Tôi muốn thử đi ra ngoài.
Việc Roxy đưa tôi ra ngoài đã không dễ dàng gì nên tôi không muốn công sức của cô ấy bị lãng phí.
“Thưa cha, con có thể ra ngoài chơi không?”
Vào một ngày đẹp trời, tôi cầm trong tay quyển bách khoa toàn thư chạy tới hỏi Paul.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ chạy nhảy ở khắp mọi nơi xung quanh. Mặc dù tôi không đi xa lắm nhưng tôi lại không muốn làm cha mẹ phải lo lắng.
“Bên ngoài? Chơi? Không ở trong sân sao?”
“vâng ạ.”
“Oh. Đương nhiên con có thể đi.”
Ông ấy hoàn toàn đồng ý nó.
“Hãy suy nghĩ về điều đó, con còn trẻ nên con phải có thời gian để làm điều mình thích. Chúng ta đã quyết định để con học đồng thời ma thuật với kiếm thuật nhưng chơi cũng là một thứ rất quan trọng đối với những đứa trẻ như con.”
“Tôi thật sự may mắn vì đã gặp được một sư phụ tuyệt vời.”
Tôi nghĩ rằng chắc Paul phải nghiêm khắc lắm trong việc giáo dục con cái nhưng thực tế thì trong suy nghĩ của ông lại có một mặt rất dịu dàng.
“Hãy suy nghĩ việc con có thực sự có muốn đi ra ngoài, hừm. Ta luôn cảm thấy là cơ thể của con lúc xưa thật sự rất yếu ớt. Thời gian trôi qua thật nhanh a.”
“Cha thấy cơ thể con thật sự rất yếu sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều đó. Tôi thật sự không mắc phải bệnh gì cả.
“Bởi vì lúc sinh ra con chẳng có khóc hay gì cả.”
“Là vậy ư. Nhưng nó không có gì là xấu cả? chẳng phải bố đã sinh ra một đứa trẻ dễ thương và mạnh mẽ như con sao?”
Mặt tôi hài hước nhìn ông ấy, và ông ấy ném lại cho tôi một nét cười nhăn nhở.
“Con thật sự làm ta lo lắng khi con chẳng có hành động gì giống một đứa trẻ cả.”
“Con trai cha đáng tin cậy thế mà cha lại không hài lòng sao?”
“Không, không phải thế”
"Cho dù cha dạy dỗ con trở thành người thừa kế xứng đáng của nhà Greyrat với vẻ mặt không hài lòng thế cũng không sao ha."
"Không phải là khoe khoang chứ cha con là một đứa nhóc nghịch ngợm cả ngày lúc nào cũng chỉ nghĩa đến việc vén váy con gái đấy."
"Vén váy hmmm?"
Thế giới này cũng có sao.
Anh chàng này, thật giống như là một đứa trẻ tự nhiên vậy.
“Nếu con muốn xứng đáng với cái tên Greyrat thì mau đưa một đứa con gái về đây đi.”
Cái gì? Chúng tôi là loại gia đình gì thế này.
Không phải công việc chúng ta là bảo vệ biên giới sao? Không phải đối với quý tộc chúng ta còn kém khá xa sao?
Không có chuẩn mực các loại? Không, dù gì chúng tôi cũng chỉ là cấp thấp. Cứ như vậy đi.
“Con hiểu rồi. Con sẽ vào làng rồi sẽ lật váy một cô gái.”
“Con phải đối xử tốt với cô ấy. Còn nữa, đừng kiêu ngạo chỉ vì con có thể sử dụng được ma thuật. Sức mạnh của một người đàn ông không phải là thứ để thu hút người khác.”
Oh, nói quá đúng.
Tôi thật sự muốn để cái bọn anh em ở quá khứ của tôi nghe câu này quá.
Đúng vậy, sử dụng sức mạnh như một tên vũ phu thì cũng chẳng có nghĩa lí gì cả.
Paul thật sự nói rất chí lí.
“Con hiểu rồi. Mục đích của việc trở nên mạnh mẽ là dùng để thể hiện trước các cô gái phải không?”
“…Không, nó không phải thế?”
Eh? Vậy đề tài này không phải đi theo hướng đó sao?
Tiếc thật đấy. Hehe
“Con chỉ nói đùa thôi. Sức mạnh tồn tại là dùng để bảo vệ kẻ yếu đúng không ah.”
“Ừm, đúng thế”
Đã nói xong, tôi đặt cuốn từ điển bách khoa thực vật dưới cánh tay và đặt cây đũa phép mà Roxy đã tặng tôi vào thắt lưng. Khi tôi chuẩn bị đi, tôi chợt nhớ cái gì đó và quay đầu lại.
“Ah, đúng rồi cha ơi. Con sẽ ra ngoài nhưng sẽ không bỏ lỡ việc luyện tập kiếm thuật với ma thuật. Trước trời tối con sẽ trở về và sẽ không đến nơi nguy hiểm đâu ạ.”
“Ah…uh”
Tôi chỉ cố nói một cách rõ ràng ra thôi.
Paul chẳng biết tại sao lại im lặng.
Trên thực tế, đây là những gì cậu nên nói à?
“Con đi đây ạ.”
“….Cẩn thận nhé!!”
Chỉ như thế, tôi bước ra khỏi cổng nhà.
Sau một vài ngày.
Tôi cảm thấy bên ngoài không còn đáng sợ nữa. Thậm chí tôi còn vui vẻ chào hỏi những người xung quanh.
Tất cả mọi người đều biết tôi. Con của Paul và Zenith và là đệ tử của Roxy.
Tôi giới thiệu bản thân mình với những người lần đầu tiên tôi gặp.
Tôi sẽ chào hỏi với những người tôi gặp lần thứ hai. Tất cả họ đều đáp lại tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Đã một khoảng thời gian rồi, tôi cảm thấy thật sự rất dễ chịu.
Hơn một nửa lý do trong số đó là vì sự nổi tiếng của Paul và Zenith. Phần còn lại đều là vì Roxy.
Đây chính là thành quả từ sự cố gắng của Roxy.
Tôi nhất định sẽ trân trọng vật “thần thánh” đó. (quần lót)
Rồi, giờ đây.
Mục đích của tôi chính là ra ngoài trên chính đôi chân của mình và nhớ rõ mọi cảnh vật ở xung quanh đây.
Nếu tôi quen thuộc nơi đây thì ít nhất khi tôi bị đuổi khỏi nhà cũng không bị lạc đường.
Đồng thời thì tôi cũng muốn nghiên cứu một chút về thực vật ở đây.
