Part 1:
Mất một tuần để xong cuộc thương lượng với bọn buôn lậu.
Cũng không quá khó để tìm được bọn buôn lậu. Đầu tiên là đưa tiền cho một tên môi giới thông tin, và được giới thiệu đến một tên trung gian. Rồi, liên lạc với bọn buôn lậu thông qua tên trung gian. Và cuối cùng, chờ phản hồi từ tên trung gian Quá trình này trở nên được lặp đi lặp lại.
Đưa tiền cho tên môi giới thông tin, đưa tiền cho tên trung gian, và đưa tiền cho kẻ buôn lậu. Chỉ trong thời gian ngắn, một nửa số tiền mà chúng tôi từng có trong tay đã biến mất. Ví tôi quá nhẹ. Tôi muốn tin rằng là chúng tôi ít nhất cũng sẽ đủ tiền để trả được tiền nhà trọ ở đất bên kia biển.
Thật sự mà nói, tôi cảm thấy là nếu chúng tôi gặp trực tiếp kẻ buôn lậu thì có lẽ chúng tôi đã không phải tốn nhiều thế này.
Tuy nhiên, có vẻ như là bọn buôn lậu hoạt động có tổ chức. Nếu ta không qua tên trung gian thì ta sẽ không thể liên lạc được. Có vẻ đây là một cách thông minh để tránh bị bại lộ.
Tôi không hoàn toàn hiểu được cơ chế của bọn chúng, nhưng có vẻ chúng hoạt động quanh đây rất tốt.
Và để kết thúc tất cả chuyện này, mất đến một tháng. Cảm giác như một tháng đều lâu và nhanh.
Nhưng cả hai đều được.
Part 2:
Vào ngày đã định. Đêm muộn. Khi mặt trăng chưa lộ ra.
Nơi được định là một bến tàu nào đó ở gần cuối cảng. Không khí xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, và chỉ nghe thấy có tiếng sóng biển.
Có một người với một cái mũ trùm kì lạ che mặt và một chiếc thuyền nhỏ. Như chúng tôi đã sắp xếp, chúng tôi sẽ đưa người muốn đi lậu cho chúng.
Chúng tôi đưa Ruijerd cho bọn buôn lậu. Như đã được dặn, Ruijerd đã bị còng tay về đằng sau. Cái còng tay này được tôi mua từ cửa hàng công cụ.
"......."
Đối với trường hợp của bọn buôn lậu, tất cả những người chúng vận chuyển đều được đối xử như là nô lệ. Số tiền để vận chuyển một nô lệ là 5 đồng xanh nhỏ. Một mức giá thống nhất. Khoản tiền này đã được trả trước. Nhưng dựa vào lời tên trung gian thì cũng sẽ có một vài gã yêu cầu trả tiền trong quá trình trao đổi. Không hay đâu nha, mấy tên hà tiện.
"Vậy, hãy chăm sóc tốt cho anh ta." "......."
Tên buôn lậu không nói lời nào. Chỉ lặng lẽ gật đầu, đặt Ruijerd lên chiếc thuyền nhỏ, và trùm đầu anh ta bằng một cái bao.
Chiếc thuyền nhỏ chỉ có một người lái thuyền duy nhất. Nhưng trên thuyền, có vài cái đầu bị cái bao trùm lên họ. Tuy nhiên, dựa vào kích thước của họ, có vẻ không ai là trẻ con.
Sau khi xác nhận là Ruijerd đã ở trên thuyền, tên buôn lậu ra hiệu. Người đàn ông ngồi trước con thuyền bắt đầu tụng thần chú. Rồi con thuyền nhỏ di chuyển trên biển trong đêm tối mịt mà không phát ra tiếng nào. Tôi không thể nghe thấy rõ thần chú, nhưng có vẻ như đó là phép hệ nước điều khiển nước biển và di chuyển con thuyền về đằng trước. Nếu vậy thì tôi chắc cũng có thể làm được như vậy.
Con thuyền dừng lại ở biển khơi một lát và rồi được chuyển đến một con tàu buôn lớn. Ở đó, chúng đưa những người nô lệ nhưng có vẻ như chúng sẽ khởi hành vào sáng sớm.
