Chương 67: Thực Tế Của Thảm Họa

Trại tị nạn. Một nơi thật yên tĩnh. Về mặt quy mô, thì bằng với kích thước của một ngôi làng. Hoặc ở lục địa Quỷ thì ta có thể gọi đây là một thị trấn. Tuy nhiên, ở đây không có sức sống. Chỉ có một bầu không khí yên lặng phảng phất xung quanh. Kể cả quy mô thế này, ở đây chỉ có ít người. Tôi có thể cảm nhận thấy sự hiện diện của người ta ở trong những ngôi nhà đang được xây dựng đó. Mặc dù có vẻ như ít nhất là có những người có ý định ở lại, nhưng tôi không thể cảm nhận thấy sức sống của họ. Bầu không khí quá ảm đạm. Ở ngay giữa trại tị nạn này. Một nơi giống như Hội Thám hiểm, chúng tôi đi đến xem. Lối vào Trụ sở chính Trại tị nạn được viết ở đó. Chúng tôi đi vào bên trong. Có khá là ít người, và ở trong đây cũng ảm đạm nữa. Tôi có một linh cảm xấu. "Rudeus, đằng kia..." Eris đang chỉ ngón tay về nơi có một tờ giấy với tên của những người mất tích. Những cái tên được viết chi chít nhỏ xíu trên đó. Mỗi ngôi làng và mỗi thị trấn theo thứ tự chữ cái. Ở trên cùng là, Lãnh chúa vùng Fedoa. Tên của James Boreas Greyrat và được dòng tiếp theo đó là "Tìm kiếm thông tin về những người mất tích và đã chết." "Để xem sau đi." "Ừ." Một số lượng người chết đáng kinh hoàng. Và chuyện tên của lãnh chúa không phải là Sauros. Trong khi cả hai đều đang giữ cảm giác lo lắng, chúng tôi đi sâu hơn vào trong tòa nhà.

Sau khi thông báo tên của Eris tại quầy tiếp tân, bà cô ở quầy nhanh chóng đi ra đằng sau. Và sau đó, với tốc độ đáng kinh ngạc bà cô trở lại với hai người. Một người đàn ông và một phụ nữ mà tôi có biết. Một trong số họ là một người đàn ông trung niên, đang mặc bộ quần áo giống lái buôn giàu có, với tóc và râu màu xám mọc ra thành ra một khuôn mặt mà ta nhìn qua trông giống như là một quản gia vậy. Người đó là Alphonse. Người phụ nữ kia với màu da nâu chocolate và ăn mặc giống hệt kiếm sĩ. "Ghyslaine!" Eris chạy đến cô ấy với một nụ cười tươi trên khuôn mặt. Cô ấy quá vui làm tôi tự hỏi nếu như cô ấy có đuôi thì sao. Tôi cũng rất vui. Chúng tôi chưa bao giờ nhận được thông tin gì về Ghyslaine, nhưng cô ấy trông vẫn khỏe mạnh. Về việc không có thông tin gì từ bên của Paul chắc hẳn là do chúng tôi đã vô tình bỏ qua suốt mấy năm nay. Ghyslaine cũng có một nụ cười tươi trên mặt sau khi thấy Eris. "Eris, không, Eris-sama, cô chủ đã trở về an toàn rồi..." "...Chà, đúng là Eris." Ghyslaine tỏ ra hạnh phúc được một lúc, nhưng ngay sau đó bộ mặt đã trở nên u ám. Alphonse cũng vậy, đang nhìn cô ấy với sự thương tiếc. Không thể nào... Cảm giác lo lắng đang tấn công tim tôi. "Eris... Hãy nói ở bên trong đi." Giọng nói của Ghyslaine đang cứng nhắc. Đuôi của cô ấy cũng đang dựng lên nữa. Là bộ mặt khi mà cô ấy căng thẳng; Không chỉ là bộ mặt vui tươi khi thấy Eris trở về. "Tôi hiểu rồi." Có vẻ Eris đã hiểu được sau khi thấy bộ mặt đó. Theo sau Ghyslaine chúng tôi đi sâu hơn vào trong tòa nhà. Tôi đang có ý định tiếp tục đi theo như vậy, và "Rudeus-dono, xin hãy chờ ở bên ngoài." "Ể? À, vâng." Tôi đã bị ngăn. Tôi gật đầu theo lời của Alphonse. Ra vậy, đó là bởi vì tôi chỉ vẫn đang giữ vị trí của người được thuê thôi, họ sẽ không để tôi nghe cuộc nói chuyện quan trọng. "Không được, Rudeus cứ vào đi." Eris nói với giọng mạnh. Mang ý định bắt buộc. "Nếu Eris-sama đã nói vậy." Khu vực quanh miệng của Eris trông căng hơn mọi khi, đôi tay đang nắm chặt đủ để màu da ở tay trắng bệch đi.