Tôi có được một cuốn bách khoa toàn thư về thực vật nên tôi nghĩ có thể xác định được những cây nào ăn được và không ăn được, và cũng có thể phân biệt được loài nào là dược liệu cũng như loài có độc … Nếu có thể phân biệt được chúng thì thật tốt.
Dù tôi có bị đuổi khỏi nhà thì cũng có thể kiếm thứ mà ăn được khi đói.
Roxy chỉ nói cho tôi sơ về các loài cây của ngôi làng này, về lúa mì, rau quả và các nguyên liệu phụ gia.
Các thành phần phụ gia đó được lấy ra từ loài thực vật có tên là Bardius, giống với loài hoa oải hương.
Chúng có màu tìm nhạt và có thể ăn được.
Tôi chú trọng vào các cây khá bắt mắt và đem so sánh chúng với các loại cây trong từ điển.
Nhưng ngôi làng này khá nhỏ vậy nên sự đa dạng các loại cây không nhiều lắm.
Sau vài ngày, con đường tôi đi đã trở nên rộng hợn, và tôi bắt đầu di chuyển theo hướng vào rừng.
Chắc chắn có rất nhiều loài thực vật trong đó.
“Theo lời đồn thì trong rừng rất nguy hiểm vì trong đó mana có xu hướng hội tụ dễ dàng hơn.”
Và các khu vực có mana hội tụ lại dễ dàng thì khả năng sản sinh ra ma thú sẽ rất cao.
Đó là bởi vì các loài vật sẽ bị trải qua biến đổi do sự thay đổi đột ngột của mana.
Mặc dù không biết tại sao nhưng mana thường hội tụ ở trong rừng khá dễ dàng.
Nhưng tại khu vực này có rất ít ma thú khi làng thường tổ chức các cuộc săn bắn định kỳ, như thế ngôi làng sẽ an toàn hơn.
Săn bắn ma thú, giống như nghĩa của nó.
Cứ hằng tháng, các hiệp sĩ, thợ săn và những người đàn ông của nhóm tuần tra sẽ vào rừng để giết chúng.
Nhưng người ta nói ở sâu trong rừng có khả năng có nhưng ma thú rất đáng sợ.
Mặc dù tôi biết phép thuật và có sức chiến đấu mạnh nhưng trong tôi vẫn là một tên NEET, một kẻ chẳng biết chiến đấu từ trước tới giờ.
Tôi không được kiêu ngạo.
Tôi chẳng có tý kinh nghiệm gì về việc chiến đấu thực tiễn cả. Sẽ thật khủng khiếp nếu tôi phạm phải sai lầm nào đó vì sự tự mãn của mình.
Trong manga… tôi đã thấy rất nhiều người chết như thế.
Và ngoài ra, tôi cũng không phải một người nóng tính. Tôi cảm thấy việc tránh chiến đấu không cần thiết là tốt nhất.
Nếu tôi phát hiện bất kì một ma thú nào thì tôi sẽ nói với Paul.
Tôi leo lên một ngọn đồi nhỏ,
Ở đó có một cái cây cô độc đứng trên đó.
Đó là cái cây to lớn nhất ở quanh đây.
Tôi đang chuẩn bị kế hoạch để nghiên cứu những loài cây lớn ở đây.
Và lúc này…
“Đồ ma quỷ, cút khỏi đây đi.”
Giọng nói ấy được mang theo bởi cơn gió.
Nó làm tôi nhớ đến những ký ức cực kỳ đáng ghét.
Lúc mà tôi còn là NEET cũng như trong các cơn ác mộng mà tôi bị gọi là “đồ chưa cắt bao quy đầu”.
Và cái giọng nói này rất giống với giọng mà bọn kia đã gọi tôi.
Rõ ràng là giọng nói của bọn chuyên đi bắt nạt người khác.
“Nhận lấy này.”
“Tao sẽ ném trúng nó.”
Tôi nhìn liếc qua và thấy một cái sân đã trở thành một cái đầm lầy do cơn mưa từ mấy ngày trước.
Ở đó tôi thấy có 3 đứa trẻ lấm lem bùn đất và đang cố ném những cục bùn vào một cậu bé.
“10 điểm ném trúng đầu.”
“Được.”
“Tao ném trúng rồi, tao ném trúng rồi.”
Woah. Nhìn ngứa con mắt thật. Không ngờ lại phát hiện bọn bắt nạt. Bọn chúng tự cảm thấy mình “cao” hơn và tự cho mình cái quyền làm bất cứ thứ gì đối với những người ở tầng lớp thấp trong xã hội này. Bọn chúng thậm chí còn không đối xử với họ như con người.
Còn cậu bé kia, nếu chạy thì chẳng phải tốt hơn sao nhưng tôi không hiểu tại sao cậu bé đó lại đi chậm chạp như thế. Nhưng khi tôi nhìn kỹ lại thì phát hiện ra là cậu bé đó đang ôm một cái gì đó giống cái giỏ trước ngực mình và cố bảo vệ nó khỏi những cục bùn.
Vậy thế nên cậu bé đó không thể tránh được những cú ném từ bọn bắt nạt được.
“Nó đang mang một cái gì đó.”
“Là kho báu của quỷ đấy.”
“Ngươi đã ăn cắp ở đâu thế hả.”
“Ném trúng sẽ được .”
Tôi chạy tới chỗ những đứa trẻ đang bắt nạt và sử dụng ma thuật tạo ra một cục bùn lớn. Khi đã tới tầm ném, tôi ném nó bằng tất cả lực bình sinh của mình.
“Wah!?”
“Gì thế?” Tôi ném và khuôn mặt của đứa mà tôi nghĩ là lão đại của nhóm này.
“Uuuu, nó vào mắt tao rồi.”
“Mày đang làm gì thế hả?”
“Chẳng lẻ mày đang cố để trở thành đồng minh với bọn quỷ này sao.”
“Ta không đứng về phí tộc quỷ mà ta đứng về phía của kẻ yếu.”
Tôi nói điều đó với niềm tự hào to lớn, nhưng những đứa trẻ đó đang tự cho mình đang đứng về bên của công lý.
“Cái quái gì trong đầu mày thế?”
“A, mày là con của tay kiếm sĩ đó, đúng không?”
“-Thiếu gia- quý tộc , hahahaha.”
Chà chà. Không ngờ bọn loai choai này biết mình cơ đấy.
“Mày nghĩ mày sẽ ổn khi con của một hiệp sĩ như mày lại bảo vệ một con quỷ hả?”