Thậm chí từ trên con thuyền nhỏ, Ruijerd vẫn nhìn về phía tôi. Ngay cả khi ta trùm một cái bao lên đầu anh ta thì anh ta vẫn sẽ biết vị trí của tôi. Tôi tiễn anh ta. Donna Donna đang trôi đi. Không, thực ra anh ta không phải là đang trôi đi. Không phải là tôi đã bán anh ta đâu.
Rồi sẽ như chưa hề có cuộc chia ly.
Part 3:
Ngày hôm sau. Chúng tôi bán con thằn lằn mà chúng tôi đã dựa vào trong năm qua.
Sẽ tốn một khoản thuế để mang thằn lằn lên con tàu và người ta sử dụng ngựa ở lục địa Milis. Những con ngựa ở thế giới này khá là nhanh. Không còn lý do nào để cưỡi một con thằn lằn nữa.
Eris ôm cổ con thằn lằn và vỗ thân nó. Không có lời nào, chỉ có sự cô đợn.
Con thằn lằn nó gắn bó với Eris. Trong hành trình nó thường xuyên liếm đầu cô ấy, dính đầy nước dãi. Phủ Eris trong đống chất lỏng nhớt, đúng là... đúng là con thằn lằn dê xồm. Ngay cả tôi cũng muốn liếm Eris từ đầu đến chân. Và như thế tôi đã khám phá ra một cảm giác ghen tị mới.
Phải rồi. Con thằn lằn đó vốn là đồng đội của chúng ta mà. Nó là đồng đội của "Đường Cùng". Cứ gọi nó là thằn lằn thì cũng không được hay cho lắm. Ít nhất hãy đặt cho nó một cái tên.
Được rồi, từ hôm nay tên của ngươi sẽ là Gera Ha. (Cùng tên với một nhân vật thằn lằn trong Romancing Saga.) Một người đàn ông của biển cả muốn kết bạn với con người.
"Nó khá là ngoan ngoãn đấy. Có phải là cậu đã huấn luyện nó trong hành trình không?"
Thương nhân đang xem xét con thằn lằn tỏ ra thán phục.
"Ừ phải."
Thực ra Ruijerd mới là người huấn luyện nó. Cũng không có làm gì đặc biệt, nhưng chắc chắn là có một mối quan hệ chủ tớ giữa Ruijerd và Gera Ha. Chắc, con thằn lằn đó biết ai là người mạnh nhất trong party chúng ta. Nhân đây, nó không gắn bó với tôi và hay cố cắn tôi một vài lần. Ờ, tôi có hơi cáu sau khi nhớ lại.
"Haha, quả đúng là Chủ của "Đường Cùng", vì nó như thế này, cũng không mất nhiều thời gian để thay đổi chủ. Gần đầy nhiều người đối xử với chúng khá là thô bạo nên việc tái huấn luyện lại khá là khó khăn."
Thương nhân đó là người Rugonia. Ông ta có một cái đầu thằn lằn. Ở lục địa Quỷ thằn lằn huấn luyện thằn lằn.
"Đối xử tốt với đồng đội đã cùng nhau du hành như vậy là chuyện hiển nhiên."
Sau khi trao đổi như vậy, Gera Ha thật sự đã được đối xử như Donna Donna.
Trong bàn tay của tôi là tiền có được từ việc bán đồng đội. Sau khi nghĩ thêm, số tiền này trông cực kỳ bẩn thỉu. Kì lạ thật. Sau cùng có lẽ tôi không nên đặt tên cho nó. Giờ thì tôi có cảm giác với nó rồi. Tạm biệt, con thằn lằn vô danh. Ta sẽ không bao giờ quên lưng của người.
"Gusu..."
Tôi nghe thấy tiếng sụt sịt từ Eris.
Part 4:
Chúng tôi đã lên tàu sau khi bán con thằn lằn.
"Rudeus! Tàu kìa! Nó lớn quá! Nó đang lắc lư kia! Cái gì vậy?"
Ngay sau khi lên tàu, Eris trở nên hăng hái chạy tới chạy lui. Cô ấy đã quên đi việc chia tay con thằn lằn. Cái việc cảm xúc của cô ấy quay ngoắt như vậy là một trong những điểm tốt của cô ấy.
