Không mất ít lâu để Thường Nguyệt thảm sát gần như toàn bộ đám kiếp tu.
Khi trường thương của nàng đâm xuyên đầu một trong hai tên kiếp tu cuối cùng.
Tên còn lại thấy thế sắc mặt liền điên cuồng, biết không chạy được liền dùng át chủ bài cuối cùng của hắn.
"Chết đi!!!"
Cảm nhận được linh lực xao động phía sau lưng, Thường Nguyệt theo bản năng liền nhanh chóng rời khỏi nguyên vị, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh phi đao hướng về tên kiếp tu cuối cùng kia mà phóng.
Chỉ là khi phi đao vừa rời tay, Thường Nguyệt nhìn rõ lại cảnh tượng trước mắt liền vội vàng vươn tay tới nắm lại chuôi phi đao.
Cả quá trình nhanh chóng đến đáng sợ, chỉ có thể dùng mili giây để đo được tốc độ của nàng.
"Ài, ngươi làm gì cũng nên nói trước chứ, ta suýt chút nữa đã ngộ thương ngươi rồi thấy không."
Thu lại phi đao vào nhẫn trữ vật, Thường Nguyệt bất đắc dĩ nhìn người phía sau thi thể không đầu, trên tay còn nắm một tấm linh phù, động tác tựa như chuẩn bị kích phát.
Chỉ tiếc là thiếu mất cái đầu, hắn vĩnh viễn không cách nào dùng át chủ bài được nữa.
Mà Tử Lăng ở phía sau lưng thi thể, đem thủ cấp còn nóng hổi của đối phương thả xuống đất liền thu lại đoản đao, giọng lạnh nhạt nói:
"Tiểu thư đừng lo, Tử Lăng hiểu được tự lượng sức mình."
"... Ý ngươi là phi đao của ta không nhanh bằng ngươi chứ gì?"
"Tử Lăng không có ý đó, ý Tử Lăng là động tác của tiểu thư không nhanh bằng Tử Lăng, ngài chưa ném ra phi đao Tử Lăng đã chuẩn bị tránh xong rồi."
"..."
Không có thời gian đôi co với thị nữ, Thường Nguyệt vệ sinh trường thương một chút liền thu lại trong nhẫn trữ vật, sau đó bắt đầu đi dọn dẹp thi thể.
Bởi vì thân thể tu sĩ được rèn luyện tẩm bổ bởi linh khí, vì vậy Thường Nguyệt không lãng phí chút nào, liền thi thể lẫn nhẫn trữ vật đều thu lấy, sau này có biện pháp thanh lý liền thanh lý kiếm ít tiền khổ lao, dù sao thì đồ vật để trong kho đồ của hệ thống cũng không lo hỏng.
"Thanh Vân Sơn Trại? Này là tên của ổ sơn tặc nào đấy sao."
Kiểm tra nhẫn trữ vật của đám kiếp tu, trừ có một tấm lệnh có khắc chữ "Thanh Vân Sơn Trại" ra, còn lại chỉ là một đống tạp vật, một ít tiền lẻ, chút độc dược, xuân dược...
Thường Nguyệt không khỏi thầm khinh bỉ đám sơn tặc này đều là một đám đổ nghèo khỉ, sau đó lấy xuân dược ra ngửi ngửi một tí.
"Tiểu thư, ngài đang làm gì."
"Thử một chút xem xuân dược nơi này có gì khác so với xuân dược được bán ở Thiên Nguyên thành không ấy mà."
Nói xong Thường Nguyệt liền đem một viên xuân dược nuốt vào.
Mùi vị không tệ, có chút ngọt.
Hiệu quả cũng rất nhanh chóng, làn da nàng dần dần ửng đỏ, dược lực chẳng mấy chốc đã ảnh hưởng tới đầu óc, Thường Nguyệt không chỉ cảm thấy mê muội, lý tính giảm dần, đồng thời còn cảm giác được từng cơn hưng phấn lan truyền khắp cơ thể không ngừng thôi thúc nàng theo bản năng đi làm gì đó để thỏa mãn cơn khao khát này.
Nàng hiện tại, cực kỳ... cực kỳ muốn giết người!
Đứng ở một bên nhìn cả quá trình này, Tử Lăng quả thật là không hiểu kiểu gì, chỉ có thể lên tiếng chậm rãi thăm dò:
"Tiểu thư, ngài ổn sao?"
"Rất ổn, chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn, hắc hắc."
Nói xong, Thường Nguyệt liền bốc cháy.
Không phải cháy theo nghĩa khác, toàn thân nàng giờ đây quả thật đang bốc cháy, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt toàn thân tỏa ra nhiệt độ khiếp người khiến Tử Lăng không khỏi biến sắc theo bản năng lùi lại, đồng thời có chút kinh hoảng hét lớn;
"Tiểu thư!"
"Đừng lo, ta không sao!"
Lập tức ngọn lửa đỏ rực liền lặn xuống dần dần thu vào người Thường Nguyệt, cùng với đó là các hiệu ứng hưng phấn quá độ cũng theo đó mà biến mất.