“Tao sẽ nói với những người khác biết ngươi đã đứng về phía bọn quỷ dữ.”
“Gọi anh em chúng ta tới ngay đi.”
“Ah, còn có những đứa khác ở đây nữa sao.”
Ah. Bọn chúng đang gọi đồng bọn chúng tới.
Tức giận nên tôi ném một cục bùn vào bọn chúng.
“Đồ ngu.”
“Thằng này lấy bùn từ đâu thế.”
“Quan tâm làm gì, ném lại hắn đi.”
Tôi dựa trên những gì mà Paul đã dạy tôi và sử dụng ma thuật của mình để né các cú ném của bọn chúng một cách rất tự nhiên.
“K—không ném trúng hắn được.”
“ Sao mày cứ né mãi thế hả.”
Hahaha, Sẽ chẳng có gì nếu bọn chúng không thể ném trúng tôi được.
“Ah~~ chán quá.”
“Đi thôi.”
“Tao sẽ nói với những người khác là con của hiệp sĩ đã đứng về phe bọn quỷ.”
“Bọn tao không có thua mày đâu, bọn tao chỉ mệt khi chơi nãy giờ thôi.”
Nói xong 3 tên phá phách đó đi về phía bên kia của cánh đồng lúa mì.
Thành công rồi !! tôi đã thắng được bọn bắt nạt rồi, đây là lần đầu tiên trong đời của tôi.
Tốt rồi nhưng nó chẳng có gì đáng để tự hào cả.
Nghĩ kĩ thì tôi thật sự không giỏi đánh nhau cho lắm. Mà thật là tuyệt vời khi nó không biến thành một trận ẩu đả.
“Hey, cậu không sao chứ? Có ổn không?”
Như mọi lúc, tôi quay đầu lại nhìn cậu bé bị bắt nạt…
“WHOAAA”
Một cậu bé vô vùng xinh đẹp và làm cho ai cũng nghĩ nó thật sự không phù hợp với độ tuổi của cậu bé.
Một mái tóc khá dài với cậu bé, khuôn mặt như được thiên nhiên chạm khắc thành, đôi môi nhỏ và mỏng dễ thương. Làn da trắng như gốm sứ có thể làm cho bất cứ cô gái nào cũng phải ghen tị. Cùng với biểu hiện như một chú thỏ sợ sệt kia, thật sự không có một lời văn nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của cậu bé đó.
Chết tiệt thật.
Nếu Paul mà cũng đẹp như thế thì có lẽ tôi đã......
Không, nhìn Paul cũng khá được còn mẹ Zenith thì lại rất xinh đẹp.
Khuôn mặt của tôi chắc cũng không tệ lắm.
So với khuôn mặt ục ịch đầy béo mập của tôi trước kia thì bây giờ hoàn toàn là quá ổn rồi.
“….um..ưm.. T..Tớ…”
Cậu bé biểu hiện làm tôi thấy cậu ấy khá yếu ớt.
Cậu ta giống như một con vật nhỏ, làm cho người khác thấy chỉ muốn bảo vệ ấy.
Nếu cậu ta mà để bọn Shotacon one-san thấy thì thật không dám nghĩ là điều gì sẽ xảy ra nữa.
Nhưng cơ thể cậu ấy hiện giờ đang lấm lem bùn ở khắp nơi.
Bùn đất ở khắp trên người cậu ấy. Cả nữa khuôn mặt cậu ấy cũng bị lấm lém bởi bùn và còn cả tóc cậu ấy cũng đã chuyển sang màu bùn đất rồi.
Do bởi vì bảo vệ chiếc giỏ nên mới bị như thế.
Không còn lựa chọn nữa rồi. Rửa sạch cho cậu ta vậy.
“Cậu đặt cái giỏ xuống và quỳ xuống chỗ cái rãnh nước kia đi.”
“Eh…Eh…?”
Mặc dù khá lúng túng nhưng cậu ta vẫn nghe lời tôi.
Cứ như cậu ta không thể đi ngược lại nó vậy.
Vâng, nếu cậu ta phản đối thì cậu ta đã trả thù tôi rồi.
Cậu ta quỳ xuống cả 2 tay 2 chân và đầu đối diện với cái rảnh nước.
Nếu có bất kỳ tên Shotacon onii-chan nào thấy thì chắc bọn họ sẽ làm gì đó bậy bạ mất.
“Nhắm mặt lại đi.”
Tôi điều chỉnh lại nhiệt độ của nước tới khoảng 40 độ với ma thuật hệ hỏa và xối nước lên đầu cậu bé.
“Waaah.!!” Tôi nắm lấy cậu bé đang bất ngờ vì bị xối nước và rửa sạch bùn đất từ đầu tóc cậu ta.
Mặc dù có hơi kháng cự lại nhưng khi đã quen với nhiệt độ của nước thì cậu ta cũng lặng lại.
Còn quần áo của mình… thôi thì để về nhà rửa vậy.
“Được rồi, chắc thế là đủ.”
Sau khi rửa sạch, tôi dùng hỏa thuật để tạo ra một con gió ấm như một máy sấy tóc và dùng chiếc khăn cẩn thận lau sạch khuôn mặt cậu bé.
Cậu ta có đôi tai dài giống Elf và mái tóc màu ngọc lục bảo của cậu ta cũng xuất hiện trước mặt tôi.
Ngay khi thấy mái tóc cậu ta, tôi lập tức nhớ lại những gì Roxy đã nói.
Ưm?
Không, có gì đó hơi khác nhau.
Tôi nhớ đó là…..
“Những người có mái tóc màu lục bảo và có viên đá Ruby trên trán thì tuyệt đối không được đến gần họ.”
Yup, chính là nó.
Tôi
dùng chiếc khăn cẩn thận lau khuôn mặt của cậu. 180px-Mushoku1 10 Nếu là tộc đó thì chắc chắn phải có viên Ruby trên trán.
Cậu ấy có một cái trán trơn nhẵn và trắng tuyệt đẹp.
Phù, không sao rồi.
Cậu ấy không phải là tộc Supard nguy hiểm đó.
“C…cảm ơn.”
Câu cảm ơn của cậu ấy kéo tôi trở lại.
Hey, hey, cái đó làm tôi khá chộn rộn đó.
Để che đậy sự bối rối nên tôi đưa ra vài lời nhắc nhở với cậu ta.
“Này cậu, nếu cậu không chống lại bọn chúng thì bọn chúng sẽ mãi cứ lẽo đẽo theo cậu thôi.”
“T..tớ không thể chống lại bọn chúng.”