Con tàu là một chiếc thuyền buồn làm bằng gỗ. Có vẻ như nó là thiết kế mới nhất được hoàn thành chỉ mới một tháng gần đây. Tôi nghe nói rằng chuyến đi này đến Cảng Thánh sẽ là thử nghiệm đầu tiên cũng như chuyến đi đầu tiên của nó.
Tuy nhiên, hình dạng của con tàu này có hơi khác với cái mà tôi đã từng thấy." "Cô đã từng thấy rồi à Eris?"
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô ấy thấy biển.
"Cậu đang nói gì vậy, có một cái ở phòng Rudeus mà!?"
Nghĩ lại thì, mình đúng là có nhớ làm thứ như thế. Thật hoài niệm. Khi tôi mới bắt đầu tạo vật để tập phép hệ đất. Rồi cái suy nghĩ rằng 'mình có thể làm một bức tượng nhỏ không' chợt nhảy ra và tôi đã bắt đầu làm một Roxy cỡ 1/10.
Cũng đã khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi làm một bức tượng. Vì tôi không biết khi nào và bao nhiêu pháp lực tôi sẽ cần, nên tôi đã tránh tập luyện mà có thể tiêu hao pháp lực. Tôi chỉ hoạt động cơ thể của mình với Ruijerd và Eris trong các buổi tập luyện của họ. Gần đây, tôi có hơi lười hoạt động. Có thể tôi cũng cần phải tập luyện lại sau khi mọi chuyện ổn thỏa.
"Tôi đã từng làm một cái dựa vào trí tưởng tượng của tôi, có hơi khác biệt thì cũng đành chịu."
Bên cạnh đó, con thuyền này được cho là mẫu mới nhất. Dù tôi không biết có gì mới về nó.
"Tuyệt quá phải không. Vượt biển với một thứ lớn thế này."
Eris tỏ ra rất thích thú với nó.
Part 5:
Ba ngày trôi qua sau khi khi khởi hành. Trong khi ở trên con tàu, tôi bắt đầu nghĩ.
Tàu biển.
Nếu ta nói đến những con tàu, thì chúng là cả một kho tàng các sự kiện. Không đời nào ta có thể lái một con tàu mà không có chuyện gì xảy ra. Tôi có thể nói vậy. Tôi có thể khẳng định vậy.
Ví dụ, một con cá heo nhảy lên từ bên ngoài con tàu. Nhân vật nữ chính thấy vậy và nói, "Nhìn kìa! Tuyệt chưa!" và tôi nhìn theo và nói, "Kỹ thuật vào ban đêm của tôi cũng tuyệt đó." rồi nữ chính nói "Tuyệt quá! Giữ lấy em!" rồi tôi nói, "Này này, ở nơi thế này mà còn, em quả là một cô mèo hư hỏng." và... Ừ. Chuyện có hơi khác.
Ngoài ra, nếu ta nghĩ đến tàu, thì ta cũng nghĩ đến những cuộc tấn công. Bạch tuộc, Mực, Rắn, Hải tặc, hay Con tàu ma. Bị tấn công bởi chúng và bị chìm, trôi đi và bị mắc cạn. Nơi chúng ta bị kẹt sẽ là một hòn đảo hoang, nơi đó là nơi ta bắt đầu cuộc đời cùng nhau với nữ chính. Nữ chính ban đầu ghét tôi nhưng rồi dần dần mềm mỏng hơn sau khi cùng nhau vượt qua một số sự kiện. Rồi, chỉ có một điều duy nhất mà họ có thể làm khi họ ở một mình, chỉ nam và nữ. Ánh mắt giao nhau. Bùng cháy ngọn lửa tình. Nhiệt huyết của tuổi trẻ. Thiên đường chỉ cho hai người.
Thêm nữa, nếu nhắc đến việc bị tấn công bởi một con bạch tuộc, số mệnh của nữ chính đã được xác định. Tám cái chân lén lút tấn công và treo nữ chính trên không trung. Cơ thể quằn quại. Ngực căng lên. Xúc tu bò vào những chỗ nên bò. Một cảnh tượng khiến tay ta phải ướt đẫm mồ hồi. Ngay lúc đo mắt ta không thể rời đi được.
