Chương 29: Công Việc Đầu Tiên Và Sự Thiêng Liêng Của Sinh Mạng

Part 1:

Thành phố Rikaris, căn nhà số 2 trong dãy Kiribu. Kiến trúc của tầng một được xây dựng như một tòa nhà dài có đến 4 lối vào. Những người sống ở đây không thể coi là giầu, nhưng họ cũng không phải là nghèo đến mức phải vật lộn trong các khu ổ chuột, và là dân trung bình của lục địa Quỷ. Ở nơi đó, có 3 bóng đen đang di chuyển, 2 bóng đen nhỏ và 1 bóng đen lớn. Họ đi xung quanh chậm rãi, kiêu ngạo như thể không có ai xung quanh. Và họ dừng lại trước một trong những cánh cửa mà không có sự cố. [Xin chào. Người của hiệp hội những Nhà thám hiểu đã đến--] Tiếng của một cậu bé vang lên lớn trong khi cậu ta đang gõ cửa. Thật kì lạ. Không có nhà thám hiểu nào ở trong khu vực này sẽ sử dụng một giọng điệu lịch thiệp như vậy. Những nhà thám hiểm có liên quan, cơ bản thì họ thường là những người thuộc loại thô lỗ. Nhưng Nhưng những người sống trong căn nhà này đang bị lừa bởi một giọng nói lịch thiệp và mở cửa với một tiếng kêu lẻng kẻng. Thứ hiện ra từ cánh cửa là một cô bé khoảng 7-8 tuổi, với một cái đuôi dài đằng sau như một con thằn lằn và cô ấy có một cái lưỡi chĩa hai, mang những đặc điểm của tộc Houga. Cậu bé mỉm cười với cô bé và nói. [Cho tôi gửi lời chào chân thành nhất, liệu đây có phải là nơi cư trú của Meisel-san?] [À, vâng, có gì không ạ?] [Ồ, cho tôi gửi lời xin lỗi chân thành vì đã không nói sớm. Tôi là Rudeus từ Tôi muốn Ruijerd làm gì? Nhưng trở lại lời cuối, tại sao hắn ta bị giết? Tôi không có lòng tốt và tôi chắc chắc sẽ khịt mũi chế nhạo người nói ra một câu như là [Ngươi không thể giết người.] Khi bố mẹ tôi chết tôi đúng là như thế, tôi đã nghĩ tương lai tôi sẽ u ám đến dường nào đây, và cũng nghĩ "Đám tang có liên quan gì đến ta chứ", và so với đó, thực hiện các ham muốn trần tục của bản thân còn quan trọng hơn là đám tang. Nếu tôi dùng cái cơ như là [Anh không thể giết người!], nội dung và ý nghĩa của câu đó sẽ bị bóp méo bởi tính cách của tôi. [Có những lý do tại sao anh không thể giết anh ta.] Tôi đang run rẩy. Tự lấy lại bình tĩnh nào. Ngay bây giờ tôi đang ở tận cùng của trí thông minh, tôi cần phải lấy bình tĩnh trước khi nghĩ. Đầu tiên, tại sao tôi lại run? Bởi vì tôi sợ. Từ lúc đầu tôi đã nghĩ Ruijerd là một anh chàng hiền lành, nhưng anh ta giết ai đó quá dễ dàng. Tôi đã tin chắc rằng Supard là một tộc chỉ bị hiểu nhầm thôi. Tôi đã nhầm. Mặc dù tôi không biết tộc đó thực tế như thế nào, nhưng ít nhất Ruijerd không như thế. Anh ta đã tiếp tục giết mọi kẻ thù kể từ cuộc chiến Laplace, và đây chỉ là một sự cố với anh ta. Ngoài ra, có khả năng là anh ta sẽ chĩa thương của anh ta đến tôi hoặc Eris; không thể loại trừ khả năng đó được. Tôi không phải là người trong sáng như Ruijerd nghĩ về tôi. Sớm hay muộn tôi sẽ nổi giận