“Nhưng ít nhất thì cậu cũng phải có ý chí để chống lại bọn chúng chứ.”
“Nhưng bọn chúng luôn to lớn hơn những đứa trẻ khác… với lại.. tớ sợ đau.”
Ra thế.
Nếu cậu ấy chống lại bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ gọi thêm những đứa khác tới?
Điều này là hoàn toàn đúng dù ở bất cứ thế giới nào.
Nhờ những nỗ lực của Roxy, những người lớn có thể hòa thuận với tộc quỷ nhưng với trẻ con thì khác.
Đôi khi bọn chúng lại là những kẻ tàn nhẫn nhất.
Nếu bất cứ ai có đặc điểm khác lạ thì bọn chúng sẽ tẩy chay họ.
“Chắc cậu phải chịu đựng nhiều rồi. Do màu tóc của cậu khá giống với của tộc Supard nên cậu mới bị bắt nạt.”
“Cậu không sợ nó sao…?”
“Giáo viên của tớ cũng thuộc chủng tộc quỷ nên tớ quen rồi. Vậy tộc của cậu đến từ đâu?”
Roxy nói tộc Migurd khá gần với tộc Supard.
Có lẽ cậu ta cũng đến từ những nơi tương tự thế.
“….Tớ không biết.”
Hửm, không biết?
Chắc tuổi cậu ấy còn nhỏ nên chưa biết được.
“Vậy tộc của cha cậu là gì?”
“… ông ấy là nữa người nữa ELF”
“Vậy còn mẹ cậu?”
“Bà ấy là con người, nhưng bà ấy lại mang một chút dòng màu của người thú trong cơ thể.”
Nữa ELF và 1/4 dòng máu người thú trong người.
Đó là lý do cậu ta có màu tóc ấy sao…?
Khi tôi đang suy nghĩ điều đó thì đôi mắt của cậu ấy đã rưng rưng nước mắt.
“…Vậy nên mặc dù cha tớ nói… tớ không phải là tộc quỷ… nhưng màu tóc của tớ khác với cả cha và mẹ…”
Tôi xoa đầu để có thể phần nào an ủi được cậu ấy.
Nhưng có một vấn đề khá lớn về màu tóc của cậu ấy.
Có khả năng là mẹ cậu ấy đã ve vãn với ông hàng xóm.
“Chỉ có tóc cậu là khác thôi hả?”
“… Tai tớ, dài hơn cha…”
“Tớ thấy rồi.”
Tóc xanh và đôi tai dài….
Hmn, mặc dù tôi không muốn lấn quá sâu vào chuyện của người khác nhưng tôi cũng đã từng bị bắt nạt vậy nên tôi rất muốn giúp cậu ta. Sẽ thật quá vô lí khi cậu ta bị bắt nạt chỉ vì màu tóc của cậu ấy.
Thực tế thì tôi bị bắt nạt cũng là do một phần của tôi.
Nhưng cậu bé này khác. Đó là bẩm sinh nên cậu không thể dựa vào chính mình được.
Cậu ta đã bị ném bởi bùn và đất đá chỉ khi mới lọt lòng.
Ư..ư.. chỉ nghĩ thế thôi mà tôi cũng đã sợ hãi rồi.
“Cha của cậu đối xử tốt với cậu chứ?”
“…Có. Mặc dù khi giận ông ấy khá đáng sợ nhưng nếu tớ nghe lời thì sẽ không bị sao cả.”
“Thế à. Vậy còn mẹ cậu thì sao?”
“Bà ấy rất dịu dàng với tớ.”
Hoh. Từ giọng cậu ấy thì có thể nghe được cha mẹ cậu ấy yêu thương cậu ấy như thế nào.
Không, có thể cậu ấy còn chưa hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào.
“Được rồi, ta đi thôi.”
“… Đi, đi đâu?”
“Theo cậu chứ đâu.”
Theo cậu ấy thì tôi có thể nhìn thấy được cha mẹ của cậy ấy. Quá hợp lý rồi.
“T-tại sao cậu lại muốn theo tớ?”
“Thì cậu thấy đấy, bọn kia có thể sẽ trở lại nên tớ sẽ đi theo cậu. Hay là cậu muốn đưa cái giỏ này cho ai sao?”
“Tớ tới đưa thức ăn cho cha….”
Cha của cậu ấy là một nửa ELF?
Khi nói đến ELF trong các cậu truyện thì bọn họ sống rất lâu, cô độc và kiêu ngạo hơn bất kỳ chủng tộc nào. Bọn họ cũng rất thông thạo bắn cung và sử dụng ma thuật, đặc biệt là ma thuật thủy hệ và phong hệ.
Theo mong đợi thì ELF có về ngoài vô cùng xinh đẹp? Không, Elf xinh đẹp chỉ là trí tưởng tượng của Nhật bản. Nhưng trong một số trò chơi phương tây, họ trông rất yếu đuối và trông không thật sự dễ nhìn cho lắm, có thể đó là một số khác biệt trong văn hóa của chúng tôi.
Mặc dù, nhìn vào cậu bé này thì có thể nghĩ cha mẹ của cậu ta phải là một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.
“Tớ có thể hỏi… tại sao cậu lại giúp tớ không?”
Cậu bé nói khá lắp bắp, điều đó càng làm thôi thúc người khác muốn bảo vệ cậu ấy.
“Bởi vì cha tớ nói tớ phải luôn đứng về phe của kẻ yếu.”
“Nhưng… như thế chẳng phải cậu sẽ bị xa lánh bởi những đứa trẻ khác sao?”
Điều đó là sự thật.
Nếu tôi giúp một người bị bắt nạt thì tôi cũng sẽ bị bắt nạt theo – điều dó là hiển nhiên rồi.
“Được rồi, vậy cậu chơi với tớ đi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là bạn nhé.”
“EH!?”
“Ah, Cậu cần phải phụ gia đình mình sao?”
“K-Không?”
Tôi cũng cần phải lắng nghe ý kiến của cậu ấy nữa nhưng cậu ấy lắc đầu với biểu hiện khá yếu ớt.
Biểu hiện của cậu ấy đúng là quá tuyệt vời. Cậu ta sẽ hoàn toàn thu hút được mấy Onee-san shotacon mất.
Đúng, đúng, ý tưởng này quá tuyệt rồi.
Cậu ta nhất định sẽ rất nổi tiếng với các cô gái với khuôn mặt của mình. Mặc dù hầu hết các cô gái sẽ chú ý tới cậu ta nhưng sẽ có một vài cô gái sẽ chú ý tới tôi.
