Phần 1:
Zanoba Shirone. Hoàng tử đệ tam của Vương quốc Shirone. Một Miko sở hữu sức mạnh phi thường từ khi mới sinh ra. Cậu ta là một tên biến thái. Một tên biến thái không thể phủ nhận được. Có thể nói cậu ta là một tên otaku cực kì thích figure. Trước khi cậu ta nhận ra, cậu ta nhìn búp bê mỗi ngày. Khi cậu ta cảm thấy thích nó, cậu ta sẽ vuốt nhẹ nhàng những con búp bê. Cậu ta chưa bao giờ đối xử tồi tệ với búp bê. Mặc dù cậu ta không thể kiểm soát sức mạnh phi thường của mình khi cậu ta phấn khích, nhưng cậu ta sẽ không bao giờ phạm một sai lầm trong việc chơi với búp bê. Cậu ta đã yêu những con búp bê hình nhân. Yêu. Đúng vậy, cậu ta yêu hình nhân. Cậu ta say mê chúng.
Chẳng hạn, trong căn phòng của cậu ta là một pho tượng đồng hình một người phụ nữ khỏa thân. Tôi có nghe nói là cậu ta bắt gặp nó ở trong thị trấn, và bị thôi thúc phải mua nó luôn. Hình là của một phụ nữ có thân hình mảnh mai, với vẻ đẹp hào nhoáng. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng của Zanoba, cậu ta đang ôm pho tượng trong khi đang khỏa thân. Đây là lỗi của tôi vì tôi đã muốn làm cậu ta bất ngờ bằng cách vào mà không gõ cửa. Rõ ràng là tôi là người sai, nhưng khi Zanoba thấy tôi cậu ta đã vội vàng mặc lại quần áo, và cúi đầu với tư thế khó coi. Tôi cũng chẳng bận tâm nếu như cậu ta không tốn công giải thích cậu ta đang trần như nhộng ôm nó làm gì.
Tình yêu dành cho hình nhân của cậu ta đúng là khác thường. Ở phương Bắc này, trời vẫn còn có tuyết rơi. Bên ngoài lạnh lẽo, và chẳng cần phải nói cũng có thể biết pho tượng kia lạnh đến thế nào. Mặc dù ở bờ vực của sự tê cóng, nhưng cậu ta vẫn thỏa mãn với ham muốn của mình. Lòng sùng kính của cậu ta ở một mức độ mà không ai có thể bắt chước được.
Nhưng mà, sự khác thường của cậu ta không phải ở ngưỡng mà tôi không thể hiểu được. Ở kiếp trước, tôi cũng "dùng" figure để thỏa mãn ham muốn của mình theo cách khác. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ sử dụng Tượng Thánh (Tượng Roxy) cho chuyện đó. Đó là điều không thể chấp nhận được. ...Nhắc đến tượng, tôi không thấy tượng Roxy trong phòng của Zanoba. Có lẽ nào cậu ta đã để nó ở Shirone?
Phần 2:
Vào một ngày nọ, Zanoba... Cậu ta đột ngột thực hiện tư thế quỳ gối xuống đất trước mặt tôi. Chuyện xảy ra vào đêm tối. Trên tay của tôi là bức tượng mà tôi đang chế tác. "Sư phụ, xin hãy dạy tôi cách chế tác tượng!"
Trong tháng qua, tôi đã tiếp tục dặn Zanoba là hãy chờ thêm một thời gian ngắn nữa. Mặc dù cậu ta đã kiên nhẫn "chờ đợi" như một con cún con, có vẻ như cậu ta đã đến giới hạn của mình rồi. "Không phải là chúng ta đã hứa rồi sao!? Sao ngài vẫn chưa bắt đầu bài dạy của mình!?"
Zanoba có hơi tức giận. Tất nhiên là tôi không có lý do gì để từ chối cả. Tôi đã hứa với cậu ta rồi mà. Để dạy cậu ta tôi đã phải tập lại để phục hồi lại kỹ năng của mình. Cuộc sống thường ngày chưa ổn định lại cả, và mục tiêu cuối cùng của tôi vẫn quá xa vời, thế nên tôi chưa có cơ hội để dạy cho cậu ta. "...Zanoba thân mến. Quá trình dạy dỗ của tôi sẽ khắc nghiệt lắm đấy biết không."