với anh ta bằng lời nói của tôi. Vào lúc đó tôi sẽ bỏ quên cái thực tế là anh ta có thể nổi giận, và có thể vô phương cứu chữa nếu quan điểm của chúng tôi khác nhau. Đó là loại tranh cãi mà chúng tôi có thể dẫn đến, nhưng tôi không bao giờ nghĩ là chúng tôi sẽ chiến đấu đến chết. Bất kể trong hoàn cảnh nào đó, không cần thiết phải giết ai đó. Ngay bây giờ, ở giai đoạn này, hoàn toàn nhất thiết phải điều chỉnh lại Ruijerd. [Ruijerd-san, xin hãy lắng nghe em.] Nhưng tôi còn chưa hình thành được lời nói nào cả, tôi có thể nói gì đây? Tôi phải nói gì để làm anh ta hiểu? Cầu xin anh ta đừng giết chúng tôi? Thật ư? Không phải tôi đã nói vài ngày trước chúng tôi là chiến binh sẽ chiến đấu bên cạnh anh ta và không cần anh ta phải bảo vệ? Chúng ta là bình đằng, và như vậy cầu xin là vô ích. Tôi không thể nói với anh ta, chúng tôi cần phải cho bên kia một cơ hội để giải thích, bởi vì bản thân Ruijerd không công nhận cái logic đó. Nghĩ đi nào. Tai sao chúng tôi lại cùng với Ruijerd? Vì chúng tôi muốn xóa bỏ danh tiếng xấu của Supard. Nếu Ruijerd giết ai đó, hình ảnh tộc Supard sẽ trở nên tồi tệ hơn, điều đó là chắc chắn. Nên rất cần thiết phải thuyết phục anh ta không được đánh nhau với những nhà thám hiểm khác. Hình ảnh của tộc Supard hoàn toàn là kinh khủng, cho dù anh ta có làm nhiều điều tốt đi nữa, họ sẽ không bao giờ công nhận anh ta một khi anh ta giết ai đó. Tất cả mọi nỗ lực sẽ là vô ích và Ruijerd sẽ được xem là một tên khét tiếng. Phải rồi, do đó anh ta phải không giết người. Chúng ta không được để người ta liên tưởng đến tộc Supard là sợ hãi. [Nếu Ruijerd giết ai đó, tiếng xấu của Supard sẽ bị truyền đi.] [.......... Có nghĩ là ta không thể giết cả kẻ xấu sao?] [Không quan trọng người bị giết là ai, quan trọng là ai là kẻ giết người.] Tôi cẩn thận trong từng câu từng chữ. [Ta không hiểu.] [Nếu ai đó từ tộc Supard giết người, ý nghĩa thì khác nhau, giống như là một sinh vật huyền bí giết ai đó vậy.] Ruijerd trở nên hơi lầm lì sau khi nghe vậy, có thể có khả năng là anh ta xem đó như là một sự xúc phạm đến tộc anh ta. [.........Ta không hiểu tại sao lại như thế.] [Người ta xem tộc Supard là một tộc chỉ biết đi giết, và họ là những con quỷ dữ sẽ ngay lập tức giết ai đó nếu họ chỉ thấy hơi không vui thôi.] Tôi có thể dùng từ hơi quá nặng, nhưng quan điểm của thế giới là như thế vào tôi phải cô thay đổi điểm đó. [Rất dễ để khẳng định rằng tộc Supard là những con quỷ dữ. Nhưng nếu anh dùng hành động để chứng minh ngược lại, nhiều người sẽ thay đổi quan điểm của họ.] [........] [Nhưng một khi anh giết ai đó, mọi điều ta làm sẽ đổ xuống sông xuống bể và người ta chắc chắc sẽ coi tộc Supard là những con quỷ dữ.] [Thật là vô lý.] [Anh không có hiểu biết về chuyện đó sao? Rằng anh cứu ai đó và trở thành bạn tốt với họ, thái