"Tại sao ngươi muốn theo ta?"
"Thưa tiên sư, ta muốn tìm vợ ta."
"Tìm vợ?"
"Vâng, vợ ta cũng là tiên sư."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền ngạc nhiên, kịch bản này cũng không mới lạ, dù sao ở nơi này kết hôn sớm là chuyện bình thường, nam nữ kết hôn rồi lại vô tình bị tu sĩ kiểm tra ra linh căn, sau đó bị chia tách, tiên phàm cách biệt, nam tử đi lên con đường tìm lại vợ mình, từ đó phong sinh thủy khởi, lên như diều gặp gió vân vân...
Chỉ là lại nhìn người này, Thường Nguyệt không cảm thấy đối phương lên như diều gặp gió, ngược lại sợ là đã đi tìm vợ suốt mấy chục năm rồi. Quả thật là rất cảm động, Trần Lâm nên tới đây để xem mà học hỏi.
Nghĩ như vậy, Thường Nguyệt cũng hiếu kỳ cô vợ bị chia ly kia là ai, liệu có phải người cùng tông môn không liền hỏi:
"Vậy vợ ngươi thế nào, dáng dấp ra sao, tên gì."
Nghe thế, trong ánh mắt Cảnh Bình chợt ngập tràn hồi ức, trên gương mặt cũng nổi lên vẻ ôn nhu tựa như đang hồi tưởng lại ngày tháng hạnh phúc ấy.
"Nàng tên Tịnh Kỳ, là một người rất xinh đẹp, khi cười rất đáng yêu, dù cách xa bao nhiêu năm ta vẫn không thể quên được nụ cười ấy của nàng, hai người chúng ta liền đã từng có hai đứa trẻ một trai một gái và chuẩn bị đón thêm một đứa con nữa."
Chậc, một nhà năm người, nghe cũng thật ấm áp, nhưng đáng tiếc, tiên phàm phân cách, nếu không hắn tuyệt đối sẽ có cuộc sống viên mãn.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt cũng chợt thở dài lắc đầu nói:
"Mặc dù nghe ngươi nói rất cảm động, nhưng ta vẫn phải nói một chút đó là tiên phàm cách biệt, hai người các ngươi đã chú định không có kết cục tốt, ngươi tìm nàng cũng vô dụng thôi."
Chỉ là nghe xong, Cảnh Bình liền lắc đầu, giọng đầy nặng trĩu nói:
"Tiên sư không cần lo, trong lòng tiểu nhân đã có tính toán, tiểu nhân không cầu cùng nàng có kết cục tốt."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền càng cảm động hơn.
Tìm vợ suốt mấy chục năm, nhưng không truy cầu kết quả tốt đẹp, hắn hẵn là cũng nghĩ cho người phụ nữ kia rất nhiều, chỉ là nếu vậy thì đi tìm người ta làm gì, để từ biệt lần cuối sao?
"Ngươi muốn bày tỏ với nàng lần cuối trước khi vĩnh viễn xa cách sao?"
"Thưa tiên sư, cũng không phải, tiểu nhân chỉ muốn chém nàng trước khi thân thể này tàn lụi bởi tuế nguyệt mà thôi."
"..."
Được rồi Trần Lâm ngươi không cần tới xem nữa đâu.
"Lý do này thật là... thú vị, có thể cho ta biết vì sao không?"
"Bẩm tiên sư, này là bởi độc phụ kia làm ra sát nghiệt quá nặng, không thể tha thứ, ta nếu không chém nàng, ba đứa con của ta dưới suối vàng tuyệt đối không thể yên nghỉ"
"Ồ, kể thử xem?"
"Bẩm tiên sư, độc phụ kia vốn là một thân một mình lưu lạc giữa nơi hoang vắng, ta khi ấy còn trẻ lại một thân một mình nên cũng đau lòng mà thu lưu nàng, hai người chúng ta sau đó kết hôn và có cuộc sống rất tốt. Nhưng cho đến bảy năm sau, ngày đó khi ta đốn củi trên rừng mang về để tránh cho ba mẹ con bị lạnh, sau khi mang củi về, ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, giọng nói ấm áp kia cùng mấy đứa nhỏ cũng không xuất hiện để đón tiếp ta như mọi ngày, ngược lại là sự yên tĩnh tới hãi hùng, đến lúc vào nhà ta mới thấy được cảnh tượng ta sẽ không bao giờ quên, cô vợ nhân hậu hiền lành ta yêu đó giờ, giờ đây nàng thế mà nàng thế mà... đang "ăn" con của mình."
Nói đến đây, hai mắt Cảnh Bình đỏ hoe, giọng nói tràn đầy ngẹn ngào cùng uất ức, hai lòng bàn tay hắn nắm chặt lại đến mức móng tay ghim sâu vào da, xương cốt vang lên răng rắc tựa như bị nắm quá chặt. Nhưng Cảnh Bình cũng không vì vậy mà dừng lại, hắn cố nén xúc động nói tiếp:
"Ta lúc ấy gần như phát điên, tiện tay cầm lấy đao chặt thịt lao tới muốn ngăn cản nàng, chỉ là không đi được mấy bước ta liền bị một thứ vô hình quật bay ra, toàn thân dính chặt lên tường, đầu óc vì va đập mạnh liền hôn mê bất tỉnh. Ta khi ấy vốn cho là mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng nào ngờ vài ngày sau đó ta lại có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới này, chỉ là giờ đây Cảnh Bình cũng đánh mất tất cả rồi. Không còn cha mẹ, không còn vợ con, nhiều lần Cảnh Bình muốn tự kết thúc, nhưng cứ nghĩ đến gương mặt độc phụ kia, ta liền không can tâm, ta không can tâm con ta cứ chết như vậy..."