Bất kỳ một cô gái nào thiếu lòng tự tin thì họ sẽ thay đổi mục tiêu của họ ngay.
Tôi thật sự thích họ hơn các cô gái luôn tràn đầy sức sống và tự tin.
Chắc chắn sẽ hữu dụng. Các cô gái thường đi với những chàng trai xấu để có thể làm nổi bật vẻ đẹp của họ. Nhưng tôi trái ngược điều đó.
“Syl…ph..”
Cậu ta nói rất nhỏ, tôi cũng không thật sự nghe rõ lắm sau đó.
Sylph. Hử…
“Đây là một cái tên rất tuyệt đấy. Linh hồn của gió, rất hay.”
Giống như tôi đã dự đoán. Sylph đỏ mặt và cuối gập đầu xuống.
Phần 4Edit Cha của Sylph cũng giống như cậu ấy, một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.
Đôi tai dài và nhọn, tóc vàng bồng bềnh, và một cơ thể hoàn mĩ không chút mỡ thừa nào. Ông ấy quả không hổ danh là một “bán Elf”, ông ta hoàn toàn thừa hưởng những ưu điểm tốt nhất của Elf và loài người.
Ông ấy đang đứng trên đỉnh của tháp canh, trên tay cầm một cây cung trong khi giám sát khu rừng.
“Cha ơi, cơm hộp đây ạ.”
“Ah, phiền con rồi. Mà luffy này, con không bị ai bắt nạt chứ?”
“Không ạ, có người đã giúp đỡ con rồi.”
Khi cậu ấy nói đến tôi, tôi chào đơn giản đối với ông ấy.
Luffy (OP) là biệt danh cậu ấy huh. Sao mình lại có cảm giác là đột nhiên tay chân của cậu ta dài thế nhỉ?
Nếu cậu ấy lạc quan chút thì cậu ấy đã không bị bắt nạt rồi?
“Cháu rất vui được gặp chú. Cháu tên là Rudeus Greyrat.”
“Greyrat … cháu là con của Paul hả?”
“Vâng, ông ấy là cha cháu.”
“Oh, ta nghe về cháu rồi. cháu lễ phép thật đấy. À quên mất, xin lỗi cháu, ta tên là Rawls. Ta khá thường đi săn ở trong rừng.”
Theo ông thì tháp canh này dùng để quan sát phát hiện ra bất kỳ ma thú nào chạy ra từ trong khu rừng. Nó được giám sát 24/24 bởi những người đàn ông trong làng. Paul cũng từng làm việc này nên Rawls và Paul cũng đã gặp gỡ với nhau và cùng nhau bàn về chuyện con cái của họ.
“Con của chúng ta ra đời với hình dáng khá tương đồng với tổ tiên của nó nên mong cháu có thể hòa thuận với nó.”
“Tất nhiên rồi ạ. Dù Sylph có là tộc Supard đi nữa thì quan hệ giữa cháu và cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Cháu thề trên tên của cha cháu.”
Sau khi nghe thế, Rawls phát ra giọng nói vô cùng ngưỡng mộ.
“Cháu đã thấu hiểu về danh dự ở độ tuổi như thế … chú thật sự ghen tị với Paul vì cậu ấy có một đứa con tuyệt vời như thế đấy.”
“Khi còn trẻ có thể tuyệt vời nhưng chưa chắc cháu sau này sẽ tuyệt vời như thế đâu ạ. Không phải là quá sớm để chú ghen tị như thế. Chú có thể chờ Sylph lớn lên cơ mà.”
Tôi cũng an ủi Sylph cùng lúc đó.
“Ta thấy rồi… cháu giống như những gì Paul miêu tả.”
“… Cha cháu nói gì sao ạ?”
“ Cậu ấy nói cậu ấy thường mất đi tự tin của một người cha khi nói chuyện cùng với cháu.”
“Vậy sao ạ. Vậy cháu sẽ thường xuyên làm vài chuyện xấu để cha có thể dạy cháu bài học mới được.”
Góc áo của tôi bị kéo nhè nhẹ. Khi nhìn lại, tôi thấy Sylph cúi thấp đầu xuống trong khi tay lại kéo góc áo tôi. Có lẽ cuộc nói chuyện với người lớn thế này làm cậu ấy khá buồn chán?
“Rawls-san. Chúng cháu có thể đi chơi chứ?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng nhớ đừng đến gần rừng đấy.”
“Có một cái cây khá lớn ở trên đồi khi chúng cháu đến đây. Chúng cháu sẽ chơi ở đó, và cháu sẽ đưa Sylph trước khi mặt trời lăn. Nhưng nếu chú không thấy chúng cháu chưa trở về thì khả năng chúng cháu gặp chuyện sẽ rất cao vậy nên mong chú tìm kiếm nếu chúng cháu chưa trở về.”
“Ah…”
Thế giới này không có điện thoại di động nên muốn báo cáo hay muốn thảo luận đều phải tổ chức một cuộc họp mặt.
Không có gì bảo đảm là tôi không gặp chuyện gì. Nên tôi muốn chuẩn bị trước.
Mặc dù an ninh ở vương quốc này rất tốt nhưng chẳng có gì chắc chắn là sẽ không có những mối nguy hiểm rình rập nào quanh đây cả.
Giữa cái nhìn kinh ngạc của Rawls, chúng tôi đi về phía cái cây lớn nhất của ngọn đồi.
“Vậy chúng ta chơi gì nào?”
“T-tớ không biết…. tớ chưa bao giờ chơi với bạn bè nào trước đây cả?”
Sylph có vẻ ngần ngại khi nói tới chuyện bạn bè. Có lẽ đúng là trước đây cậu ấy không có người bạn nào cả.
Buồn thế chứ. Tôi trước đây cũng chẳng có thằng bạn nào cả.
“Hừm, Nghĩ kỹ thì tớ cũng ở trong nhà suốt nên tớ chẳng biết phải chơi cái gì cả?”
Sylph ngượng ngùng loay hoay hai tay và ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Cậu ấy cũng cao cỡ tôi, nhưng cậu ấy lại khom khom người trong khi ngẩng lên nhìn tôi.
"Erm, tại sao lúc thì cậu dùng (boku) lúc lại dùng (ore) vậy?"
"Hm? À. Không tùy vào thân phận đối phương để thay đổi cách xưng hô thì sẽ không được phải phép. Đối với người có vị trí cao hơn thì cần phải dùng kính ngữ."
"Kính ngữ?"