Vươn vai dãn người một chút, Thường Nguyệt thần thanh khí sảng, mặt đầy nhớ nhung cảm khái nói:
"Quả là thuốc tốt, không ngờ đám kiếp tu này còn có đồ tốt như thế, cũng không biết bọn hắn lấy vật này từ đâu."
"Ngài... tiểu thư ngài còn ổn chứ?"
"Ổn, sao lại hỏi thế?"
Không, ngài không ổn, không ai bình thường không có chuyện làm lại đi nuốt xuân dược tìm kích thích cả.
"Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Muốn một viên à?"
Nói xong, Thường Nguyệt cũng đưa một viên xuân dược qua, cười hắc hắc nói:
"Cứ thử đi không nghiện đâu."
Thấy vậy, Tử Lăng nhìn viên đan dược nhỏ nhỏ trước mắt, trầm ngâm hai giây rồi cũng tiếp nhận sau đó ngửi thử một chút rồi lại nuốt xuống.
Ân, vị có chút ngọt.
Sau đó...
Thường Nguyệt đừng một bên đầy mong đợi quan sát Tử Lăng, nàng muốn xem thử cô thị nữ lạnh lùng này khi hưng phấn sẽ thế nào, liệu có như nữ nhân bình thường không ngừng gào khóc đồng thời kêu "Nóng quá" hay không.
Chỉ là một giây, lại hai giây, cứ thế, một phút dần trôi qua.
Tử Lăng vẫn lạnh nhạt như trước, đôi mắt trong veo cùng Thường Nguyệt đối mặt, hoàn toàn không xuất hiện bất cứ phản ưng dư thừa nào khác.
Đừng nói là hưng phấn, thân thể đối phương dù là chỉ một chút động tĩnh cũng không có.
Tình huống này cũng làm Thường Nguyệt cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ cô nàng này cũng có thể chất bách độc bất xâm hay gì sao?
Nhưng xuân dược cũng không phải độc dược à.
"Êy, Tử Lăng, ngươi còn ổn chứ?"
Tử Lăng không trả lời, vẫn đừng bất động tựa như một hình nhân vô hồn.
Đang lúc Thường Nguyệt tự hỏi có phải mình đưa lộn thuốc hết đát không.
Tử Lăng lúc này mới có động tĩnh trở lại, nàng chớp động đôi mắt trong veo như nước, chép miệng vài cái sau đó nhìn qua Thường Nguyệt nói:
"Tiểu thư, ngài còn thứ đó không?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền nổi lên dấu chấm hỏi trên đầu.
Hay lắm, mới vừa rồi còn hỏi ta ổn không, hiện tại cũng thích dùng xuân dược rồi chứ gì.
Ngay lúc Thường Nguyệt đang hào hứng vì vừa kéo được một thiếu nữ nhà lành sa đọa chung với mình.
Thì đột nhiên lúc này, ý niệm Trần Lâm bỗng cưỡng ép xuất hiện trong đầu.
Một giọng nói ấm áp quen thuộc lần nữa vang lên:
"Thường Nguyệt, ngươi lại lén dùng xuân dược đấy à?????"
Nghe vậy cô vợ trẻ liền sững sờ.
Phản ứng đầu tiên chính là, sao hắn biết?
Nhưng sau đó nàng liền hiểu.
Quên tắt [Đồng cam cộng khổ], trạng thái của nàng và Trần Lâm sẽ được đồng bộ với nhau.
Nàng dùng xuân dược, bên kia Trần Lâm đang bị gì, hơi nghĩ tí liền hiểu.
"Hắc hắc, Trần Lâm ngươi ổn chứ?"
"Ổn, ta đang ổn... đây, ngươi thật sự là đánh chết không bỏ được tật dùng xuân dược à?"
"Hắc hắc, chỉ là chút thú vui tao nhã í mà, ngươi cũng biết dùng xuân dược trước khi đánh nhau nó hiệu quả cỡ nào mà, có thể gia tăng chiến lực của ta..."
"Gia tăng cái quỷ, ta nhìn ngươi là dùng nhiều quá thành nghiện rồi, lại dùng lung tung nữa đừng trách ta trói ngươi ở nhà ép ngươi cai nghiện, cũng đừng mong là tắt [Đồng cam cộng khổ] để giấu diếm ta, ngươi dám tắt ta cũng trói ngươi giam ở nhà giúp ngươi cai nghiện."
Nói xong, Trần Lâm liền bực tức cúp máy.
"Xì, keo kiệt."
Nói thầm một câu, Thường Nguyệt chỉ có thể đem đồ tốt cất đi, cũng không dám cất vào kho chứa đồ, sợ Trần Lâm ở đầu bên kia thấy được liền đem ném vào lò lửa.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng biết sở thích của mình kỳ quặc quá mức, Trần Lâm nổi nóng là chuyện bình thường.
Cũng tựa như nàng sẽ nổi nóng khi biết hắn dám đi kỹ viện lêu lỏng cùng đám cẩu đệ tử thế gia kia vậy. Mặc không lo hắn làm chuyện có lỗi, nhưng cũng không ngăn được nàng nổi nóng định tới tận cửa lôi người về.