Chúng tôi lặng lẽ dọc theo các hành lang và bước vào một căn phòng giống phòng họp của quan chức. Ở giữa là một cái ghế sofa và ở cuối là một chiếc bình hoa với hoa Batirusu được cắm ở đó. Không có những đồ trang trí không cần thiết nào trong phòng, một cái bàn làm việc trông rẻ tiền được đặt ở đây nữa. Eris đi tới và ngồi xuống cái ghế sofa mà không cần phải được ai bảo cả. Và sau đó cô ấy cầm tay tôi và đưa tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Ghyslaine vẫn như xưa, đứng ở một góc phòng. Alphonse đang đứng trước Eris, ông ta đang giữ phong thái của một vị quản gia. "Mừng cô chủ Eris đã trở về nhà. Chúng tôi đã nhận được thông tin về sự trở về của cô chủ và chúng tôi đang chờ cô..." "Không cần phải giới thiệu dài dòng, cứ nói ra đi. Ai đã chết?" Eris ngắt lời của ông quản gia và nói với giọng mạnh mẽ hơn bất cứ ai ở đây. Ai đã chết. Câu hỏi chính đã được hỏi. Thái độ và ánh mắt đều mạnh mẽ. Tuy nhiên, tôi biết trong lòng cô ấy là một vòng xoáy của sự lo lắng. Bởi vì, cô ấy đang nắm chặt lấy tay tôi. "Là..." Alphonse lưỡng lự trong lời nói của mình. Phản ứng này tức là Sauros ư. Eris là cháu nội mà. Cho dù như thế nào thì cô ấy cũng đều bắt chước Sauros. Nếu ông ấy đã chết thì có lẽ Eris sẽ trở nên buồn rầu. Alphonse thông báo cho chúng tôi như thể là đang ép ra vậy. "Sauros-sama, Philip-sama, Hilda-sama... ba người họ đều đã qua đời." Ngay khi chúng tôi nghe thấy câu đó, tay tôi đã bị bóp cực chặt. Đau dữ dội. Tuy nhiên, so với nỗi đau thì, sự thật đã được Alphonse thông báo cho chúng tôi, bộ não của tôi trở nên rối loạn. Có nhầm lẫn gì sao? Chỉ mới gần 3 năm trôi qua. Đúng thế, còn chưa đến 3 năm mà. Không, rồi 3 năm cũng sẽ sớm trôi qua thôi. "Không nhầm lẫn đấy chứ?" Đáp lại giọng nói đang run rẩy của Eris, Alphonse gật đầu. "Philip-sama và Hilda-sama bị dịch chuyển cùng nhau và đã qua đời ở khu tranh chấp. Ghyslaine đã xác nhận điều này." Ghyslaine gật đầu. "Ra vậy... Ghyslaine đã bị dịch chuyển đến đâu?" "Cùng địa điểm như Philip- sama, khu tranh chấp." Ghyslaine không nói quá chi tiết. Trên đường vượt qua khu tranh chấp bằng chân, cô ấy phát hiện ra di thể của Philip và Hilda. Cô ấy nói với chúng tôi như vậy. Tình trạng của xác hai người hay tình hình khi cô ấy phát hiện ra họ lúc đó cô ấy không nói thêm. Chỉ, qua cái biểu cảm đó, tôi đã hiểu là khủng khiếp rồi. Tôi không biết khủng khiếp là như thế nào. Tình trạng của xác khủng khiếp? Tình hình xác lúc đó khủng khiếp? Hay là, cô ấy đã thấy chuyện gì đó khiến cô ấy chỉ muốn nhìn đi sang chỗ khác. Cô ấy đã nghe thấy gì đó khiến ta muốn bịt chặt hai tai lại? Eris chỉ hít một hơi dài với từ "Hừmm." Bàn tay đang cầm tay tôi đang run rẩy. "Và sau đó, còn ông nội thì sao?" "... Ngài ấy đã phải chịu trách nhiệm cho thảm họa dịch chuyển vùng Fedoa và đã bị xử tử." "Thật lố bịch." Tôi tự thầm nói vậy. "Tại sao ngài Sauros lại phải bị xử tử?" Chịu trách nhiệm cho thảm họa thiên nhiên và bị xử tử? Quá lố bịch. Ông ấy đâu thể làm được gì hơn nữa. Hay là, ý các người đang nói là ông ấy đã có thể ngăn chặn được trước? Không phải nó đã xảy ra quá đột ngột bất ngờ hay sao? Chịu trách nhiệm vì thảm họa đó ư? "Rudeus, ngồi xuống đi." "..." Tay tôi đã bị Eris kéo và tôi bị bắt phải ngồi xuống. Có vẻ như tôi đã tự đứng lên lúc nào mà không biết. Những cảm xúc khó diễn tả đang quanh quẩn trong đầu tôi. Nhờ cơn đau dữ dội mà tôi đã không thể kiềm chế lại được. Đau tay quá. Không, tôi có thể hiểu. Cho dù không có dấu hiệu gì của thảm họa. Kể cả khi ta không thể ngăn chặn được. Người dân chết, tất cả các cánh đồng trong vùng và các loại cây trồng đều đã biến mất. Thiệt hại đáng khôn lường. Người ta ngày càng cảm thấy bất mãn và sẽ có người phải bị đổ lỗi. Không còn cách nào khác ngoài ai đó phải trở thành cột thu lôi. Kể cả ở Nhật ở kiếp trước của tôi, mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, thủ tướng sẽ nhanh chóng đứng ra nhận trách nhiệm và từ chức. Lúc đó, tôi đã nghĩ họ nên tiếp tục xem lại tình hình cho đến khi nó được giải quyết để chịu trách nhiệm, nhưng đồng thời, tôi cũng đã nghĩ đó có thể là một giải pháp tốt. Trước cái chết của nhiều người, ông ấy đã phải hứng chịu những lời khiếu nại của người dân. Người tiếp theo nhậm chức sẽ là người được cho là có khả năng thay đổi tình hình. Bằng cách đó, ít nhiều