"Chính là cách nói chuyện của tớ vừa nãy."
"Hrm?"
Dường như cậu ta không hiểu lắm, Nhưng đây là chuyện mà ai cũng sẽ học được từ từ.
Đây là cách người ta trưởng thành.
“Thay vì thế sao cậu không dạy tớ những gì cậu làm mới nãy đi.”
“Mới nãy sao?”
Sylph nháy mắt và sử dụng tay để giải thích.
“Nước ấm với cơn gió nóng hổi do cậu tạo ra lúc đó.”
“Ah… đó là…”
Ma thuật mà tôi sử dụng để rửa sạch bùn từ cậu ấy.
“Khó lắm sao…?”
“Mặc dù khá phức tạp nhưng nếu luyện tập thì ai cũng có thể làm được nó cả… có lẽ thế.”
Gần đây mana của tôi tăng lên rất nhiều mà đến tôi cũng không biết nó tới bao nhiêu nữa. Với lại tôi cũng không chắc chắn về khả năng sử dụng ma thuật của người dân ở đây.
“Vậy được rồi, từ hôm nay trở đi tớ sẽ có một khóa huấn luyện đặc biệt cho câu.”
Sylph và tôi đã chơi như thế cho đến tối.
Khi tôi mới vừa tới nhà, tôi thấy tâm trạng của Paul rất tệ.
Ông ấy mang bộ mặt vô vùng tức giận. Khoanh tay đứng trong mái hiên.
Hm, tôi phạm phải cái gì sao? Nếu thế thì chỉ có duy nhất 1 chuyện là cái thứ thần thánh đó của tôi (quần lót) đã bị phát hiện ra…..
“Chào bố, con về rồi.”
“Con biết tại sao ta tức giận chứ?”
“Con không biết ạ.”
Tôi giả vờ như không biết. Nếu mà cái quần… vật thiêng liêng đó không bị phát hiện ra thì chẳng việc gì tôi phải tự đào mộ cho mình cả.
“Mới nãy, cô có đến tìm ta. Có vẻ như con đã đánh con của cô ấy, somar?”
Somar. Ai thế nhỉ?
Tôi nghĩ đến cái tên mà trước giờ tôi còn chưa bao giờ nghe thấy.
Cơ bản thì tôi luôn chào hỏi với mọi người trong làng.
Nếu hỏi kỹ quá về việc tên của họ thì sẽ hơi quá. Nhưng trong số họ có người tên sao? Có không nhỉ….
Hửm, chờ đã.
“Là về chuyện hôm nay sao?”
“Đúng thế.”
Tôi đã gặp Sylph, Rawls và 3 tên bắt nạt ngày hôm nay.
Vậy tên somar đó là một trong 3 tên bắt nạt.
“Con không đánh nó. Còn chỉ ném bùn vào nó thôi.”
“Con có nhớ những gì ta đã dặn trước đó không?”
“Việc trở nên mạnh mẽ không phải là dùng để đi khoe khoang ?”
“Đúng thế.”
Oh, Oh.
Tôi hiểu rồi. Nghĩ về chuyện đó thì bọn chúng sẽ nói với mọi người là tôi đang đứng về phe của bọn quỷ dữ.
Tôi không chắc có phải đó là những lời nói dối vì việc tôi đánh chúng hay không, nhưng dù gì thì bọn chúng đang hướng về tôi.
“Con không biết là cha đã nghe những lời đồn gì…?”
“Đủ rồi!! nếu con làm sai điều gì thì trước tiên con phải xin lỗi đã?”
Tôi bị mắng tới cứng họng.
Tôi không biết ông ấy nghe lời đồn đó từ đâu nhưng có lẽ ông ấy chẳng chút mảy may nghi ngờ gì về nó.
Khổ thật đấy. Dù tôi có nói là tôi đã giúp Sylph khỏi bị bọn chúng bắt nạt thì ông ấy cũng sẽ nghe như lời nói dối mà thôi.
Nhưng tôi chỉ có thể bắt đầu kể lại mọi chuyện mà thôi.
“Sự thật thì con đang đi dạo….”
“Đừng có viện cớ.”
Paul ngày càng thiếu kiên nhẫn hơn rồi. Thậm chí dù có giải thích thì ông ấy chắc cũng chẳng thèm nghe đâu.
Mặc dù việc xin lỗi chỉ là việc nhỏ nhưng tôi không nghĩ là điều ấy tốt cho Paul chút nào cả.
Tôi không muốn sau này em trai hoặc em gái của tôi bị đối xử bất công như vậy.
Phương pháp dạy dỗ con cái của ông ấy quá sai lầm rồi.
“…..”
“Chuyện gì, sao con im lặng thế?”
“Bởi bất cứ điều gì mà con nói ra thì nó sẽ là cái cớ để cha mắng con thôi.”
“Con nói cái gì?”
Paul giận dữ nhìn tôi.
“Đánh con mình và bắt con mình phải nói xin lỗi trong khi nó còn chưa kịp giải thích điều gì. Điều đó làm con thật ghen tị vì phương pháp dạy dỗ của người lớn thật dễ dàng và đơn giản như vậy đấy.”
“RUDY!!!”
Paa, mặt tôi như bị cái chày to lớn nóng bỏng đánh vào mặt vậy.
Tôi bị đánh rồi.
Nhưng điều đó cũng đã nằm trong dự đoán của tôi. Khiêu khích người khác thì bị “tẩm quất” là đúng rồi.
Vậy nên tôi đứng vững ngay tại chỗ. Tôi đã không bị đánh khoảng 20 năm rồi…
Không, tôi đã bị đánh lúc bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Vậy nên 5 năm mới đúng.
“Cha, con đã luôn cố gắng để trở thành một người con tốt. Con chưa bao giờ làm trái những gì cha mẹ dạy con cả, và con đã làm điều này bằng tất cả nỗ lực của con.”
“Điều đó không tính ngày hôm nay, phải không ?”
Paul rõ ràng không muốn đánh tôi.
Ông ấy đang tỏ ra rất bối rối.
“Không. Con đã cố gắng để đạt được sự tin tưởng của cha để cha có thể yên tâm, nhưng cha chưa bao giờ cố gắng lắng nghe lời giải thích của con cả. Tin tưởng mù quáng vào một người mà con chưa bao giờ từng gặp, sau đó hét lên và ra tay đánh con mình.”
“Nhưng thằng bé Somar đó thật sự đã bị thương….”
Đó không phải là thứ tôi đã làm. Thằng nhóc đã tự làm điều đó với chính mình ư? Sao không bảo thằng nhóc đó đi đóng phim luôn đi….
