rất cảm ơn." Vì tôi nhận được đặc ân sờ ngực, không chút do dự tôi sờ luôn.
Tất nhiên là của Rinia.
"Ginya!"
Cô ấy cào mặt tôi. Mặc dù cô ấy nói là sẽ đền ơn. Thật là tàn nhẫn nya. Đồ bủn xỉn keo kiệt. Nếu là một quý cô thì chí ít cũng để tôi sờ một chút chứ. "Sư phụ đúng là thoải mái với con gái, nhưng mà, tôi có nghe đến một câu chuyện không chắc chắn." "Ê, dừng lại Zanoba, cậu không có được phép nói thêm về chuyện đó nữa!" "..Ồ, phải rồi nhỉ, xin thứ lỗi cho tôi." Gần đây, ghế của Cliff đã trở nên khá là gần. Có vẻ như cậu ta có nghe chuyện về tôi từ Elinalize đôi lúc. Tôi không biết họ đã nói với nhau chuyện gì, nhưng có vẻ như là những tin đồn tương đối tốt. Đôi khi là nói chuyện về cảm thông, có thể hoặc có thể không. Có vẻ như đó là lý do tại sao mà tôi bị Eris chối bỏ và trở thành kẻ bệnh tật như thế này đây. Mà, không sao cả. Chuyện về Eris đã thôi rồi, tôi đã vượt qua đúng không??!
Trong những tháng qua, số lần Cliff và Elinalize hót líu lo với nhau nơi công cộng đã giảm. Mặc dù nói là vậy, nhưng họ vẫn chưa chia tay nhau. Mỗi hai ngày hoặc 3 ngày Cliff lại mệt mỏi. Chắc là cậu ta đang bị vắt kiệt.
Nếu cô ấy không được phép tình tứ nơi công cộng, không biết liệu họ có nói chuyện với nhau kín đáo không. Thay vào đó, tôi tự hỏi liệu chuyện đó có làm cản trở việc học của họ không. Mà thôi, tôi sẽ để chuyện của hai người họ cho họ. Không phải là chuyện mà tôi có gì để nói. Tôi hơi ghen tỵ. "...Grand Master, phần khó này em không có đủ mana để làm, xin hãy làm giúp em."
Julie vẫn tiếp tục chế tác tượng mỗi ngày một cách cần cù.
Gần đây chúng tôi đã dạy cho em ấy đồng thời cả cách tạc bằng tay nữa. Mặc dù đó không phải là chuyên môn của chúng tôi, nhưng Zanoba có một Dwarf trong năm học của cậu ấy giúp đỡ một phần. Thông tin về Quỷ Vương Badigadi chỉ được thông báo sơ lược . Badigadi nói rằng anh ta đi xa đến tận đây chỉ vì anh ta ghen tỵ với tôi. Tức có nghĩa là tôi có trách nhiệm một phần cho vấn đề đã xảy ra phải không. Không, tôi nên nghĩ rằng là Jinas bằng cách nào đó đã giải quyết xong chuyện này rồi. Ông ta là người đã giúp tôi mà.
Và ngay sau lúc này đây, cánh của bỗng đột nhiên mở ra. Trừ Silent ra, tất cả Học sinh Đặc biệt đều đã đến lớp. Vẫn còn quá sớm để giáo viên vào lớp. Có lẽ nào, Silent đã lộ diện lớp chủ nhiệm? Và ngay khi tôi còn đang nghĩ. "Fuhahahahaha!"
Tiếng cười lớn vang khắp cả lớp học. Và sau đó anh ta đi vào lớp học. Một cách uy nghi, không quan tâm đến những người khác đang nghĩ gì. Và rồi anh ta dừng chân trên bục giảng và nhìn chúng tôi. "Quỷ Vương Bất tử thân Badigadi đã tới đây!"
Không phải là thật đúng không. Anh ta đang mặc, một bộ đồng phục!? Gã đó ư.
---
Và rồi anh ta đã nhập học Trường Đại học Phép Thuật như là một người quảng cáo. Không cần phải học hay nghiên cứu gì, đôi khi chỉ cần quan sát xem xét, đưa lời khuyên. Nếu không có lời khuyên của Quỷ Vương, thì sự thông thái của Quỷ Vương làm sao mà được truyền dạy đến các con em học sinh chứ.
Dù sao thì, và như vậy, vụ xâm lăng của Quỷ Vương ở Vương quốc Ranoa đã kết thúc.