ta có thể khiến người dân nguội bớt đi. Không chỉ vậy. Tôi đoán chắc là, còn có những cuộc chiến tranh quyền lực nào đó liên quan đến giới quý tộc. Tôi không biết ông già Sauros có bao nhiêu quyền lực nữa. Tuy nhiên, có vẻ như ông ấy có đủ quyền lực để mà đánh mất đi vị trí của mình và đồng nghĩa là ông ấy phải bị giết. Đúng vậy, có khả năng là ông ấy đã bị bắt phải chấp nhận bị xử tử. Có khả năng là vậy, nhưng... Tuy nhiên, liệu rốt cuộc xong chuyện đó là thành ra tình trạng này. Một trại tị nạn hoang vắng. Trụ sở chính không nổi. Tôi không thể nghĩ rằng đất nước này đang cố gắng hết sức để xây dựng lại vùng Fedoa. Nếu Sauros vẫn còn sống thì có khả năng là nơi đây sẽ hoạt động hoạt bát hơn bây giờ nhiều. Ông già đó là loại người rất hữu ích ở những thời điểm này. Không, tất cả chỉ là từ góc nhìn khách quan. Đối với tôi tất cả những vấn đề trên chỉ là tầm thường. Cảm giác của Eris. Sau khi nghĩ đến điều này, trái tim tôi không thể giữ yên lặng cho dù có thế nào đi. Gia đình của Eris không còn nữa. Tôi không biết thời gian mà Philip và Hilda đã chết là lúc nào. Là trước khi Sauros chết, hay là sau khi? Sauros còn sống. Ông ấy có lẽ là người cuối cùng. Đáng lẽ ra sẽ tốt đẹp hơn nếu như không xử tử ông ấy. Ở thảm họa đó. Ở thảm họa dịch chuyển đó. Mấy người nghĩ đã bao nhiêu người chết rồi? Ngay cả khi 100 hay 200 cái chết một cách vô nghĩa đi chăng nữa. Tại sao chúng lại phải mất công đi giết một người vừa mới sống sót trở về? Ngay cả khi Eris cuối cùng đã trở về. A, chết tiệt, tôi không thể suy nghĩ rõ ràng được. Tay tôi đau quá. "Rudeus-dono, tôi hiểu cảm giác của cậu lúc này nhưng... đây là Vương quốc Asura hiện tại." Đó không phải là vấn đề chỉ có thể nói ra với một câu đó thôi. Alphonse. Lãnh chúa của ông đã bị giết đó biết không. Ghyslaine. Ân nhân của cô đã bị giết đó biết không. Tôi muốn nói ra như vậy đó. "..." Tuy nhiên, những lời đó không được nói ra. Vì Eris chưa nói gì cả. Kể cả nếu tôi có quát ở đây thì cũng chẳng có ích gì cả. Ngay cả khi tôi phụ thuộc vào họ, ngay cả khi chúng tôi là họ hàng, đối với tôi Sauros là một người lạ. Ngay cả khi người thân trong gia đình không nói gì, thế nên nếu tôi có nói gì đó thì cũng chỉ là vô nghĩa. "...Vậy, sau này chúng ta sẽ làm gì? Khác với bình thường, Eris không quát lên, không có hành động bạo lực, cô ấy chỉ nói nhẹ nhàng. "Tôi đã được nói rằng Piremon Notus Greyrat-sama muốn chào đón Eris-sama như một người vợ lẽ." Ngay cả tôi cũng có thể hiểu rằng Ghyslaine đang tỏa ra sát khí. "Alphonse! Ông có ý định đó hả!?" Một tiếng gầm lớn từ Ghyslaine. Giọng thú đủ to lớn để tôi nghĩ màng nhĩ của mình sắp thủng tới nơi. "Cô vẫn nhớ người đàn ông đó nói chứ!" Đáp lại với Ghyslaine đang tức giận, Alphonse vẫn giữ bình tĩnh. "Tuy nhiên. Nếu chúng ta lo nghĩ cho vùng Fedoa từ giờ trở đi, sẽ hơi khó khăn..." "Không đời nào cô ấy có thể tìm thấy hạnh phúc từ hắn ta!" "Kể cả người đó có là rác rưởi, nhưng đó là một gia đình nổi tiếng. Có rất nhiều các cuộc hôn nhân ngoài ý muốn với kết thúc là sự hạnh phúc." "Tôi không có biết tiền lệ nào như thế! Ông thật sự đã nghĩ cho Eris chưa!?" "Điều mà tôi đang nghĩ cho là vì gia tộc Boreas và vùng Fedoa." "Ông định hi sinh Eris vì lợi ích đó ư?" "Nếu đó là điều cần thiết." Hai người đột nhiên bắt đầu cãi nhau. Tôi thất thần nhìn hai người họ. Khi tôi nhận ra, Eris đã đứng dậy. Cô ấy đã thả tay tôi ra, khoang cả hai tay, cằm nhô lên và đứng với tư thế như trước kia. "Yên lặng!" Một âm thanh lớn đủ để Ghyslaine phải bịt tai mình. Gần đây, tôi chưa có nghe thấy, giọng lớn tiếng hết sức của Eris. Tuy nhiên, sự mãnh liệt đó nhanh chóng tụt giảm dần. "...Để tôi một mình chút. Tôi sẽ nghĩ." Sau khi nghe thấy giọng nói mệt mỏi đó, hai người họ sửng sốt. Đầu tiên, Alphonse đi thẳng ra khỏi phòng. Ghyslaine nhìn Eris và miễn cưỡng ra khỏi phòng. Và chỉ còn tôi ở lại. Tôi vẫn đang do dự với những gì cô ấy đã nói. "Eris... ừmmm..." "Rudeus, cậu không nghe tôi nói sao? Để tôi một mình một lúc đi." Là giọng nói bắt buộc. Tôi đã hơi sốc một chút. Sau khi nghĩ lại thì, đây có thể là lần đầu tiên trong những năm qua tôi bị Eris từ chối. "...Đã.. rõ." Tôi nhanh chóng gật đầu và rời căn phòng với lưng của tôi đối diện với Eris. Và rồi khi cánh cửa sắp đóng kín, tôi có cảm giác là mình nghe thấy tiếng mũi sụt sịt.