Tuy nhiên, đời không như mơ.
Eris hiện đang ở trong khoang, bên cạnh một cái xô với khuôn mặt nhợt nhạt. Eris đã rất thích thú đến dường nào khi cô ấy ở trên tàu lần đầu tiên, nhưng cô ấy đã nôn ngay trên đường. Dù cô ấy chẳng bị làm sao khi cưỡi con thằn lằn, không biết tại sao ở trên tàu thì lại thế này. Với tôi người chưa bao giờ bị say tàu xe; tôi không thể hiểu được.
Part 6:
Ngày thứ tư. Con bạch tuộc xuất hiện. Có lẽ là một con bạch tuộc. Khi tôi mở mắt ra tôi thấy một con bạch tuộc màu xanh sáng và nó cực kì lớn. Tuy nhiên, nó đã bị đẩy lui dễ dàng bởi Party hạng S bảo vệ con tàu.
Cơ mà, có công việc như là bảo vệ tàu sao? Sau khi nghĩ vậy, tôi hỏi thương nhân ở gần và có vẻ như họ là những người chuyên về bảo vệ tàu. Tên của Party là [Thủy lộ]. Có vẻ như họ có một hợp đồng độc quyền với hội đóng tàu.
Nhưng vì là họ, ngay cả ở trên tuyến đường biển này, tất cả những con quái vật xuất hiện có vẻ như là sở trường của họ. Không có tim đập thình thịch vì thú vị bởi những cái xúc tu. Thật đáng thất vọng.
Tuy nhiên, có phần hấp dẫn trong đó. Tôi xem họ chiến đấu từ ghế dự bị.
Ban đầu tôi cười vào mũi họ. Vị kiếm sĩ ở vị trí tiên phong cũng mạnh, nhưng không mạnh như Ghyslaine. Vị đấu sĩ nhận đòn của kẻ thù và kéo sự chú ý của nó cũng mạnh, nhưng không mạnh như Ruijerd. Vị pháp sư ở vị trí hậu vệ đã chấm dấu chấm hết cho con bạch tuộc cũng ở dưới tôi.
Ban đầu tôi đã khá thất vọng. Gọi là hạng S, nhưng cũng chỉ là điều gì đó ở đẳng cấp này. Tôi đã nghĩ là có rất nhiều người mạnh ở trên thế giới này, nhưng bất ngờ họ có lẽ không tuyệt đến như thế.
Tuy nhiên, tôi đột nhiên thay đổi suy nghĩ. Họ là Party hạng S. Điều tôi nên nhìn đến không phải là khả năng cá nhân, mà là làm việc theo nhóm.
Kể cả khả năng cá nhân của họ thấp, họ vẫn có thể đánh bại con bạch tuộc lớn đó. Kể cả khả năng cá nhân của họ thấp, họ vẫn có thể lên được hạng S. Đó là những gì quan trọng. Mỗi cá nhân thực hiện vai trò của mình và cung cấp một sức mạnh lớn cho nhóm. Đó là làm việc theo nhóm.
Đó là thứ mà chúng tôi, Đường Cùng, đang thiếu.
Khả năng cá nhân của [Đường Cùng] khá là cao. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ làm gì khi chúng tôi làm việc theo nhóm nhỉ? Tôi tự hỏi.
Khả năng làm việc theo nhóm của Ruijerd quả là xuất sắc. Không biết có phải là vì anh ta đã từng có kinh nghiệm trong quân đội, anh ta rất hợp với nhóm. Anh ta cũng có khả năng kiếm soát đám đông xuất sắc. Bọn quái vật đều dán mắt vào anh ta. Cơ mà, anh ta quá mạnh. Thực tế tất cả chúng đều là đối thủ mà anh ta có thể đánh bại một mình được, nhưng chúng tôi bắt anh ta phải chiến đấu cùng nhau với chúng tôi dưới vỏ bọc của một nhóm. Tôi sẽ không nói là không tốt, nhưng không nhầm lẫn gì nữa đó là bóp méo.
