"Oành!"
"Oành!"
"Oành!"
Ngoài sân, từng tiếng nổ lớn vang lên chấn động không khí xung quanh, ngay cả trận pháp bao trùm động phủ cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Vô số "Hỏa Bạo Phù" được phóng ra sau đó ầm vang nổ tung tựa như từng quả cầu lửa vây kín không gian.
Dù vậy, giữa thế lửa kinh khủng ấy, một bóng người di chuyển như yến nhanh chóng du tẩu nhẹ nhàng tránh thoát từng đợt sóng lửa rồi lại nhanh chóng vượt qua khốn cục tiếp cận Trần Lâm đang nấp ở xa sau màn lửa, mũi thương hóa ảnh cực tốc đâm tới.
"Vù!"
"Ngươi thua!"
Khẽ nói một câu, Thường Nguyệt vui vẻ thu lại trường thương đang chỉ thẳng vào yết hầu của Trần Lâm.
Mà ở phía đối diện, nắm trên tay hơn mười tấm phù chưa kịp phóng ra, Trần Lâm không khỏi cười khổ một tiếng đem thu lại túi trữ vật, uể oải nói:
"Là ta thua."
Chỉ là mặc dù nói vậy, nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa từng giảm, bởi đây đã là trận thua thứ mười của hắn trong buổi sáng nay trước Thường Nguyệt.
Mà lại hắn mỗi trận đều là ra tay toàn lực, tất cả chiến thuật dù là đánh lén hay cường thế công kích hay là chơi đốt tiền không tiết phù chú mà phóng thích như vừa rồi để đạt thành hiệu quả dồn dập, nhưng tất cả thủ đoạn rồi cũng đều tựa như giấy mỏng dễ dàng bị đối phương đánh xuyên.
Sớm đã đoán được thực lực bản thân cùng nàng thua kém rất xa, Trần Lâm dù thua cũng không có thất vọng gì, ngược lại càng hào hứng vì điều này chứng tỏ Thường Nguyệt mặc dù kiêu ngạo một chút nhưng nàng thật sự là thiên tài không sai.
Hắn tự nhận mặc dù chính mình chiến đấu không giỏi lắm nhưng thủ đoạn của hắn không phải là tu sĩ bình thường có thể đỡ được.
Người bình thường đấu pháp thường thường chỉ dám dùng một hai tấm "Hỏa bạo phù" làm át chủ bài, hắn mỗi lần công kích liền là mười tấm tung bay mà ra.
Dựa theo giá thị trường, một tấm "Hỏa bạo phù" giá năm khối linh thạch, vậy mỗi đòn công kích của hắn tương đương với đem năm mươi khối linh thạch ném đi.
Cả buổi sáng nay, hắn sợ rằng đã đốt đi mấy trăm linh thạch, có khi là một ngàn cũng không phải phóng đại.
Nhưng dù vậy Thường Nguyệt vẫn có thể dễ dàng chiến thắng mà lông tóc không thương, điều này làm Trần Lâm rất cao hứng, đồng thời cũng không khỏi âm thầm thầm mắng rốt cuộc cô nàng này đã đánh bao nhiêu trận đấu pháp rồi mới có được kinh nghiệm ghê gớm như thế cả buổi sáng hoàn toàn nghiền ép hắn mà đánh hoàn toàn không có chút sơ hở nào. Này sợ rằng đã không phải chỉ đơn giản là kinh nghiệm có thể làm được, bản năng chiến đấu trời sinh của đối phương cũng góp công không nhỏ.
Điều này làm Trần Lâm rất không hiểu vì cớ gì một người xuất thân chỉ là tì nữ thấp kém cả ngày chỉ trong phòng củi của hoàng cung lại sở hữu bản năng chiến đấu đáng sợ như thế, cơ hồ là linh phù của hắn vừa rời tay nàng liền có thể xác định được điểm đến của nó từ đó linh hoạt né tránh, nếu có thời cơ thậm chí linh phù còn chưa kích hoạt liền bị một thương quét tan thành mảnh vụn.
Qua đó cho thấy thương pháp của đối phương cũng là điểm chói mắt vô cùng.
Có lẽ do ngày đêm luyện thương, sáng luyện thương kỹ, tối cầm thương thịt khiến cho thương pháp của nàng huyền diệu tuyệt luân, từng thương vừa chuẩn vừa nhanh vừa ác, lại còn cực kỳ đúng thời cơ.