Nhưng trong tình huống này thì thật đáng tiếc. Công lý luôn đứng về phía tôi.
“Dù thằng nhóc đó có bị thương vì con thì con cũng sẽ không xin lỗi nó. Con đã không làm trái với những lời dạy của cha nên con thậm chí có thể ưởn cao ngực và nói rằng THẰNG ĐÓ LÀ DO CON LÀM BỊ THƯƠNG.”
“….Chờ đã, vậy chuyện gì đã xảy ra?”
“Không phải từ đầu cha đã không muốn nghe rồi sao?”
Paul thể hiện vẻ đau khổ trên khuôn mặt.
“Cha đừng lo lắng. Lần sau nếu mà con thấy 3 thằng bắt nạt thì con nhất định sẽ lờ đi. Và con thậm chí còn có thể gia nhập bọn chúng để trở thành 4 đánh 1 luôn. Và con sẽ tự hào mà công bố khắp nơi phương châm sống của nhà Greyrat là đi bắt nạt kẻ yếu. Và sau khi lớn lên và rời khỏi nhà, con sẽ không bao giờ nhận mình là người nhà Greyrat nữa. Dù là bạo lực hay là mắng chửi và để cho nó tiếp tục xảy ra, nó làm cho con thật xấu hổ khi là thành viên của gia đình Greyrat.”
Paul thửng thờ không nói nên lời.
Khuôn mặt của ông ấy cừ từ xanh rồi chuyển đỏ, dường như ông ấy đang rất mâu thuẫn về điều đó.
Ông ấy sắp nổi giận sao?
“…Cha xin lỗi, cha đã sai rồi. Hãy nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra?”
Paul cuối đầu với tôi.
Như thế. Nếu cứ khăng khăng như thế thì sẽ chỉ làm hai bên khó chịu mà thôi.
Nếu sai, thì chỉ cần xin lỗi. Đó là điều tốt nhất.
Khi tâm trạng của tôi tốt lên, tôi bắt đầu giải thích những chuyện lúc đó. Tôi nghe thấy tiếng nói và tôi leo lên ngọn đồi. Có 3 đứa trẻ đang ném bùn ở cánh đồng lúa mì gần đó. Sau đó tôi ném bùn vào chúng 2 lần và bắt đầu cãi nhau với chúng, bọn chúng đi rồi nhưng vẫn để lại những lời hăm dọa. Sau đó, tôi dùng ma thuật để làm sạch người cậu bé và chơi với cậu bé đấy.
Có vẻ là như thế.
“Lẽ ra, nếu có lời xin lỗi thì Somar phải xin lỗi Sylph đầu tiên. Tổn thương về mặt thể xác không hề gì nhưng những tổn thương về mặt tinh thần của cậu ấy thì không dễ như thế.”
“…Con nói đúng. Đó là lỗi của cha, cha xin lỗi.”
Paul thả lỏng vai mình một cách thất bại.
Tôi nhớ những gì mà chú Rawls nói lúc trước đó.
“Cậu ấy dường như mất đi niềm tin của một người cha khi nói chuyện với cháu.”
Có thể là Paul đang cố gắng dạy cho tôi những điều lẽ phải để cho thấy ông ấy xứng đáng là một người cha.
Vâng, nhưng lần này ông ấy đã thất bại.
“Không cần phải xin lỗi đâu ạ. Nếu sau này cha thấy con làm điều sai trái gì đó thì cứ mắng con thoải mái, nhưng sẽ tốt hơn là nếu bố lắng nghe con nói trước đã. Cha hãy cố gắng để có thể hiểu được con.”
“Haiz, ta sẽ chú ý tới điều đó. Nhưng ta không nghĩ là con sẽ mắc phải lỗi lầm gì cả…”
“Vậy thì cha cứ coi đó là kinh nghiệm để dạy dỗ các em con đi…”
“Ta sẽ làm thế….”
…..
Biểu hiện của Paul hoàn toàn thất bại và nó như tự nhạo báng ông vậy.
Tôi đã làm quá ư? Thua cả một đứa trẻ 5 tuổi. Hừm. Nếu là tôi thì tôi sẽ sốc nặng mất.
Ông ấy vẫn còn quá trẻ để làm một người cha.
“Nghĩ về nó thì, cha, hiện nay cha bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Hừm? 24 rồi, có vấn đề gì sao?”
“Con biết rồi ạ.”
Sinh ra tôi lúc chỉ mới 19 tuổi.
Mặc dù tôi không biết độ tuổi kết hôn trung bình ở đây nhưng nếu anh ta thường phải đối mặt với ma thú và chiến tranh thì kết hôn ở độ tuổi này cũng không có gì là lạ?
Oh, quên nó đi.
“Cha, con có thể đưa Sylph đến đây chơi được chứ?”
“EH? Tất nhiên rồi.”
Tôi đi vào nhà một cách hài lòng khi nghe câu trả lời đó.
Thật mừng là Paul không có thành kiến gì với loài quỷ cả.
Phần 6 Edit ─Góc nhìn của Paul─
Con trai của ta đang tức giận.
Thằng bé, người chưa bao giờ bộc lộ nhiều cảm xúc trước kia, giờ lại khá giận dữ.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Sự cố xảy ra hồi chiều khi mà cô Ada tới nhà ta làm ầm lên.
Cô ấy dẫn theo đứa con Somar của mình, đứa trẻ từng bị coi là đáng ghét bởi những người khác, và góc mắt của nó bị thâm tím. Với tư cách một kiếm sĩ, ta đủ kinh nghiệm để thấy được đó là dấu vết của việc bị đánh đập.
Cô Ada không nói rõ ràng lắm, nhưng trong bất cứ trường hợp nào thì là con trai ta đã đánh Somar.
Nghe được chuyện này, ta thực sự cảm thấy an tâm.
Có lẽ là Rudi muốn chơi chung với Somar và đám bạn.
Nhưng con trai ta khác biệt với những đứa trẻ khác. Thằng bé là một pháp sư thuỷ thánh dù tuổi còn nhỏ.
Nó hẳn đã ngạo mạn nói gì đó và lao vào gây gổ sau khi bị bác bỏ.
Mặc dù con trai ta rất thành thật và thông minh, thằng bé vẫn giống một đứa trẻ ở vài mặt nào đó.
Cô Ada làm ầm lên, nhưng đó chỉ là cuộc cãi vã của bọn trẻ thôi. Dựa vào những gì ta thấy thì vết thương đó sẽ không để lại sẹo.