Toàn thân run rẩy, Cảnh Bình chợt dập đầu mạnh xuống đất nói:
"Nên là cầu xin tiên sư, cầu xin ngài thu lưu ta, Cảnh Bình muốn có cơ hội báo thù, Cảnh Bình muốn kết thúc đoạn nghiệt duyên này!"
Nghe xong câu chuyện của đối phương từ đầu tới cuối, Thường Nguyệt xoa cằm cân nhắc một chút liền xoay sang hỏi Tử Lăng.
"Ngươi và người này ai mạnh hơn?"
"Hắn không biết Tử Lăng đang ở đây thì hắn sẽ chết, hắn đã biết và đề phòng Tử Lăng thì hắn sẽ sống."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng hài lòng gật đầu, Tử Lăng cho đánh giá cao như vậy, người này hẵn cũng không kém, đúng lúc nàng cũng hứng thú với võ đạo, vì vậy Thường Nguyệt liền đồng ý:
"Được, vậy ngươi từ giờ liền hoạt động dưới trướng ta, lương không cao đâu, nhưng sau này khi ngươi muốn báo thù, chỉ cần nói một tiếng liền có thể có lại tự do, sau đó muốn làm gì thì làm đừng lôi ta vào là được."
Nghe vậy, Cảnh Bình liền dập đầu không ngừng, liên tục tha thiết nói:
"Cảm tạ tiên sư, thật sự là cảm tạ tiên sư."
"Ta tên Tô Thường Nguyệt, sau này ngươi xưng hô ta là tiểu thư như Tử Lăng cũng được."
...
Đi ra ngoài một chuyến cũng có thể thu được người có võ lực, Thường Nguyệt cũng hài lòng cho chuyến đi lần này.
Ngoài ra, Thường Nguyệt còn biết thêm một chuyện rất thú vị đó là vị sát thủ Cảnh Bình này có biệt hiệu rất độc đáo.
Bại Đao Cảnh Bình.
Trong danh hiệu mang theo chữ "Bại", này là bởi trong đời hắn thắng ít hơn thua, hắn từng bại bởi rất nhiều người, võ giả tam lưu có, võ học bất nhập lưu cũng có, tông sư cũng từng đánh bại hắn rất nhiều lần. Dù vậy, khi nhắc tới Bại Đao Cảnh Bình, người trong giang hồ không ai là không nể phục và ngưỡng vọng, bởi vì hắn bại bởi nhiều người, nhưng hắn lại thắng được một người, võ lâm minh chủ đời trước.
Không học tuyệt thế võ công, cũng không có cơ duyên gì để tẩy gân phạt cốt, chỉ bằng một môn đao pháp tự chế, không ngừng trải qua học hỏi cải tiến lại thất bại lại học hỏi cải tiến, Bách Bại Đao Pháp của Cảnh Bình trải qua mấy chục năm tích lũy thế mà cuối cùng cũng có ngày đơm hoa kết trái, từng thành công đả bại võ giả đệ nhất thiên hạ lúc bấy giờ.
Nhưng theo như trong lời Cảnh Bình nói, chiến tích ấy cũng không có gì đáng tự hào.
Dù sao hắn cũng già hơn đối phương mười mấy tuổi, thất bại cũng rất nhiều lần mới tích lũy ra tuyệt học của mình, nhưng khi trong thiên hạ không còn người có thể đánh bại hắn, tuyệt học của hắn cũng khó lòng tinh tiến thêm.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng hiểu được phần nào, dù sao nàng cũng tương tự đối phương, nàng không thích học mấy thứ pháp thuật linh ta linh tinh, hay linh kỹ màu mè hoa lá hẹ. Thường Nguyệt cảm thấy, nếu là thân thể của mình, chỉ nên toàn tâm toàn ý tu luyện tuyệt học sinh ra dành cho mình là được, so với đó, thần cấp hay đế cấp pháp thuật, thân pháp, linh kỹ... đều là thứ linh tinh.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng khác Cảnh Bình ở vài chổ, Cảnh Bình không ngừng thất bại để từ đó khắc phục khuyết điểm của mình, cải tiến tuyệt học, còn Thường Nguyệt thì là không ngừng giành chiến thắng sau đó học hỏi từ sai lầm của đối thủ, tránh cho bản thân mắc phải sai lầm tương tự.
Rất khó nói cả hai phương hướng, bên nào đúng bên nào sai.
Chỉ là theo logic của Thường Nguyệt, nàng cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục thắng tới cuối cùng, không mắc lại sai lầm của những kẻ địch đã thất bại kia, tuyệt học của nàng sẽ trở thành thứ chân lý đúng đắn nhất, hoàn mỹ nhất, và không có gì có thể chối cãi được.
Đại ý chính là, chỉ cần không ai chứng minh được ta sai, thì con đường ta đi chắc chắn là đúng.