Alphonse đã chuẩn bị phòng cho chúng tôi. Tại một ngôi nhà gần trụ sở, rất có thể là cho những người tị nạn, bốn căn phòng nhỏ xếp thành hành. Tôi đang mang theo hành lý của mình vào một trong những căn phòng đó và hành lý của Eris vào căn phòng bên cạnh. Tôi thay đổi quần áo du hành sang quần áo bình thường. Tôi ném chiếc áo choàng với vết khâu vụng về vào giữa giường và rời căn phòng. Trở lại trụ sở. Tôi đã nghĩ đến chuyện nói với Ghyslaine và Alphonse một lát, nhưng tôi không thể tìm thấy họ đâu. Vì tôi không có nhiều năng lượng, nên tôi đã nhìn chuyên tâm vào bảng thông báo. Tin nhắn của Paul, là cái tin mà tôi đã thấy mấy lần rồi trong những tháng qua, ở ngay đó. Tìm kiếm ở miền bắc của Lục địa Trung tâm. Được viết vào khi tôi còn 10 tuổi. Tôi sẽ sớm lên 13 tuổi. Một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua. Tôi nhìn qua danh sách những người đã tử vong và mất tích. Cột làng Buena. Trong số những cái tên mà tôi biết, họ đều xếp ở danh sách mất tích. Tuy nhiên, hơn nửa trong số đó đã được gạch ngang. Sau khi nhìn sang cột tử vong, những cái tên cũng ở đó và được gạch ngang. Có vẻ như, nếu có xác nhận là đã tử vong, thì sẽ có một gạch ngang ở tên và họ sẽ thêm sang cột tử vong. Danh sách mất tích ít hơn, nhưng dù vậy thì danh sách ở cột tử vong thì đầy kín. Tôi nhận ra tên của Rawl (Cha của Sylphy) có dấu gạch ngang ở danh sách mất tích và thấy ngạc nhiên. Tôi có nghe tin rằng Rawls đã qua đời từ Paul Tôi không biết chi tiết về nguyên nhân của cái chết. Và sau đó ngay phía dưới. Nằm ở cột mất tích, tên của Sylphy ở đó. Có một dấu gạch ngang qua tên của cậu ấy. Tôi bỗng nghe thấy tiếng tim mình đập thịch một cái. Không thể nào, trong khi nghĩ vậy tôi nhìn sang cột tử vong. Không gần với tên của Rawl. Nhìn từ trên xuống. Tuy nhiên, tên của cậu ấy không ở đó. Tên của Sylphiette không ở đó. ...Ủa? "Ừm, ở đây, tên ở đây được gạch ngang, nhưng tên này lại không ở phía bên kia là sao...?" Tôi cảm thấy kì lạ nên đã hỏi nhân viên. "Vâng, điều đó có nghĩa là họ đã được xác nhận là còn sống." Sau khi nghe thấy lời nói đó có gì đó ở ngực tôi đã rơi xuống. Sylphy vẫn còn sống. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhờ sự thật này. "Vậy, ừm, cô có biết làm cách nào để liên lạc được với họ không?" "Không, thực ra, trừ khi người đó đến trụ sở." "Tên là Sylphiette đó, liệu tôi có thể nhờ cô kiểm tra giùm không?" "Xin hãy chờ một lát." Hơn 10 phút đã trôi qua sau khi tôi hỏi người nhân viên. "Rất xin lỗi, Không có thông tin liên lạc được đăng ký." "Vậy, ư." Có thể là do cậu ấy vẫn chưa tìm được nơi định cư hoặc người tìm thấy cô ấy có bổ sung vào danh sách và người đó đã không thêm cả thông tin liên lạc nữa, một trong những khả năng đó. Nếu không, có khả năng là thông tin đã bị thiếu sót, nhưng tôi không nghĩ vậy. Có khả năng cao là Sylphy vẫn còn sống. Bây giờ tôi sẽ vui mừng vì điều đó. Tất nhiên là tôi vẫn còn lo. Ví dụ là màu tóc của cậu ấy Màu sắc có hơi khác với của người Supard, nhưng đều là cùng màu xanh lá cây. Theo lời của Hitogami, lời nguyền không áp dụng với những người ngoài tộc Supard, cậu ấy chắc sẽ không bị bắt nạt bởi những người ngoài khác ngoài bọn trẻ làng Buena đâu. Nhưng mà, ở thế giới này có đầy kẻ nhẫn tâm. Cậu ấy có thể đang khóc ở đâu đó sau khi bị bắt nạt bởi màu tóc của mình. Không, theo lời của Paul, cậu ta có nói là Sylphy có thể sử dụng phép chữa trị không cần thần chú. Đó là điều mà tôi đã được nghe, nhưng tôi cảm thấy như cậu ấy sẽ có thể tự lực sống sót thôi. Giống như tôi, cậu ấy có thể làm nhà mạo hiểm ở đâu đó. Tôi cũng có nghe nói rằng Lilia đã dạy cậu ấy phép tắc lễ nghi, nên tôi nghĩ cậu ấy có thể sống ở bất cứ đâu. Hoặc cậu ấy có thể đã không biết rằng gia đình của mình đã không còn và cậu ấy vẫn đang tìm kiếm họ. Tóm lại, khả năng sống sót qua thảm họa dịch chuyển của cậu ấy khá là cao. Tôi sẽ cầu nguyện rằng cô ấy không kết thúc là một nô lệ. Lúc này, tôi sẽ gạch ngang tên của Lilia và Aisha. Tên của Rudeus cũng đã được gạch ngang từ trước. Có vẻ như họ đã nhận được thông báo rằng Eris đang đi đến đây, cũng tính cả thông tin về tôi nữa. Trong số gia đình của Paul, tên duy nhất còn lại là Zenith Greyrat. Quả nhiên, cô ấy vẫn chưa được tìm thấy. Lần sau Hitogami có xuất hiện trong giấc mơ của tôi tôi sẽ hỏi xem thế nào.

Eris vẫn chưa ra khỏi phòng. Hình như đây là lần đầu tiên Eris không nhanh chóng thay đổi tâm trạng của mình và lo lắng lâu như thế này. Dĩ nhiên, khi chúng tôi đi trên một hành trình dài lâu, cuối cùng cũng được trở về quê nhà, nhưng không có gia đình đầm ấm nào đang đón chờ chúng tôi cả. Quả nhiên là ngay cả Eris cũng sẽ suy sụp vì chuyện này. Dù sao thì không biết có nên quay trở lại và an ủi cô ấy không... Không, tôi sẽ chờ lâu hơn chút nữa vậy. Trong khi nghĩ vậy, tôi trở về tòa nhà nơi tôi đã chuyển hành lý của mình. Sau khi trở lại tôi nghĩ về nhiều chuyện, nhưng tôi không thể nghĩ ra được là nên làm gì. Tôi sẽ nghỉ ngơi một lúc vậy.

Ngay khi tôi định rời trụ sở, Alphonse gọi tôi. Ông ta dẫn tôi ngồi xuống một cái ghế ở trong phòng của ông ta ở Trụ sở trại tị nạn. Alphonse ngay trước mắt tôi, ở bên phải là Ghyslaine đang ngồi ở đó. Lý do hai người họ đang ngồi có lẽ là bởi vì Eris không có ở quanh đây. Khác với tôi, họ đều hiểu mối quan hệ giữa chủ và tớ. "Bây giờ thì, Rudeus-dono, xin hãy báo cáo ngắn gọn." "Báo cáo?" "Vâng, ba năm qua, cậu đã làm những gì?" "À, phải rồi." Sau khi được Alphonse hỏi như vậy tôi bắt đầu kể về ba năm qua. Rằng chúng tôi đã bị dịch chuyển đến lục địa Quỷ và đã gặp Ruijerd. Rằng chúng tôi đã đăng ký làm nhà mạo hiểm và di chuyển trong khi đang kiếm tiền. Rằng có chút biến động khi ở Khu Rừng Lớn. Rằng chúng tôi đã gặp Paul và Nhóm tìm kiếm Vùng Fedoa ở Milishion và chúng tôi hiểu được tình hình lần đầu tiên. Rồi chúng tôi đi đến phía Bắc trong khi tìm kiếm thông tin và về biến động ở Vương quốc Shirone. Rồi gặp Orsted ở Hàm dưới của Rồng Đỏ. Chủ yếu tập trung xung quanh những chuyện có liên quan đến Eris, đó là một câu chuyện cực kì xúc tích. Alphonse lặng lẽ lắng nghe. Bỗng ông ta cất tiếng ở đoạn chúng tôi chia tay với Ruijerd. "...Người hộ tống đó đã trở về chưa?" "Đúng vậy, chúng cháu đã dựa dẫm khá nhiều vào anh ta." "Vậy sao, tôi đã nghĩ đến việc đề xuất một phần thưởng chính thức từ Eris-sama khi cô ấy đã bình tĩnh." "Anh ta không phải là loại người sẽ nhận những thứ như là phần thưởng." "Vậy sao?" Alphonse gật đầu và sau đó lặng lẽ nhìn ánh mắt của tôi. Đó là đôi mắt mệt mỏi của một người đàn ông. "Vậy, Rudeus-dono... là người đang làm việc Sauros-sama, chúng ta là những người còn sót lại." "...Vậy còn những hầu nữ khác thì sao?" "Việc họ không trở lại chắc là do họ đã chết hoặc đã trở về quê nhà của họ." "Ra vậy." Những người với đôi tai mèo đã bị tiêu diệt ư. Có thể là một số người đã trở về Khu rừng lớn rồi... "Ngay cả sau khi họ đã nhận được sự giúp đỡ từ Sauros-sama, thật đáng buồn." "Rốt cuộc, đó chỉ là một mối quan hệ được tạo ra