Ta sẽ kết thúc mọi thứ với vài lời rầy la là được.
Trẻ con thì chắc chắn sẽ cãi nhau, nhưng Rudi lại mạnh mẽ hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác. Bên cạnh là một đệ tử của pháp sư thuỷ thánh trẻ tuổi Roxy, thằng bé còn được ta dạy dỗ và luyện tập cơ thể từ khi nó mới 3 tuối.
Nó sẽ là trận chiến một chiều.
Nếu chỉ có hôm nay thì ổn thôi, nhưng nếu thằng bé quá kích động, nó có thể làm quá mọi chuyện.
Thêm nữa, Rudi rất thông minh đủ để thằng bé có thể giải quyết mọi chuyện mà không cần phải đả thương Somar.
Ta phải dạy nó rằng đánh nhau là một hành động thiếu suy nghĩ, và thằng bé cần phải xem xét đến hậu quả trước khi hành động.
Lần này ta phải thật nghiêm khắc.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra theo như ta tưởng tượng.
Con trai ta không hề có ý định xin lỗi.
Đừng nói tới chuyện xin lỗi, thằng bé thậm chí còn nhìn ta như thể đang nhìn một con sâu bọ.
Có lẽ từ góc nhìn của con trai ta thì đó là một trận chiến chống lại số đông, nhưng thằng bé cần phải nhận ra bản thân càng mạnh, thì càng phải ý thực được sức mạnh của mình.
Hơn nữa, nó thậm chí còn đả thương người ta. Trong bất cứ trường hợp nào, ta cũng phải bắt nó xin lỗi. Thằng bé rất thông minh. Có lẽ nó không thể chấp nhận chuyện đó lúc này, nhưng nó sẽ tự tìm thấy câu trả lời không sớm thì muộn.
Trong khi ta đang nghĩ về điều đó và dùng một giọng cứng rắng để mắng thằng bé, nó bác bỏ ta với vài nhận xét châm biếm.
Ta đã mất bình tĩnh trước hành động khiêu khích của thằng bé và đánh nó.
Dù là ta muốn dạy nó kẻ mạnh cần biết ý thức về sức mạnh của mình và không dùng bạo lực chống lại kẻ yếu.
Ta lại làm điều đó trước tiên.
Ta vừa mới làm sai, nhưng ta đang ở phương diện của người dạy dỗ nên ta không thể xin lỗi được.
Dạy ai đó đừng làm điều mà ta vừa mới làm – cái lập luận này đơn giản là không thuyết phục.
Trong khi ta đang lắp bắp, con trai ta tiếp tục tuyên bố rằng nó chẳng làm gì sai và nếu chuyện đó không được, thằng bé sẽ rời khỏi nhà.
Ta gần như đã nói “vậy thì cút đi” nhưng đã kiềm mình lại.
Ta phải kiềm chế bản thân vào lúc này.
Ta là người ngay từ đầu đã không thể chịu đựng các cử chỉ lễ nghi của gia đình và những lời mắng chửi của người bố nghiêm khắc, đến cuối cùng thì cãi nhau sống chết và rời khỏi nhà.
Ta thừa hưởng dòng máu của cha mình. Thừa hưởng dòng máu ngoan cố và cứng nhắc đó.
Rudeus cũng vậy.
Nhìn vào phần ương bướng này thì Rudeus thực sự là con ta.
Ngày hôm đó, khi ta được bảo là hãy cút đi ngay lập tức, ta đã không thể tìm được đường thoát và thực sự rời khỏi nhà. Rudeus chắc cũng sẽ rời đi. Mặc dù nó nói nó sẽ chỉ rời đi sau khi trưởng thành, nhưng nếu ta bảo nó đi, nó chắc chắn sẽ rời khỏi ngay lập tức. Chúng ta đều giống nhau về mặt này.
Có vẻ như là cha ta ngã bệnh không lâu sau khi ta rời đi và chết. Ta nghe rằng ông ấy đã vô cùng hối hận về trận cãi vã ngày hôm đó.
Và trước việc này, ta đã tự trách mình.
Không, rõ ràng hơn thì, ta đã đắm chìm trong nỗi tiếc nuối.
Và ngay lúc này đây, nếu ta bảo Rudeus đi, thằng bé chắc chắn sẽ làm thế, và ta sẽ hối hận về việc này.
Cả hai chúng ta đều sẽ hối hận về việc này.
Chịu đựng. Ta phải học hỏi từ kinh nghiệm từng trải.
Hơn nữa, chẳng phải lúc đó ta đã quyết định rồi sao? Ta sẽ không trở nên giống như cha mình.
[………Cha xin lỗi. Đó là lỗi của cha. Xin hãy nói với cha mọi chuyện.]
Ta xin lỗi một cách tự nhiên.
Và biểu hiện của Rudeus cũng nhẹ nhõm, và thằng bé giải thích một cách nhẹ nhàng.
Dựa trên những gì thằng bé nói, nó đã tình cờ trông thấy đứa con của Rawls bị bắt nạt, nên nó đã giúp đỡ đứa trẻ đó.
Không có đánh nhau. Nó chỉ ném bùn, và cũng hoàn toàn chẳng có trận chiến nào cả.
Nếu điều thằng bé nói là đúng, thì việc Rudeus làm thực sự là điều mà nó có thể lấy làm tự hào. Nhưng thay vì khen ngợi nó, ta đã không lắng nghe lời giải thích của thằng bé và đánh nó.
Ahh, giờ ta nhớ rồi.
Ta đã từng nếm trải chuyện giống vậy hồi ta còn nhỏ. Cha không hề lắng nghe ta và chỉ chỉ ra điểm yếu của ta mà thôi. Ta đã rất khổ sở mỗi lần như thế.
Thật là thất bại. Cái gì mà “cần thiết phải giáo dục thằng bé” chứ?
Hah……
Rudeus không trách mắng ta, và thậm chí cuối cùng còn an ủi ta. Thật là một đứa con tuyệt vời. Nó thực sự là con trai ta sao…… Không, thậm chí trong số những người mà Zenith có thể đã từng ngoại tình, cũng không có ai lỗi lạc như thế.
Uuu, tinh trùng của ta tốt vậy sao.
Thay vì nói rằng ta đang tự hào, ta nghĩ cõi lòng của ta đang bị đau thì đúng hơn.
[Cha à, con có thể mang Sylph qua chơi được không?]
[Hả?À, chắc rồi.]
Nhưng ta nghĩ mình nên vui mừng vì người bạn đầu tiên của thằng bé.