Tôi, hầu hết, đều cố giữ điều đó trong đầu trong những trận đấu đội. Dù tôi nói vậy, nhưng không có nghĩa là chuyển động của chúng tôi sẽ ăn khớp tốt với nhau. Tôi đã quá tập trung vào những phương pháp đối phó với kẻ thù đến gần tôi. Chúng tôi đã quá dựa dẫm vào Ruijerd khi có một số lượng lớn kẻ thù.
Eris không tốt. Cô ấy sẽ ngoan ngoãn nghe theo những chỉ dẫn. Tuy nhiên, cô ấy không thể điều hòa hô hấp của mình với môi trường xung quanh trong khi chiến đấu. Khi kẻ thù ngay trước mắt cô ấy, cô ấy trở nên liều lĩnh quá mức. Chiến đấu tự do cũng tốt, nhưng cô ấy chưa bao giờ một lần theo sau Ruijerd hay tôi.
Mặc dù, Ruijerd không cần tôi phải theo anh ta.
Nếu chúng tôi đột ngột phải chia tay với Ruijerd vì lý do nào đó. Tôi không có đủ tự tin về trình độ của mình để hỗ trợ Eris. Tôi có trong tay mình mắt quỷ, nhưng tôi chỉ có hai tay. Một tay để bảo vệ bản thân và tay kia để bảo vệ Eris. Và phạm vi bảo vệ bằng một tay là có hạn.
Tôi lo lắng. Ngay khi chúng tôi đến bên kia, chúng tôi phải đi gặp Ruijerd.
"Rudeuswu...."
Eris lên boong tàu với khuôn mặt tái nhợt. Chân cô ấy lảo đảo khi cô ấy ra ngoài boong tàu, nhưng rồi cô ấy bắt đầu nôn. Hình như cô ấy chả còn gì trong dạ dày để mà nôn ra nữa.
"Trong...khi có người đang đau khổ, cậu... vẫn ở được nơi này..." "Xin lỗi nhé. Biển ngoài này đẹp quá." "Cậu thật tàn nhẫn... uppu..."
Nước mắt xuất hiện trên một mắt của cô ấy trong khi cô ấy ôm lấy tôi. Bệnh say sóng của cô ấy thật trầm trọng.
Part 7:
Ngày thứ năm, Eris đang ở trong khoang chán nản như thường lệ. Và tôi cũng ở đây, chăm sóc tận tình tới cô ấy.
"Ư, uuu... đầu tôi đau quá... chữa trị cho tôi..." "Ừ, ừ."
Tôi có nghe từ một thủy thủ, có vẻ như tình trạng say sóng có thể được giảm bớt một chút với phép chữa trị. Sau khi tôi thử xem, chúng tôi xác nhận là Eris đã bắt đầu cảm thấy đỡ hơn chút.
Nguyên nhân say sóng là là do rối loạn hệ thần kinh tự trị. Nếu ta sử dụng phép chữa trị lên đầu họ, thì nó sẽ lắng xuống trong một thời gian. Nói cách khác, đó là điều mà tôi đang làm. Dù tôi nói vậy, đó không phải là một biện pháp liên tục, cũng không phải là làm cho ta cảm thấy tốt hơn cả.
"Nè... tôi... sắp chết rồi à...?" "Khá là buồn cười nếu cô chết vì say sóng đấy?" "Tôi không thể cười nổi đâu..."
Không có ai khác trên khoang. Dù con tàu lớn nhưng có vẻ như không có nhiều người di chuyển từ lục địa Quỷ tới lục địa Milis. Không biết có phải là vì chi phí đi lại cho loài quỷ đắt hơn nhiều so với loài người. Hay là bởi vì sống ở lục địa Quỷ dễ hơn. Tôi không biết nữa.
Eris và tôi ở một mình cùng nhau.
Trong căn phòng tối và yên tĩnh, với Eris không có tý sức nào để mà chống cự. Và trong năm ngày qua, chỉ có người duy nhất chăm sóc Eris đang yếu là tôi. Ban đầu, tôi thấy thế này cũng được. Tuy nhiên, chỉ chữa trị thì không ổn.
Chữa trị yêu cầu tôi phải chạm đầu Eris. Thì tôi mới có thể chữa cho cô ấy định kì, tôi đã dùng đùi của tôi làm đầu gối, và trong khi hỗ trợ đầu cô ấy, tôi dùng phép thường xuyên.
Khi làm như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy hơi kì lạ. Ừm, sử dụng từ "kì lạ" có sai không nhỉ?
Tôi sẽ nói thẳng luôn. Tôi bắt đầu cảm thấy tà dâm rồi.
Hãy nghĩ một chút. Ở trong khoang, Eris bình thường trâu bò hiện giờ, Với đôi mắt ướt đẫm, trong khi thở hổn hển, và với giọng nói yếu ớt
"Tôi cầu xin đấy. Hãy làm đi (Chữa trị)",
đang cầu xi tôi. Trong tâm trí của tôi. Tôi đã cố vặn nhỏ tiếng phần "chữa trị" hết sức có thể. Tôi không thể thấy gì khác ngoài Eris đang mời gọi tôi.
Thực tế, không phải như thế. Cô ấy chỉ bị ốm. Tôi chưa bao giờ trải qua say sóng trước kia, nhưng tôi hiểu nó khó chịu đến mức nào.
Tôi chạm vào cô ấy. Đó không phải là hành động +18 đâu. Tuy nhiên. Xoa đầu cô gái ở khoảng tuổi ta, và cảm nhận nhiệt cơ thể của cô ấy. Đó là một cái gì đó kích thích. Dù nơi tôi chạm không phải là nơi kín, tôi vẫn thấy kích thích. Dù chỉ có một tý thôi, làm vậy dài lâu thì sẽ rất là nguy hiểm.
Bị chạm nghĩa là chạm Chạm nghĩa là gần nhau. Gần nhau nghĩa là ... Mặt Eris ướt đẫm mồ hôi lạnh, và ở gáy cô ấy, và ở ngực cô ấy... Tất cả những chỗ đó đều nằm trong tầm nhìn của tôi.
Hơn nữa, lại còn là Eris kiệt sức và yếu ớt. Cô gái sẽ thường đánh tôi kể cả khi tôi vô tình chạm vào cô ấy. Ngay bây giờ đây, cô ấy là một con cá trên thớt.
Không phải cô ấy hiện giờ đang là của tôi sao? Có ổn không nếu như tôi làm gì đó với cô ấy? Những cảm giác này đang bắt đầu trỗi dậy.
Gần như chắc chắc, ngay cả khi tôi lột quần áo cô ấy ra và để cô ấy chịu sự ham muốn của tôi, Eris sẽ không chống cự. Không, cô ấy không thể chống cự. Với vẻ mặt yếu ớt, cam chịu và nước mắt long lanh chảy xuống mặt cô ấy, cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận. Chỉ hình dung ra cảnh đó, cầm thanh Excalibur ở giữa chân tôi, bên phải là vua Arthur.
Vua Arthur qua tâm trí tôi đang hét lên. Hét lên rằng Eris giờ đang không thể chống cự. Hét lên rằng cơ hội này chỉ có một không hai. Hét lên rằng bây giờ là chính là lúc để rút thanh kiếm ra.
Tuy nhiên, Merilin trong tôi đang nói với tôi phải kiếm chế. 'Ngươi đã quyết định rồi, đúng không?' 'Ngươi đã quyết định bảo vệ lời hứa là chờ cho đến khi ngươi 15 tuổi, đúng không?' 'Ngươi đã quyết định là phải kiềm chế cho đến khi hành trình kết thúc, đúng không?'
Tôi ủng hộ Merlin.
Tuy nhiên, sức chịu đựng của tôi sắp đến giới hạn rồi. Ví dụ, tôi thử chạm ngực cô ấy. Không nhầm lần gì nữa, nó thật mềm. Nhưng không chỉ có mềm. Phải rồi. Ngực không chỉ có mềm. Ở giữa phần mềm đó là một phần cứng. Chén thánh. Đó là thứ mà Arthur của tôi đang tìm kiếm. Nếu Gawain của tôi (tay) tìm thấy chén thánh, chuyện gì sẽ xảy ra? Đó sẽ là trận Camlann.