độ quan điểm của họ thay đổi một cách nhanh chóng?] [....... Ta có biết.] Tôi hoàn thành kết luận trong lòng tôi và nhấn mạnh lại. [Nhưng nếu anh không giết ai cả mà không có ngoại lệ.....] [Chuyện gì sẽ xảy ra?] [Người ta sẽ nghĩ là tộc Supard có lý do bên trong họ.] Liệu thực sự sẽ là như thế không? Không giết bất kì ai trên thế giới này sẽ được coi như là có lý do? Không, bây giờ không phải là lúc để nghĩ việc này. Tôi không thể sai được. Ruijerd đã giết quá nhiều người, và họ sẽ tự nhiên đối xử với tộc Supard như là những kẻ giết người bừa bãi. Nếu anh ta không giết bất cứ ai, quan điểm trên sẽ thay đổi, đó là một sự mong đợi hợp lý. [Xin hãy đừng giết bất cứ ai, vì lợi ích của tộc Supard.] Giết hay không giết, phải trải qua sự phán xét. Nhưng tôi không biết tiêu chuẩn đánh giá của thế giới này. Phán đoán của Ruijerd đã vượt xa thông thường rồi. Trong số 2 thái cực, quá khó để thấy mặt dối trá, và nếu đúng như vậy, tốt hơn hết là nên cấm hoàn tất cả các hành động trong tương lai. [Do không ai thấy chuyện gì đã xảy ra ở đây, như thế được không?] Lời của Ruijerd gần khiến tôi muốn lộn cái bàn và khóc lóc trong sự thất vọng. [Do không ai thấy ta nên ta có thể làm những chuyện tồi tệ", cho phép tôi được hỏi vị học sinh tiểu học này tới từ đâu không? Cái tên ngay đây, có đúng là hắn ta thực sự sống hơn 500 năm không? [Mặc dù anh nghĩ là không ai thấy anh, nhưng sẽ có người đã nhìn thấy đúng không?] [Nhưng không có ai ở quanh đây?] Ô đệt, tôi đã quên mất về cái viên đá trên đầu anh ta. [Có người đã nhìn thấy chuyện này.] [Ở đâu?] Ngay đay. [Không phải Eris và em thấy sao?] [Hm.......] [Xin đừng giết ai nữa, chúng em không muốn cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào Ruijerd-san.] [....... Được rồi.] Kết thúc chuyện này, có vẻ như tôi đã thuyết phục anh ta với những giọt nước mắt tràn ra. Tôi thực sự không có tự tin trong lời nói của tôi. Nhưng Ruijerd gật. [Vậy em sẽ khẩn nài anh.] Tôi hạ thấp đầu tới Ruijerd và nói vậy. Tôi nhìn vào bàn tay còn đang tiếp tục run rẩy. Bình tĩnh nào. Chuyện này là bình thường. Được rồi, thở nào. [T-h-ở.] Nhưng tôi vẫn không thể bình tĩnh được, nhịp tim cảu tôi vẫn không chậm lại. Eris thì sao, cô ấy có sợ không? Tôi liếc nhìn cô ấy và cô ấy trông điềm tĩnh, mặc dù cô ấy ngạc nhiên về chuyện đã xảy ra, nhưng rồi cô ấy sớm tỏ ra vẻ là hắn ta chết là xứng đáng. Không, tôi cảm thấy là cô ấy hoàn toàn không nghĩ đó là một việc tàn bạo. Nhưng cô ấy khoanh tay với đôi chân dang ra, và nâng cằm lên, đó là tư thế thông thường của cô ấy. Ngay cả nếu tim cô ấy đập nhanh, hành động của cô ấy vẫn như bình thường. Vì cô ấy điềm tĩnh như vậy, tại sao tôi lại phải run rẩy? Tay tôi ngừng run. [Vậy, hãy tiếp tục với cuộc thẩm vấn.] Tôi gượng cười trong căn phòng dày đặc mùi máu.