Chương 58: Tuế Tử Hà và Liên Ngọc

Nghe thấy còn muốn mang theo "mầm tiên" là những người được kiểm tra ra linh căn trong lần này rồi mới về tông môn.

Thường Nguyệt liền biết việc này cũng không gấp lắm, vì vậy cũng không quá lo lắng nữa.

Lại nói với trưởng lão vài câu khách sáo, Thường Nguyệt liền đi về phòng của mình.

Linh Chu cũng rất nhanh sau đó liền đã khởi động bắt đầu bay lên và nhanh chóng di chuyển tới các địa điểm đã thống nhất để đón các đệ tử mới của tông môn.

Quá trình này rất thuận lợi, chỉ mất khoảng hai ngày liền đã thu thập mọi người xong xuôi.

Bởi vì số lượng quá nhiều nên các đệ tử mới cũng không được phân chia cho phòng riêng mà là tập thể cùng ở trong một gian phòng lớn. Này cũng là cơ hội cho mọi người làm quen với nhau một chút, sau này vào tông môn cũng không đến mức tứ cố vô thân.

Nhìn nơi này có hơn một trăm người một chút, trong đó 23 người là cá nhân nàng thu nạp, ngoài ra cũng có một chút người khác cũng là người được các đệ tử khác thu nhận, chân chính là "mầm tiên" của tông môn thì không đến bảy mươi người.

Số lượng này rất ít, nhưng cũng rất bình thường, dù sao Thái Tuế chỉ là vương quốc nhỏ, dưới trướng tông môn còn có rất nhiều vương quốc tựa như vậy, vì vậy "mầm tiên" tuyệt đối không thiếu, quan trọng là có muốn khai phá hay không thôi.

"Được rồi, tất cả yên lặng một chút nào?"

Thường Nguyệt dõng dạc hô một tiến, mọi người trong khoang lập tức im lặng hướng mắt về phía nàng.

"Hiện tại ta nói chút môn quy, các ngươi ai là đệ tử mới thì hiện tại nghe cho kỹ không đến mức vào tông môn lại không biết này không biết nọ, thiệt thân là các ngươi. Những người không phải đệ tử chuẩn bị nhập tông môn thì không cần nghe cũng được."

Nói xong, Thường Nguyệt bắt đầu phổ biến chút quy tắc cơ bản.

Cũng không phức tạp lắm, cơ bản cũng là:

- Cấm đồng môn tương tàn nội đấu, có xích mích cả hai ký đơn hòa giải sau đó lên lôi đài đánh một trận giải quyết ân oán.

- Cấm phá hoại tài sản công của tông môn.

- Cấm lừa đảo dụ dỗ đồng môn, cố tình gây thiệt hại về ngươi hay tài sản.

- Cấm...

Nói chung, Thiên Nguyên Huyền Tông vẫn tương đối có phong thái của tông môn chính đạo, các luật lệ đều rất hợp lý, phù hợp nhân tình thế thái bình thường.

Bản thân Thường Nguyệt cũng không có bất mãn quá lớn đối với tông môn, mặc dù có một Vu gia đang nhìn chằm chằm muốn gây bất lợi cho mình thì cách tông môn đứng ra hòa giải cũng rất công bằng.

Nói chung, trong tông môn, ngươi chỉ cần an tâm làm đệ tử bình thường, sẽ không ai dám trực tiếp gây bất lợi cho tính mạng hay tài sản của ngươi, nếu có thì đó là do ngươi không bảo vệ được bản thân không dám báo cáo, nếu vậy thì tông môn cũng bất lực, không ai rảnh để đi nhìn chằm chăm ngươi có gặp khi dễ hay không.

Này cũng là lý do đệ tử mới thường nhận bắt nạt, dù sao bọn hắn không biết báo cáo cũng không cách nào báo cáo, dù sao đệ tử mới nhập môn cũng là người chân ướt chân ráo, còn không rõ thái độ của tông môn là như thế nào, vì vậy đa phần đều sẽ chịu đựng bị bắt nạt trong giai đoạn đầu.

"Được rồi đã nghe kỹ rồi chứ, sau này nhớ cho kỹ đừng vi phạm là được, sau khi đến tông môn, sẽ có người phụ trách hướng dẫn các ngươi cách sinh hoạt, hiện tại có ai có ý kiến gì không?"

Nghe thế, đa phần mọi người liền nhìn nhau một chút, ai cũng rụt rè dù có điều muốn nói cũng không dám giơ tay.

Chỉ có Liên Ngọc là ngoại lệ tự tiên tiến lên phía trước, gương mặt mỉm cười đồng thời giơ tay dõng dạc nói:

"Sư tỷ, ta có ý kiến!"

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng lộ vẻ ôn hòa nhìn tới rồi trả lời:

"Có ý kiến à, tốt lắm, đợi sau khi vào tông môn nhớ phải hỏi sư suynh sư tỷ phụ trách các ngươi đấy."

"..."