Tôi cố ý gây áp lực cho Zanoba, và cậu ta sửng sốt. Sau đó cậu ta gật đầu một cách trịnh trọng.
"Tất nhiên rồi. Sư phụ, đừng đánh giá thấp tôi. Kể cả cho dù tôi có hộc ra máu, tôi cũng sẽ học được phương pháp chế tác tượng của sư phụ." "Hừm. Có chí khí đấy." Và như vậy, tôi bắt đầu dạy cho Zanoba phương pháp chế tác tượng của otoi. Sử dụng thời gian trước khi đi ngủ, tôi sẽ dạy cậu ta khoảng 1~2 giờ một ngày. Tôi cũng có động cơ của mình. Tình yêu đối với hình nhân của cậu ta là thật. Thêm nữa cậu ta là người hoàng tộc, tức là cậu ta giàu. Tôi đã từ bỏ việc tô màu cho tượng, và giấc mơ sản xuất búp bê hàng loạt, nhưng với cậu ta thì tôi có thể.
Đầu tiên, tôi sẽ sản xuất hảng loạt tượng Roxy. Trong quá khứ tôi đã tạo nó coi nó như là vật duy nhất, nhưng nghệ thuật chế tác pho tượng đồng cũng như nghệ thuật chế tác tượng kiểu phương Tây có tồn tại ở thế giới này. Kể cả nếu chất lượng tay nghề có sụt giảm, chiếm được hai kỹ thuật chế tác kia nhất định sẽ giúp tôi sản xuất hàng loạt được.
Sau đó sẽ là tượng Ruijerd. Sử dụng lịch sử thật làm nền tảng, tôi có thể viết những cuốn sách tôn vinh tộc Supard. Cuốn sách sẽ chứa đầy những cảnh chiến đấu mà độc giả ở thế giới này sẽ rất yêu thích. Và đối nghịch lại với những miêu tả của những anh hùng nổi tiếng, đó sẽ là chuyện về một người đàn ông luôn luôn cố gắng nhưng phải chịu đau khổ và những mâu thuẫn và không được ai công nhận.
Tượng sẽ đi kèm với cuốn sách như một món quà. Nó sẽ được dùng để hình dung nhân vật chính khác với những cuốn sách khác. Nếu nó thành công, thì bước tiếp theo sẽ là sản xuất những cuốn sách miêu tả sự vĩ đại của Roxy.
Được rồi, chúng ta có thể làm được. Mặc dù đối với mình tôi là không thể, cho dù họ có nói thế nào về cậu ta, Zanoba vẫn là người của hoàng tộc. Cậu ta giàu. Cậu ta còn có niềm đam mê nữa. Là một đối tác phù hợp nhất cho tôi. Người ta có câu 'Đếm gà trong rổ trứng'. Câu này quả là hợp để tả tôi thời điểm này. "Được rồi, tôi sẽ dạy cho cậu bí mật của tôi!" "Vâng! Sư phụ!"
Công cuộc chế tác tượng chỉ mới bắt đầu.
Phần 3:
Hãy bắt đầu nói về kết luận. Không thể. Zanoba không thể sử dụng phép thuật hệ đất không niệm chú để chế tác tượng. Có hai lý do ở đây. Đầu tiên là về việc cậu ta không thể chế ngự phép thuật không niệm chú. Thứ hai, cậu ta không có lượng mana vượt trội như tôi.
Nghĩ lại thì, có rất ít người trên thế giới này có thể sử dụng thần chú vô âm. Trong số những người mà tôi đã gặp, chỉ có Orsted, Fitts và Sylphy. Ở trường này còn có một người nữa, một giáo viên có thể sử dụng phép thuật hệ gió không niệm chú. Nhưng mà, tôi được kể là ông ta đã chết năm ngoái. Vì tôi có thể sử dụng nó từ hồi còn nhỏ, nên tôi không bao giờ gặp khó khăn trong việc sử dụng phép thuật không niệm chú cấp cao.