Nhiều lúc nhìn đối phương đem mũi thương vẫy ra cuồng phong đánh chệch hướng linh phù của hắn khiến cho Trần Lâm không khỏi há hốc mồm.
Chỉ là đáng tiếc một chút, Thường Nguyệt tu luyện công pháp lại là không thuộc tính, chiến lực còn chưa hoàn toàn được phát huy hết tiềm năng, nếu Thường Nguyệt tu luyện công pháp chuyên về linh căn của nàng là Hỏa hoặc Lôi, hoặc bao hàm cả hai, sức chiến đấu của đối phương sẽ càng thêm kinh khủng hơn nữa.
Tử Vân Quyết.
Mặc dù được đại đa số đệ tử ngoại môn xưng là đỉnh cấp công pháp, mặc dù nói dễ nghe một chút là công pháp chỉ dành cho thiên tài để phát triển nhanh sớm tu luyện tới Trúc Cơ cảnh giới.
Nhưng nếu nói khó nghe thì công pháp này cũng chỉ là công pháp nát đường cái chuyên dành cho thiên tài nhưng không có bối cảnh tu luyện, dùng để nhanh chóng bồi dưỡng chiến lực cấp độ Trúc Cơ, phong phú chiến lực tầng cao của tông môn mà thôi.
Luyện pháp này, mặc dù tu luyện nhanh một chút, cũng không có tệ đoan, nhưng linh lực thường thường lại không có chỗ đặc sắc, đột phá Trúc Cơ có vài chỗ giúp đỡ nhưng cũng không đủ để bù đắp chênh lệch nếu so với các công pháp đỉnh cấp khác, nhưng dù vậy cô vợ trẻ vẫn rất sớm liền đã đánh ra tên tuổi trong ngoại môn, Thường Nguyệt có thể làm đến đây hoàn toàn là dựa vào bản năng chiến đấu cùng thương kỹ của nàng và ngoài ra tất nhiên là cũng có nguyên nhân lớn nằm ở chỗ tốt từ việc đồng bộ linh lực với hắn.
Nếu không, thiếu một thứ mặc dù nàng hẳn là vẫn có thể xông tới độ cao như này nhưng tuyệt đối sẽ phí thêm một chút thời gian.
Hắn đã từng cũng khuyên đối phương thử đổi một công pháp khác, dù sao bọn hắn không thiếu tài lực, hắn chỉ cần vẽ bùa cũng đủ chu cấp cả hai thong dong tu luyện, thậm chí nếu muốn nhiều linh thạch hơn hắn cũng có cách, chỉ cần bán một bộ trận pháp là có thể ung dung kiếm mấy vạn linh thạch, nhưng dù vậy Thường Nguyệt vẫn là trực tiếp từ chối.
Dựa theo đối phương thì không có tốt nhất, chỉ có thích hợp nhất, nàng tu luyện Tử Vân Quyết đã sớm quen, đổi công pháp ngược lại là thêm phiền phức.
Mặc dù nghe cũng đúng, nhưng Trần Lâm cũng biết đây đều là đối phương đang ngụy biện, nàng là nghĩ tới hắn tu luyện quá khó khăn, vì vậy mới cứng đầu chỉ tu luyện Tử Vân Quyết để phụ trợ hắn lên cấp dễ dàng hơn.
Điều này làm Trần Lâm rất cảm động, nhưng sau đó liền cũng rất buồn rầu, dù sao cũng là hắn kéo chân đối phương.
Đáng tiếc hắn là Ngũ Linh Căn không nói, Hỏa Linh Căn cũng rất tầm thường, bốn cái khác cũng giống vậy, khiến cho ngoại trừ Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu không Trần Lâm thế nào cũng muốn chủ tu một bộ Công Pháp Hệ Hỏa để bù đắp nữ nhân của mình.
"Sao nào, ta đã bảo ta đã tiệm cận vô địch ngoại môn, hiện tại ngươi tin rồi chứ?"
Thường Nguyệt đầy tự hào khoe khoang với hắn, cái mũi thiếu chút nữa liền chỉ thẳng lên trời khiến cho Trần Lâm không khỏi bất đắc dĩ mà cười.