A, tất nhiên đó không chỉ là Chén thánh. Cơ thể của Eris đang ngày ngày lớn lên. Cô ấy đang ở trong giai đoạn phát triển mà. Có lẽ do gen của cô ấy, cô ấy sẽ nhanh chóng tiếp cận mẹ cô ấy trong phần đặc biệt. Với tốc độ này cô ấy chắc chắn sẽ lớn lên với một vẻ đẹp đầy gợi cảm và bắt mắt. Ánh nhìn từ đám đàn ông xung quanh sẽ dán chặt vào cô ấy. Sẽ có một tên nói rằng "Hê. Sẽ hoàn hảo hơn nếu chúng nhỏ hơn." Mỗi người có một vị riêng mà. Nhưng tôi sẽ nói với tên đó. 'Ta biết cô ấy từ cái hồi chúng chỉ 'vừa phải' đấy.'
Bạn có hiểu không? Có nghĩa là tôi, bây giờ, ngay lúc này, có thể khiến 'Eris quá khứ' là của tôi.
"Huu... Huu..."
Tôi thở ngày càng nhanh hơn.
"Ru-, Rudeus...?"
Eris nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"C, cậu có sao không?"
Giọng cô ấy đánh trúng vào tai tôi. Cái giọng mà thường gây chói tai người ta, to không cần thiết và có hơi khó chịu. Cái giọng đó, ngay đúng âm lượng, gây tê não tôi.
"Ha~... Ha~... Tôi không sao. Đừng lo, Chúng ta đã hứa rồi mà..." "...Nếu khó chịu quá, thì cứ thoải mái đi." "!"
"cứ thoải mái đi", ý cô ấy là, 'cứ thoải mái tiến tới đi ư'? Tôi làm gì cũng được sao?
... Đùa thôi. Tôi biết. Cô ấy đang lo tôi dùng hết phép lực do dùng phép chữa trị.
Tôi biết. Cô ấy tin tưởng tôi. Vì thế tôi sẽ không xâm phạm cô ấy vào lúc này.
Và tôi sẽ không phản bội lại lòng tin đó. Rudeus Greyrat sẽ không phản bội.
Ta gọi đây là 'sống là để tin tưởng'
Được rồi, tôi sẽ trở thành một cỗ máy. Một cỗ máy chỉ biết chữa trị. Một con robot vô cảm.
Tôi sẽ không nhìn thấy gì cả. Nếu giờ tôi nhìn mặt Eris, tôi sẽ điên cuồng lên mất. Sau khi nghĩ vậy tôi nhắm mắt lại.
Tôi không nghe thấy gì. Nếu tôi nghe thấy giọng Eris, tôi cũng sẽ điên cuồng lên mất. Sau khi nghĩ vậy tôi bịt tai lại.
Tôi là kẻ vô giác. Không ham muốn, do đó tôi sẽ không điên cuồng. Với suy nghĩ như vậy, tôi đóng kín trái tim.
Tuy nhiên, sự ấm áp của đầu Eris và mùi hương của cô ấy... Vì hai yếu tố đó, trong chốc lát quyết tâm của tôi phai nhạt đi. Tôi có cảm giác là tâm trí của tôi sắp trở nên trống rỗng.
Mushoku04_08 Tôi không thể nhịn lâu hơn nữa. Tôi đã đến giới hạn rồi.
"Eris, tôi đi vệ sinh một lát." "...A~. Vậy ra là cậu cần đi vệ sinh, ư?... Cứ tự nhiên..."
Nhìn về Eris dễ dàng tin lời tôi, tôi rời khoang. Tôi chạy nhanh. Đến một nơi không có ai. Ngay lập tức tôi thấy một nơi. Và rồi, tôi đã rút kiếm ra.
"Phù..."
Và như vậy tôi đã đại khai sát giới . Tuy nhiên, không chỉ dừng lại ở đó, tôi nhắm mắt lại và thanh kiếm trên tay lại dính thêm máu của người vô tội nữa.
"Tôi về rồi." "Ừ, mừng trở lại."
Tôi trở lại khoang với một vẻ mặt của một vị Bồ tát và trở thành một cỗ máy chữa trị.
"...Ủa? Rudeus, cậu vừa ăn cái gì à?" "Ể?" "-Khịt khịt-... Cậu có mùi lạ quá..."
Tôi đã quên rửa tay Tehe (。・ ω