Eris và Ghyslaine cũng không thể học dùng phép thuật không niệm chú. Vì thế nên, không thể nào một người mới bắt đầu học phép thuật như Zanoba có thể sử dụng được nó. Hơn nữa, lượng mana là điều tối quan trọng. Khi tôi chế tác tượng, mana của tôi bị tiêu tốn liên tục. Tôi phải sử dụng một lượng mana đáng kể.
Vì lý do nào đó, mà lượng mana tôi có còn lớn hơn cả những người khác. Không, nói đúng ra là tôi đã mơ hồ nhận ra. Tôi đã nghĩ rằng lượng mana tôi có lớn hơn cả bình thường. Tuy nhiên, tôi đã không nghĩ là nó quá lớn hơn bình thường. Khi tôi còn là một nhà mạo hiểm và tôi thấy những pháp sư dùng hết mana, tôi đã nghĩ rằng là họ đã tốn mana của họ vào những trò linh tinh. Giải thích bằng con số, hãy cho là một pháp sư bình thường có Mana, tôi đã nghĩ là mình ở khoảng 500. Nhưng, thực tế là lượng mana tôi có cao hơn, cao hơn cả 500. Có lẽ Zanoba thậm chí sẽ không thể nào chế tác được một phần của một bức tượng.
Mà, dù sao thì, Zanoba đã nỗ lực hết mình rồi. Cậu ta thức dậy sớm vào buổi sáng, rồi dùng hết mana cho đến khi cậu ta ngất đi, rồi khi tỉnh dậy, cậu ta lại sử dụng hết mana cho đến khi ngất. Cậu ta cứ lặp đi lặp lại việc này cả ngày. Có thể là bởi vì cậu ta tiếp tục sử dụng mana của mình cho đến đạt đến giới hạn của mình, nhưng mà hai bên má của cậu ta bắt đầu dần mỏng đi càng để lộ xương gò má hơn. Mặt cậu ta như mặt của đầu lâu, ướt đẫm nước mắt và nước mũi. Cậu ta không có tài năng trong chuyện mà cậu ta muốn làm nhất.
Đến thế này thôi là quá hiển nhiên rồi. Tôi đã làm một chuyện khá là độc ác với cậu ta. Tôi cảm thấy có lỗi. Thế nên, tôi xin lỗi cậu ta. "Cho tôi xin lỗi."
Zanoba lắm đầu mình và đáp lại với không chút sức lực nào.
"Không đâu, giá như tôi giỏi hơn.."
Một người đàn ông đang chìm trong đau buồn có vẻ bề ngoài của một gã thảm hại. Không thể bỏ cuộc ở đây được.
Tôi nghĩ. Sẽ khá là đáng thương cho Zanoba khi cậu ta thậm chí còn không thể thực hiện bước đầu tiên của chế tác tượng. Vì cậu ta vừa thiếu khả năng dùng phép thuật không niệm chú + không đủ mana, nên không thể nào để cậu ta tiếp tục sử dụng phương pháp chế tác tượng này được nữa. "Được rồi. Hãy đổi sang cách chế tác khác xem."
Tôi tự nhiên kết luận như vậy.
"Còn cách khác nữa sao ạ!?"
Zanoba đang buồn phiền đột ngột hồi phục lại, và nghiêng người về phía trước tôi.
"Ừ. Thử cách dùng ít mana nhất có thể."
Nói vậy, tôi tạo ra một cục đất. Đó là đất sét.
"Mặc dù tôi sử dụng phép thuật để tạo ra thứ này, cậu chắc có thể tìm thấy nó trong tự nhiên thôi."
Mà người ta lấy đất sét ở đâu vậy? Tôi nghe nói là những thợ gốm nổi tiếng thường nhốt mình trên những ngọn núi, nhưng những ngọn núi và khu rừng ở thế giới này rất nguy hiểm. Mặc dù, những con Golemcó vẻ như được tạo từ đất sét, và ta có thể lấy đất sét mà không cần phải tự thân mình đào đất để lấy chúng. "Ngài định làm gì với nó?" "Tôi sẽ điêu khắc nó."
Điêu khắc. Là phương pháp cổ nhất, đáng tin cậy nhất, nhưng cũng là phương pháp khó nhất. Tôi sẽ chế tác từng phần của tượng bằng cách điêu khắc đất sét. Nếu tôi làm vậy, thì có thể chế tác tượng mà không cần phải dùng mana. Có vấn đề trong việc thiếu dụng cụ điêu khắc thích hợp, nhưng chúng ta có thể giải quyết bằng cách tìm vật phẩm phép ở trong thị trấn. Trong quá khứ, tôi đã từng thấy con dao có thể cắt đá như cắt bơ. "Ra vậy, sư phụ! Với cách này, kể cả tôi cũng có thể làm được!"
Zanoba nói với giọng tươi vui. Vẻ mặt của cậu ta đã tràn đầy hi vọng.
Phần 4:
Hi vọng của cậu ta dễ dàng bị dẫm nát. Zanoba không thể sử dụng ngón tay của mình được thuần thục. Lý do là bởi vì năng lực mà cậu ta sở hữu ngay từ khi mới sinh ra.
Sức mạnh phi thường. Đúng vậy, cậu ta đã bị cản trở bởi sức mạnh phi thường của mình. Cậu ta có thể kiểm soát được ở mức không phá hủy thứ gì. Tuy nhiên, đó là mức độ mà cậu ta có thể đạt được. Cậu ta khó có thể thực hiện những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ nhẹ nhàng như điêu khắc từng phần.
Zanoba kiên trì mỗi ngày với đôi mắt đỏ ngầu. Cậu ta thực sự có niềm đam mê. Thậm chí còn không nháy mắt lần nào, cậu ta chăm chú điêu khắc cho đến khi cậu ta gần đói đến chết rồi. Bởi vì cậu ta vẫn chưa đạt được đến mục đích mà cậu ta muốn, cậu ta làm đi làm lại liên tục. Mỗi lần đó cậu ta lại khóc, hét lên và phát ra những tiếng kì lạ.
Và sau đó nó đã được hoàn thành; một bức tượng được chế tác từ số 0.
Nó không thể được gọi là đẹp từ mọi khía cạnh. Tay nghề quá kém, nếu là tôi kiếp trước, có thể tôi đã cười nhạo báng vật này rồi. Nó giống như là một trò hề được photoshop mà ta có thể tìm thấy nó ở trên internet. Nhưng mà, tôi biết. Tôi biết rằng nó là niềm đam mê của cậu ta. Tôi sẽ không bao giờ cười vào mặt cậu ta. Tuy nhiên, kể cả tôi không cười, bản thân Zanoba cũng có thể thấy được nó tệ đến mức nào. "Sư phụ, tôi không thể làm được...tôi...không thể làm được như sư phụ đã làm!"
Zanoba đã khóc. Không thể chế tác như hình ảnh mà cậu ta nghĩ trong đầu, cậu ta đã khóc. Chìm trong đau khổ, cậu ta dường như không còn tý năng lượng nào để mà đứng. Từ ban đầu cho đến khi kết thúc bài học chế tác tượng là 2 tháng rồi. Kể cả thấy vẻ mặt chán nản và mệt mỏi của Zanoba, tôi không thể làm gì được hơn nữa.
Phần 5:
"Là thế đấy ạ."
Tôi đã nhờ Fitts-senpai tư vấn. Hỏi ai đó khác để xin lời khuyên cho học trò của mình; Là một sư phụ tôi thực sự cảm thấy thật đáng xấu hổ. Nhưng mà tôi vẫn muốn nhờ tới tri thức của người khác. Vì trông Zanoba đã quá đáng thương. "Chế tác tượng ư?"
Fitts-senpai không hiểu được rõ. Trong khi đang ngồi trên chiếc ghế được xếp thành hàng bên trong thư viện, cậu ấy lắng nghe câu chuyện của tôi sau đó nghiêng đầu mình với vẻ khó hiểu. "Vâng. Đại khái là thế ạ."
Sử dụng phép thuật hệ đất, tôi tạo ra một bức tượng đơn giản để cho cậu ấy thấy. Đó là một bức tượng đơn giản không mảnh vải nào, có chút giống nhưSarubobo. "H-, hay ghê..."