Nghe vậy, Liên Ngọc đột nhiên á khẩu, sắc mặt trở nên sượng trân tựa như không thể tin được đối phương lại trả lời như thế. Chỉ là kiêu ngạo lâu thành quen, nàng cũng bất chấp Thường Nguyệt có nghe không liền chất vấn nói:

"Sư tỷ, ta rõ ràng là Song Linh Căn, là thiên chi kiêu nữ, trụ cột tương lai của tông môn, sao hiện tại có thể miễn cưỡng ở chung phòng với đám người hạ đẳng ti tiện được?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi bất ngờ vì độ liều của cô nàng này.

Lại nhìn đám người phía sau nàng, từng người bị khinh bỉ như thế, mặc dù không dám nói gì nhưng cũng đồng thời lộ ra ánh mắt cực kì không cam lòng và phẫn nộ.

Hiển nhiên là cô tiểu thư này đã chọc chúng nộ rồi.

Ừm, rất giống ta ngày trước, nếu là vậy thì tương lai không có gì bất ngờ thì nhận xa lánh là cái chắc.

Chỉ là lúc này vừa muốn nói gì, một giọng nam cũng đột ngột vang lên:

"Vị tiểu thư này nói đúng, chúng ta rõ ràng là người xuất thân cao quý, thiên phú hơn người, là trụ cột vững chắc của tương lai, sao hiện tại có thể ở chổ hạ cấp như này, ta đề nghị quý tông phân cho chúng ta nơi nghỉ ngơi hợp lý hơn một chút."

Ngạc nhiên nhìn nam nhân có thái độ vô cùng kiêu ngạo này một chút, sắc mặt Thường Nguyệt vô cùng cổ quái.

Hình như tên này chỉ có Tứ Linh Căn thì phải, hắn lấy tự tin ở đâu mà dám kiêu ngạo như thế?

Lại nhìn Liên Ngọc, cả hai đều ngẩng cao mặt, cái mũi hướng lên trời, Thường Nguyệt không hiểu sao liền thấy cặp này rất đẹp đôi, rất có tướng phu thê.

Lúc này nàng lại nghĩ tới Trần Lâm ngày trước cũng cố ý đứng ra bảo vệ mình khỏi bị bắt nạt lúc mới nhập môn, Thường Nguyệt tự hỏi là nam tử này sẽ không phải là có ý nghĩ muốn ôm đùi tương tự hắn đâu đấy chứ.

Hắc, càng ngày càng thú vị.

"Ngươi tên là gì?"

"Sư đệ tên Tuế Tử Hà."

"Ngươi là người hoàng tộc sao?"

"Vâng, sư đệ là tam hoàng tử của vương quốc Thái Tuế, không ngờ sư tỷ cũng biết."

Càng nói sắc mặt hắn liền càng kiêu ngạo, đồng thời không quên liếc sang Liên Ngọc đứng ở một bên cũng đang mang theo ý cười nhìn hắn.

Thấy vậy Thường Nguyệt mặt ngoài như thường nhưng trong lòng cười to.

Quá giống, quá giống nàng cùng Trần Lâm ngày trước.

Quả nhiên người bình thường ít ai có bản lãnh cũng mưu tính cao như vậy dám mưu đồ chui chạn từ nhỏ.

Chỉ có cùng xuất thân là hoàng tộc, lại là người đủ thâm trầm mới nghĩ ra được.

Có thể sinh ra và trưởng thành trong hoàng tộc thì có rất ít người ngu, Thường Nguyệt đoán vị tam hoàng tử này từ nãy đến giờ đều là giả vờ cao ngạo để tiếp cận Liên Ngọc, nếu tính tình Liên Ngọc đổi lại thành một kiểu khác, tựa như ôn hòa nhu thuận "giống nàng" ngày trước chẳng hạn, đảm bảo vị tam hoàng tử này cũng sẽ đổi một kiểu khác, có lẽ sẽ là một vị ca ca ôn nhu tính tình hòa ái không kiêu không ngạo vân vân...

Tương lai có kịch hay để nhìn.

Nghĩ vậy, Thường Nguyệt cũng muốn tác hợp đôi này một chút để nhìn thử xem cặp đôi này có tương lai hay không liền nói:

"Cũng được, ta có thể miễn cưỡng châm chước cho hai người các ngươi một chút, nhưng vì hiện tại phòng trống chỉ có một phòng nên hai các ngươi chịu khó ở chung thế nào?"

Nghe vậy, Liên Ngọc liền nhíu mày, đường đường là tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng, sao có thể ở chung với một nam nhân khác, mặc dù người này là tam hoàng tử, nàng cũng có chút vừa ý cũng không được.

Chỉ là còn không đợi Liên Ngọc lên tiếng, Tuế Tử Hà đã vượt lên nói:

"Tử Hà tình nguyện nhường căn phòng trống cuối ấy cho Liên Ngọc sự muội, còn xin sư tỷ sắp xếp cho."

Nghe vậy Liên Ngọc bỗng chốc liền có chút cảm động, không ngờ đối phương lại lo nghĩ cho mình đến vậy, thế mà nàng vừa rồi lại có ý nghĩ ích kỷ kia.

Nhưng hiện tại chuộc lỗi cũng không muộn, vì vậy Liên Ngọc liền lên tiếng:

"Sư tỷ xin dàn xếp một chút, Liên Ngọc tình nguyện ở chung phòng với Tử Hà sư huynh."