Mặc dù rất muốn uốn nắng nàng một chút để bớt kiêu ngạo lại, nhưng hắn nghĩ một chút lại thôi.
Dù sao thiên tài có cách sống và đối nhân xử thế của thiên tài, Thường Nguyệt tựa như thương của nàng, phong thái sắc bén, quyết đoán nhưng không cực đoan, ngược lại còn rất linh hoạt, cưỡng ép nàng trở nên cẩn thận từng li từng tí giống hắn cũng không tốt, dễ dàng mài mòn nhuệ khí của nàng liền không hay.
Vì vậy Trần Lâm không có cách, cũng chỉ có thể lên tiếng khen nàng một chút:
"Ừm, ngươi làm rất tốt, top 1 đã trong tầm tay nha."
"Hừ, còn phải nói sao."
Nhìn bộ dáng vô cùng đắc ý trước mắt, Trần Lâm không khỏi có chút buồn cười, lại đồng thời có chút nuông chiều đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng.
Hạnh phúc đến đột ngột khiến Thường Nguyệt không khỏi sững sờ không biết phản ứng sao, chỉ có thể dời tầm mắt giả bộ không nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn.
Mặc dù ngoài mặt mạnh mẽ, nhưng Thường Nguyệt biết mình lãng tránh như này tuyệt không kiên trì được lâu, sẽ xấu mặt, vì vậy chợt ho khan liền đổi chủ đề:
"Ngươi... ngươi cũng nên chăm chú tăng cao tu vi một chút, Luyện Khí Tầng Bảy mặc dù đủ điều kiện đăng ký nhưng chung quy vẫn kém một chút."
"Ừm, ta biết rồi, cảm ơn ngươi Nguyệt nhi."
"..."
Không gian chợt yên tĩnh trong vài giây, trong không khí tràn đầy một hương vị ám muội mập mờ khiến nội tâm thiếu nữ chợt mềm nhũn, nếu là nàng ngày trước sẽ tuyệt đối không cố kỵ chút nào nhào vào lòng đối phương làm nũng, miệng một tiếng "Lâm ca" hai tiếng "Lâm ca".
Chỉ là hiện tại, tính tình thành thục, nàng cũng không có mặt mũi làm những hành động không hợp thói thường ấy.
Vì vậy để tránh xấu mặt thêm, Thường Nguyệt cuối cùng quyết định làm ra đối pháp.
Đó là lập tức sủi kèo.
"Ta... ta chợt nhớ ra có việc cần làm, ngày khác rảnh rỗi ta tới tìm ngươi, nhớ lấy chăm chỉ tăng cao tu vi, không phải để lấy được thứ hạng cao, mà để bảo vệ bản thân càng thêm tốt hơn là được."
Nói xong, cũng không đợi Trần Lâm kịp phản ứng, cô vợ nhỏ thoắt cái liền đi tới một gốc cây trong sân, chân hơi dùng lực đá rễ cây, lập tức một mật đạo liền lộ ra.
Đây là Trần Lâm cố ý thiết kế để cả hai có thể dễ dàng thường xuyên ra vào, lại không bị người khác chú ý, chủ yếu là không để người khác biết bọn hắn "ngói vỡ lại lành" hoặc chính xác hơn là chưa từng vỡ.
Nhìn bóng dáng yêu kiều biến mất trong mật đạo nhưng hương thơm đặc trưng lại chưa từng phai khiến cho Trần Lâm không khỏi ngẩn ngơ hồi lâu sau đó mới chợt mỉm cười đầy nuông chìu, nhưng cũng có phần kiêu ngạo.
Mặc dù đấu pháp không đánh lại đối phương, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn là bị ta tùy ý nắm đấy thôi.
"Hừ, để ngươi kiêu ngạo như thế, hiện tại chạy so với ai đều nhanh."
Cười mắng một tiếng, Trần Lâm cũng trở về động phủ bắt đầu thay đồ rửa ráy một chút.
Mặc dù có học tập "Thanh Khiết Thuật", có thể dễ dàng làm sạch cơ thể, nhưng Trần Lâm cùng Thường Nguyệt vẫn rất thích tắm rửa.
Nàng là bởi vì tắm rửa có thể dễ dàng điều phối nước tắm để mùi hương thân thể trở nên thơm ngào ngạt hơn.