Fitts-senpai nhìn chằm chằm vào tay tôi, đăm chiêu vào bức tượng mà tôi đã hoàn thành. Sau đó như thể đang nghĩ rằng là mình cũng có thể làm được, cậu ấy tập trung mana vào ngón tay của mình và tạo ra một thứ gì đó giống như con Slime. Nhận thấy cậu ấy đang thử sao chép bức tượng của tôi, cậu ấy khá là tuyệt vời.
Nhưng mà, có vẻ như nó không thành ra như hình dạng mà cậu ấy muốn. Cuối cùng, Fitts-senpai thở dài và bỏ cuộc.
"Mình không thể làm được."
Mà, chế tác tượng là điều mà tôi đã phải siêng năng tập luyện trong thời gian dài, và là sự tích lũy từ những kinh nghiệm mà tôi đã đạt được. Nếu nó có thể dễ dàng bị bắt chước chỉ cần nhìn thôi, tôi sẽ khóc mất.
Tuy vậy, tôi có cảm giác là nếu Fitts-senpai tập luyện, cậu ấy cũng sẽ có thể làm được như tôi. Dù sao thì từ đầu, cậu ấy là người có thể sử dụng phép thuật không niệm chú mà. "Một người bình thường không thể bắt chước được đâu." "Đúng thế ạ. Em đã nghĩ là có cách khác như là điêu khắc từ một cục đất sét có thể sẽ hiệu quả, nhưng mà..." "Vì cậu ta có đôi tay vụng về nên không thể làm được, như cậu đã nói." Fitts-senpai đang nghĩ với bàn tay đặt ở cằm trong khi phát ra tiếng "ừmm". Có vẻ như cậu ấy có thói quen đặt tay ở cằm mỗi khi cậu ấy nghĩ ngợi. Có thể là bởi vì chiếc kính râm, nhìn nó trông cực kì không thoải mái.
Tiện đây, mỗi khi cậu ấy lúng túng và xấu hổ, cậu ấy sẽ gãi má hoặc phía sau tai của cậu ấy. Đó là một hành động khá là hợp với tuổi của cậu ấy, và hợp với cậu ấy nữa. Nhưng mà, vì người Elf có tuổi thọ rất cao, nên có thể cậu ấy không trẻ như vẻ bề ngoài của cậu ấy. "Ừmm, xem nào. Mình không biết là có hữu ích với cậu hay không, nhưng mà cũng có những người như cậu ta ở thủ đô Asura." "Những người như cậu ta?" "Ừ. Những người muốn tự mình làm, nhưng thiếu năng lực hoặc kỹ năng." "Những người đó họ làm gì ạ?" Khi tôi hỏi vậy, Fitts-senpai có vẻ miễn cưỡng để mà trả lời và gãi đằng sau tai của mình.
"Ừm, họ để nô lệ làm cho." "Thế ư?"
Theo lời của Fitts-senpai, những người đó ở thủ đô có kiến thức, nhưng thiếu kỹ thuật. Đó là lý do tại sao họ sẽ mua nô lệ, dạy cho những nô lệ đó, và để nô lệ làm theo những gì mà họ muốn. "Theo những gì mà mình đã nghe được, thì Zanoba-kun thích tượng mà cậu chế tác ra, Rudeus-kun, đó là bởi vì cậu ta muốn nhiều hơn nữa, cậu ta muốn chế tác chúng cho bản thân mình, đúng không?" "..Hử? Em đã nói như vậy sao?" "Ừm, mình nghe thấy thì là như vậy?" Vậy ư? Nhưng mà, bình thường kể cả nếu ta thích tượng, ta sẽ chỉ tô màu cho chúng hay cải tiến chúng; ta sẽ không nghĩ đến chuyện chế tác chúng từ số 0. Khi tôi còn sống, trình độ của tôi cao nhất cũng chỉ ở mức trung bình. "Mình nghĩ chắc là Zanoba-kun muốn cậu làm người chế tác tượng cho riêng cậu ta, Rudeus-kun, nhưng bản thân cậu ta biết rằng đó là điều không thể và thế nên có thể đó là lý do tại sao mà cậu ta nói rằng muốn trở thành đệ tử của cậu, phải không?" "Em nghĩ cũng không phải là không thể..." Được Zanoba của Hoàng Cung Shirone thuê, và dành mỗi ngày để chế tác tượng. Có vẻ, một cuộc sống như thế cũng không tệ chút nào. Làm việc cho Hoàng cung có thể là một công việc ổn định đấy. Cơ mà nhắc đến chuyện này, Fitts-senpai kiếm được từ việc làm hộ vệ cho Công chúa Ariel là bao nhiêu? ...Có vẻ như nếu hỏi ra thì sẽ hơi thô lỗ. "Em sẽ thử gợi ý cho Zanoba cách này xem. Cảm ơn anh nhé." "Ừm. Không có chi."
Khi tôi cúi đầu, Fitts-senpai cười lẽn bẽn. Tại sao tôi lại cảm thấy sửng sốt mỗi khi tôi thấy nụ cười đó trên gương mặt của cậu ấy. Thật là bí ẩn. Một người đàn ông bí ẩn, Fitts-senpai. Quả thực là bí ẩn.
Phần 6:
Mua một nô lệ, dạy cho người đó, và người đó sẽ có thể chế tác tượng. Khi tôi bảo cho Zanoba ý kiến này, cậu ta đồng ý.
Như đã dự đoán, cậu ta bắt đầu chuẩn bị để mua một nô lệ với sự vui mừng. Có vẻ như ban đầu cậu ta muốn tự mình chế tác ra chúng. Tuy nhiên, cậu ta nhận ra rằng đó là điều không thể, và không còn cách nào khác ngoài việc đành bỏ cuộc.
Thật không ngờ là, cách mà Fitts-senpai đề ra lại là cách phổ biến ở thế giới này. Nhưng mà, đối với mối quan hệ sư phụ và đệ tử này, đệ tử mà lại đi bảo sư phụ dạy cho nô lệ của mình thay vì chính bản thân mình nghe có vẻ hơi thất lễ.
Dù sao thì, ngay từ đầu Zanoba đã cố tự mình học cho đến khi cậu ta hộc ra máu. Đó là lý do tại sao mà mặc dù cậu ta không thể đưa ra chủ đề này, khi tôi gợi ý nó cho cậu ta, cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm. "Đến kì nghỉ của tháng tiếp theo, chúng em sẽ đến chợ nô lệ."
Lại một lần nữa, tôi bày tỏ lời cảm ơn tới Fitts-senpai. Đối với người đưa cho tôi những lời khuyên khi tôi gặp rắc rối, tôi thực sự rất cảm kích cậu ấy. "Vậy à. Mong là cậu tìm được một nô lệ tốt."
Và như thế, chủ đề đến hồi kết thúc. Mặc dù nó đã đến hồi kết thúc, sau đó Fitts-senpai trông có vẻ hơi bồn chồn lo lắng. Cậu ấy định nói gì sao? "Nghĩ lại thì, tháng sau mình cũng rảnh rỗi." "Vậy sao ạ?" "Ừm. Và mình, không có việc gì để làm cả, và mình đang nghĩ đến chuyện đến thị trấn, nhưng không có nơi nào cụ thể ở đó mà mình muốn đến... Mình không có người bạn nào hết, nên mình sẽ đi một mình đến đó..." Từ lời nói không mạch lạc của cậu ấy, và ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía tôi, cậu ấy đang truyền đạt những gì cậu ấy muốn nói. Anh là hộ vệ liệu có được không? Anh không ở gần công chúa khi có chuyện gì đó xảy ra thì thế nào đây? ...Mà, đó không phải là điều để tôi phải lo lắng đến. Tôi đoán chắc là Luke sẽ có thể xử lý bằng cách nào đó. "Ừm, anh có muốn đi cùng với bọn em không, senpai?" "Được sao? Liệu mình có làm phiền cậu không?" "Không đâu ạ. Nhờ lời khuyên của anh, em sẽ đãi anh một bữa." "Thật ư? Vậy thì mình sẽ chấp nhận." Nói vậy xong, Fitts-senpai cười e thẹn.
------
Và như thế, kế hoạch là ba chúng tôi đi đến chợ nô lệ.