qua đồng tiền." Sau khi nói vậy, khuôn mặt poker của Alphonse bỗng dịch chuyển một chút. Có thể là tôi đã dùng từ ngữ hơi nặng nề, nhưng chính xác thì là như thế. "Tôi đang do dự đến chuyện có thêm thêm cậu Rudeus-dono vẫn còn trẻ hay không nhưng... nếu cậu có thể trả lời như thế thì chắc sẽ không có vấn đề gì rồi. Cậu đã bảo vệ Eris-sama và đưa cô ấy trở về nhà an toàn. Để ghi nhận thành tích đó, chúng tôi sẽ nhận cậu làm gia thần cho gia tộc Boreas Greyrat." Gia thần. Có vẻ như là tập hợp của những người nào đó. "Từ giờ trở đi chúng ta sẽ bắt đầu họp Gia thần, cậu có phiền không?" Một buổi họp ư. Xem ra, ngay cả trước khi xảy ra thảm họa dịch chuyển, họ có tổ chức buổi họp kiểu này khi tôi không có ở gần. Có lẽ, Ghyslaine trước đây cũng chưa được cho vào. Giờ chỉ còn có ba chúng tôi. Chắc trước kia có nhiều gia thần để thảo luận lắm. "Rất cảm ơn. Vậy đề tài thảo luận là gì?" Tôi không có ý định nói chuyện thừa thãi, nên tôi hỏi thẳng luôn. Dù sao thì, Philip và Sauros đều đã mất. Chủ đề về ai vốn đã được quyết định rồi. "Đó là về Eris-sama." Đấy. "Cụ thể hơn, tôi muốn thảo luận về tương lai của Eris-sama." "Tương lai?" Nghĩ lại xem. Eris đã trở về quê nhà của mình. Tuy nhiên, không còn gì ở đây cả. Gia đình đã mất và nhà cửa cũng đã mất. Cô ấy không thể trở về sống như đã từng sống trước kia. "Vâng, về tương lai của Eris-sama." "Đúng là Sauros-sama và Philip-sama đã qua đời, nhưng không phải là chính gia tộc Boreas đã bị diệt vong rồi chứ đúng không? Không thể chuẩn bị cho cô ấy một ngôi nhà để sống sao?" "James-sama là người hay lo lắng về những tin đồn, nên ngài ấy rất có thể sẽ từ chối trách nhiệm với Eris-sama." James, chú của Eris ư. Lãnh chúa hiện tại. Nếu tôi nhớ không nhầm, hắn ta là kẻ đã có một cuộc chiến quyền lực với Philip và đã thắng. Nếu hắn ta bận tâm đến những tin đồn như vậy thì chắc là hắn ta sẽ không muốn Eris không giống như một quý tộc được thêm vào gia tộc của hắn. Cách cư xử của cô ấy vẫn còn khá là mơ hồ, thậm chí khó có thể coi cô ấy là con gái của một quý tộc. Ngoài ra, hắn ta còn có nhiều anh em ruột của Eris trong gia đình của hắn. Nhiều anh em họ khác nữa. Nếu Eris gây rắc rối với bọn chúng, không khó để có thể tưởng tượng ra. Eris không phải là ngoan ngoãn đến mức mà hắn ta vẫn muốn chăm sóc trong khi biết rằng vấn đề có thể xảy ra bất cứ lúc nào. "Kể cả trong trường hợp ngài ấy sẵn lòng chăm sóc cho cô chủ, nhưng việc ngài ấy sẽ coi cô ấy như một quý tộc từ ban đầu là đáng khả nghi rồi... Nên không khó để có thể tưởng tượng ra được là ngài ấy sẽ để Eris-sama bắt chước làm một hầu nữ. Vì vậy mà, ý này đã bị bác bỏ." Tôi gật đầu theo những lời đó. Đúng vậy, tốt hơn nên thôi ở đó. Mặc dù chúng ta có thể nói là Eris đã trở nên chín chắn đáng kể, nhưng bản tính phóng túng của cô ấy thì vẫn như vậy. Cô ấy không đủ người lớn để cô ấy sẽ không đánh lại khi bị xem thường. "Tiếp theo là, Piremon Notus Greyrat-sama đã truyền đạt rằng nếu Eris-sama trở về an toàn, ngài ấy nhất định sẽ cho cô ấy trở thành vợ lẽ của mình." Piremon. Chú của tôi, em trai của Paul ư. Người đứng đầu gia tộc Notus hiện tại là hắn. Có vẻ như ông già Sauros cũng ghét hắn ta... Hắn ta là nguồn gốc của cuộc tranh cãi vừa mới xảy ra lúc trước. Sau khi nhìn Ghyslaine, cô ấy hạ thấp lông mày xuống và đóng mắt lại. "Không phải là một câu chuyện không hay, nhưng mà có nhiều lời đồn xấu về Piremon-sama." "Lời đồn xấu?" "Phải, những lời đồn về việc ngài ấy đã bằng cách nào đó nhận được hỗ trợ gần đây từ Đại Thần cấp cao Darius Silver Ganius." Sao lại là lời đồn xấu được nhỉ. Có lẽ còn nhiều quý tộc khác, những người có quyền lực tạo quan hệ với những người có quyền lực cao hơn khác, không phải là chuyện bình thường sao. "Ngài Darius, người đã được trao quyền trong những năm qua, đã hậu thuẫn cho hoàng tử đệ nhất, họ đã đứng đằng sau khiến công chúa đệ nhị bị trục xuất khỏi đất nước." Hừm. Tôi không hiểu. Ngay cả khi ông bắt đầu nói về đệ nhất và đệ nhị, điều mà tôi biết chỉ là radio thể thao. "Piremon-sama đã quan hệ được với những người đứng sau phe công chúa đệ nhị nhưng..." "Vì cô ấy đã bị trục xuất khỏi đất nước, nên quyền lực nhanh chóng giảm xuống?" "Đúng vậy." Có vẻ là vậy. Tức là, vì bên sếp của hắn ta sắp thua, hắn ta đã âm mưu thay đổi phe sang phe thắng. "Không phải như thế là tốt sao. Có vấn đề gì vậy?" "Rudeus-dono, cậu còn nhớ vụ bắt cóc trước kia không?" "Vụ bắt cóc?" "Thủ phạm chính của vụ bắt cóc Eris-sama." À, là vụ bắt cóc mà tôi đã đề xuất ư. "Người đứng sau vụ bắt cóc đó, là Ngài Darius." "...Ồ?" "Ngài Darius từng đến thăm vùng Fedoa một lần, và có vẻ như tại thời điểm đó ngài ấy đã rất hứng thú sau khi nhìn qua Eris-sama." "Đó là, theo nghĩa tình dục sao?" "Đúng thế." Rồi, vì hắn ta có hứng thú với cô ấy, hắn ta đã hỏi Sauros tặng cô ấy cho hắn, nhưng hắn ta nhanh chóng bị từ chối, nên hắn ta đã cố để bắt cóc cô ấy. Sự thật cuối cùng cũng đã được tiết lộ sau nhiều năm. Không, thức tế là điều này vốn đã được xác thực tại lúc đó rồi. Họ chỉ không muốn gây phiền phức cho bên có thế lực lớn. Không hiểu tại sao Sauros lại từ chối hắn ta. ...Là bởi vì ông ấy ghét Darius? Ông ấy là kiểu người quyết định mọi thứ dựa theo cảm giác. Mà, những gì đã từng quyết định là tiêu chuẩn cơ bản rồi, tôi mong lần này cũng như vậy. "Trong trường hợp Piremon-sama nhận Eris-sama làm vợ lẽ, với một vài lý do nào đó kèm theo mà ngài ấy nhất định sẽ dâng cô ấy cho Ngài Darius. Piremon-sama sẽ coi Eris-sama như một công cụ." Hừm, vậy ra Darius là gã quý tộc biến thái đó ư. Có vẻ như chúng là những kẻ quá phổ biến ở Vương quốc Asura. Nếu thứ mà hắn ta đang tìm là Eris, thì tôi không thể nghĩ là khẩu vị của hắn kém được. Khẩu vị của hắn ta cũng không phải là kém. "Vậy là từ chối đúng không." "Không, đối với bản thân Ngài Darius, tôi chỉ có thể cau mày từ những gì mà tôi biết, nhưng Ngài Darius là người có ảnh hưởng lớn nhất với nhà vua hiện tại. Tôi đoán chắc là Eris-sama sẽ phải trải qua một số rắc rối, nhưng địa vị của cô ấy và sự đãi ngộ sẽ được đảm bảo." "Tuy nhiên...?" "Nếu cảm thấy hơi ích kỷ, thì Ngài Darius sẽ lắng nghe và trao cho thứ gì đấy. Chẳng hạn như, xây dựng lại một ngôi làng vì lợi ích của người dân vùng Fedoa." Bây giờ tôi đã hiểu. Nếu ta trở thành người phụ nữ của kẻ sở hữu quyền lực thì ta có thể sử dụng một số quyền lực đó và đồng tiền cho bản thân. Mặc dù tôi nói là vậy, tôi thật sự không muốn Eris phải thuộc về bên gã biến thái đó. "Còn cách nào khác không?" "Về phía các quý tộc khác, nhiều khả năng Eris- sama... Giờ đây Sauros-sama và Philip-sama đều đã qua đời, giá trị của Eris- sama giống như là con gái của một quý tộc gần như là trắng trơn." Giá trị, giá trị, ư... Kiểu như là thế sao? Mà nếu ông có hỏi tôi thì, bản thân Eris cũng có chút giá trị đấy... "Rudeus-dono, cậu nghĩ cách nào là tốt nhất?" "...Trước khi ông hỏi quan điểm của cháu, liệu cháu có thể nghe quan điểm của Ghyslaine trước không?" Đáp lại với câu hỏi bất chợt đó tôi đáp lại nhẹ nhàng như vậy, chạy thoát như vậy. Suy nghĩ của tôi vẫn chưa được thấu đáo. "Tôi nghĩ sẽ là tốt nhất nếu như cô chủ Eris ở bên cạnh Rudeus." "Ở bên cạnh cháu?" "Cậu là con trai của Paul. Zenith cũng là một quý tộc có ảnh hưởng lớn ở Milishion. Vì danh tính và huyết thống đều rõ ràng, nên cậu sẽ có thể trở thành một quý tộc của Vương quốc Asura." Không, tôi tự hỏi về điều đó đấy. Tôi không nghĩ là mình có thể đâu. Trong khi nghĩ vậy tôi quay sang nhìn Alphonse. "Không phải là không thể. Paul-dono cũng đã đạt được một số những thành tích từ thảm họa này, nếu chúng ta có thể lợi dụng điều đó để khiến Rudeus-dono trở thành một quý tộc là điều có thể. Tuy nhiên, để trở nên đủ mạnh để cai trị vùng Fedoa, thì sẽ rất là khó. Tôi không nghĩ Piremon-sama sẽ để con trai của Paul-dono giữ bất cứ quyền lực nào. Ngoài ra, nếu cậu cưới Eris-sama để giữ một vài quyền lực, thì tôi cũng không nghĩ cậu sẽ có thể đối mặt được với Ngài Darius hay James-sama." Tôi tự hỏi... Ừm, mà tôi nghĩ mình có thể hiểu được. Theo cách suy nghĩ của Alphonse, ông ta chỉ muốn tập trung vào việc khôi phục lại vùng. "Vậy tốt hơn là Rudeus mang cô chủ Eris theo và đến một nơi nào đó." "Vậy còn vùng Fedoa thì sao?" "Ông tự làm bằng cách nào đó đi." Lời của Ghyslaine đã từ chối thẳng thừng ông ta. Về cơ bản cô ấy có thể có quan hệ không tốt với Alphonse. "Để Eris-sama cai trị vùng đất mà Sauros-sama yêu quý không phải là mong muốn tha thiết nhất của chúng ta hay sao?" "Đó là mong muốn của chỉ mình ông thôi, đừng có gộp chung chúng ta với nhau. Miễn là cô chủ Eris hạnh phúc thì tôi thấy ổn rồi." "Liệu cô ấy có thể hạnh phúc nếu cô ấy chạy thoát cùng với Rudeus-dono." "Ít nhất thì, hơn là phải cưới Piremon." "Vậy còn những người dân ở vùng này?" "Chúng ta không thể biết được. Ngay từ đầu không thể quá mong đợi Cô chủ Eris." Nhóm của các gia thần đã bắt đầu chia làm hai ý kiến khác nhau. Tôi sẽ nói tóm gọn lại. Tức là, Alphonse muốn Eris theo bước chân của Sauros và Philip. Và sau đó, ông ta muốn cô ấy cai trị vùng đất này. Vì lợi ích đó, ông ta nói rằng cô ấy nên chịu đựng những trò biến thái của một tên quý tộc biến thái. Ghyslaine thì nói theo kiểu là không có quan hệ gì hết và muốn Eris được hạnh phúc. Để như vậy, cô ấy nói rằng là ném hết quyền lực và tên của gia tộc đi, và chạy trốn với tôi. Nếu hỏi tôi tôi theo bên nào, thì tôi nghiêng về bên Ghyslaine hơn. Đó là theo cảm giác là chính. Dù sao thì, một cô gái mà tôi đã bảo vệ suốt từ đó đến nay, tôi sẽ không muốn cô ấy phải thuộc về một gã như một con lợn. Thế nên, bỏ trốn với Eris vẫn là lựa chọn tốt hơn. Tôi cũng không thực sự quan tâm đến quyền lực tý nào cả. Tuy nhiên, tôi hiểu những gì mà Alphonse muốn nói. Ông ta muốn Eris tiếp quản những gì mà Sauros đã bắt đầu. Nếu tôi nghĩ về tầm quan trọng của vấn đề đó, lúc này thì tôi có thể hiểu được. Mặc dù tôi không thể đồng ý theo ông ta được. "Mà, cũng chẳng quan trọng là mình theo bên nào. "Chúng ta không thể đi đến quyết định được." Tôi lẩm bẩm vậy. Hai người đang tranh cãi quay sang nhìn tôi. "Ý cậu là gì?" Đáp lại câu hỏi mà Alphonse đã đặt ra, tôi nói, "Dù sao đi chăng nữa thì người quyết định vẫn là Eris. Chúng ta nói chuyện ở đây cũng không có nghĩa gì cả. Thay vào đó, hãy tìm một chủ đề có tính xây dựng hơn. Còn gì khác nữa không?" Alphonse đang nhìn tôi với vẻ mặt chết lặng. Ghyslaine cũng vậy, chìm vào trong tĩnh lặng. "Nếu không còn gì nữa, thì cháu đi nghỉ đây." Cuộc họp ngày hôm đó đã kết thúc như vậy.