Nhưng hắn tắm rửa cũng chỉ là để thân thể sạch sẽ một chút, đồng thời nước lạnh sẽ kích thích đầu óc khiến hắn suy nghĩ thông thoáng cùng tỉnh táo hơn.
Nằm tựa lưng vào thành bồn, Trần Lâm mắt nhìn trần động phủ, trong đầu lại bắt đầu suy tính cho tương lai.
Hiện tại hắn Luyện Khí Tầng Bảy, Thường Nguyệt Luyện Khí Tầng Chín, cả hai đều là luyện khí hậu kỳ nên tốc độ tu luyện sẽ không chênh lệch quá lớn như lúc đối phương luyện khí hậu kỳ nhưng hắn còn ở trung kỳ.
Vì vậy chỉ trong hai tháng trước Ngoại Môn Thi Đấu, chỉ dựa vào Thường Nguyệt kéo hắn tu luyện là không thể nào đột phá đến Luyện Khí Tầng Tám.
Mà thiên phú của hắn ai cũng biết, bình thường, Ngũ Linh Căn tu luyện tới trung kỳ liền không sai biệt lắm đã hao hết tiềm năng đồng thời cũng là lúc thọ nguyên đi tới phần cuối.
Hắn có thể đột phá tới Luyện Khí Tầng Bảy, chuyện này đã đủ kinh người vô cùng, không thiếu đệ tử có tư chất kém đến tìm hắn để lĩnh giáo, thậm chí không tiếc hao hết tài sản để đổi được phương pháp đột phá thiên phù kiềm chế.
Chỉ là đáng tiếc cách của hắn người khác học không được, vì vậy từ đó giờ Trần Lâm luôn dùng lý do mặc dù hắn là Ngũ Linh Căn nhưng một linh căn trong đó lại vô cùng ưu tú, dù là bốn linh căn còn lại cộng vào đều không bằng, ngoài ra còn có thiên phú chế phù rất cao, mặt nổi hắn hiện tại đang là "Phù sư (Trung cấp)", có tài nguyên sung túc, thiên phú cũng không phải nát lắm nên vì vậy mới có thành tựu như bây giờ.
Nhưng hiện tại hắn mới đột phá không bao lâu, muốn trong hai tháng lại đột phá thì có thể nói một câu si vong vọng tưởng, đồng thời nếu lại đột phá thì hắn cũng cần "tấm chắn" để ngăn cản đồn đoán không tốt, ngoại môn cái gì cũng có thể thiếu nhưng tuyệt đối không thiếu đệ tử có thiên phú kém bị kẹt tại bình cảnh nào đó vài năm, vài chục năm. Bọn hắn nếu biết hắn dù là Ngũ Linh Căn nhưng liên tục đột phá tới Luyện Khí Tầng Tám thì là người ngu cũng có thể suy đoán được hắn có bí mật lớn.
Mặc dù có "tấm chắn" để ngăn cản bí mật lộ ra, nhưng chuyện này cũng tương đối mạo hiểm, nếu là bình thường, Trần Lâm cũng sẽ không hành động liều lĩnh như thế.
Nhưng hiện tại tình huống khác biệt, Thường Nguyệt tu luyện cũng đồng dạng chính là hắn đang tu luyện, nhưng ngược lại hắn tu luyện ra chỗ tốt thì Thường Nguyệt cũng được đồng bộ.
Hiện tại cô vợ trẻ mặc dù là Luyện Khí Tầng Chín nhưng khoảng cách Luyện Khí Viên Mãn còn có một chút khoảng cách, đợi đến Ngoại Môn Thi Đấu có thể viên mãn hay không hoàn toàn là một ẩn số.
Vì vậy trong hai tháng này hắn không muốn đột phá cũng phải đột phá, dù là có mạo hiểm cũng phải làm, không phải vì hắn thì cũng là vì nữ nhân của mình.
Đối phương gánh hắn tới bây giờ đã là thiệt thòi vô cùng, Trần Lâm tuyệt đối không thể để nữ nhân của mình chịu khổ, vì vậy lần này hắn đối với đột phá tu vi cực kỳ nghiêm túc vẽ ra kế sách.
Đầu tiên, về phần làm cách nào đột phá, Trần Lâm đã có sơ bộ ý tưởng.