Chương 45: Thường thường không có gì lạ

"Lão bản, mảnh linh thạch thô này của ngươi giá bao nhiêu?"

"Chậc chậc, quý khách thật có mắt nhìn, mảnh linh thạch thô này nồng độ linh khí kinh người, từ trong vết nứt còn lờ mờ thấy được màu sắc của linh thạch, là cực phẩm trong cực phẩm có tỷ lệ cực cao có thể khui ra linh thạch thượng phẩm, ta chỉ lấy ngươi ba trăm linh thạch."

"%&#, Một mảnh quặng nát ngươi liền muốn 300 linh thạch? Tại sao không đi đoạt đi."

"Ài, quý khách thông cảm, chỉ là mảnh quặng trên tay quý khách thật sự xứng với giá đó, nhưng nếu cảm thấy đắt quá quý khách không ngại nhìn những miếng khác, như miếng này chẳng hạn."

Vừa nói Thường Nguyệt liền đưa tay chỉ tới một mảnh đá vừa đen vừa xấu, vỏ đá thì dày, cũng không có vết rạn để rọi ánh sáng vào kiểm tra xem bên trong có gì, tên tán tu đang lựa đá vừa nhìn sang liền âm thầm chửi bậy, đá cuội từ đâu đây cũng dám nhét vào để bịp người, cửa hàng này thật hắc.

Chỉ là mặc dù âm thầm chửi mắng, nhưng hắn vẫn không nỡ để mảnh quặng trên tay xuống.

Người khác không thấy điều khác thường nên không biết, nhưng hắn vừa nãy đi ngang qua gian cửa hàng này, vốn cũng không định đi cược đỏ đen, nhưng khi tấm mắt liếc qua viên đá này, tâm thần hắn liền chấn động.

Hắn vốn là người tầm bảo, đã đi qua không biết bao nhiêu động phủ bỏ hoang, đào không biết bao nhiêu ngôi mộ, kinh nghiệm cùng kiến thức cực phong phú không nói, cảm giác đối với bảo vật cũng cực kỳ nhạy bén.

Mảnh linh thạch thô này không chỉ có chất đá mềm mại, nồng độ linh khí cao, còn có bên trong mảnh linh thạch thô này chất chứa từng tia khí tức cổ lão, thứ này tuyệt đối là được móc ra từ cổ động phủ nào đó, niên đại cũng cực lâu nếu không thì không thể mang nhiều đặc tính của cổ vật như thế.

Chỉ là ba trăm cũng quá mắc, hắn mặc dù có nhưng không nở bỏ ra nhiều thế chỉ có thể nói:

"150 linh thạch ta liền mua mảnh đá nát này."

"Không được không được, nào có chuyện mặc cả liền mặc cả một nửa như thế, không ấy chúng ta cùng lùi một bước, 270 linh thạch thế nào?"

Nghe vậy, làm người già đời, lão tán tu liền biết được giá còn chưa chạm giới hạn đâu liền vô cùng kiên quyết nói:

"Lão bản, ta lúc còn lăn lộn trong đại thành, mẫu thân ngươi còn chưa ra đời nữa huống chi là ngươi, lão phu cũng không để ngươi thiệt thòi, 170 linh thạch liền chốt, không thì ngươi để lại mà dùng đi."

Nghe vậy, sắc mặt Thường Nguyệt chợt nhăn lại, tựa như có chút cuống quít cùng do dự, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài, ủ rũ nói:

"Cho ta chút mặt mũi, 180 linh thạch như nào."

Chỉ là mười linh thạch, lão tán tu cũng lười phí thêm miệng lưỡi trực tiếp lấy tiền đưa cho Thường Nguyệt liền định đem mảnh đá rời đi.

"Khoan khoan, ngài không định mở ở đây sao?"

Nghe vậy, lão tán tu tưởng là Thường Nguyệt làm khó dễ, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi:

"Sao, tiệm các ngươi còn ép khách hàng phải mở quặng ở tại chổ?"

Biết mình bị hiểu lầm, Thường Nguyệt ho khan một tiếng liền giải thích:

"Không không, tiệm của ta không cấm khách nhân mang đi, nhưng mà nơi này không chỉ đổ thạch, mà còn có thể trúng giải thưởng, nếu ngươi mở ra thượng phẩm linh thạch liền sẽ trúng giải là một bộ tiểu trận trị giá chín ngàn đến một vạn hai linh thạch, nhưng nếu ngươi đem quặng tới chổ khác để mở, dù có khui ra thượng phẩm linh thạch đi chăng nữa cũng không thể tới đây đổi trận, vì dù sao ai biết ngươi có gian lận hay không."

Nghe vậy, lão tán tu cũng không khỏi ngạc nhiên, còn có thể đổ thạch như thế?

Chỉ là nhìn một lượt gian hàng, thấy đều là quặng mức trung trở xuống hắn liền hiểu, bán giá đắt như thế, quặng linh thạch cũng không phải loại tốt, nếu không có phần thưởng thêm thì có chó mới thèm mua.

Ách, tất nhiên là trừ hắn ra, dù sao hắn mua thứ này cũng không phải dùng để cắt ra kiểm linh thạch.

Vì vậy mặc dù đáng tiếc một chút nhưng hắn cũng không định phí hoài một mảnh mẫu vật chỉ vì cái tỷ lệ thấp đến đáng thương có thể trúng trận pháp kia.

"Mà thôi, nếu đã đến rồi thì thử cược một chút đi."

Thầm nghĩ như vậy, lão tán tu nhìn lại trên gian hàng, tùy tiện chọn lấy một mảnh đá liền nói:

"Mảnh quặng hồi nãy ta muốn dùng làm quà tặng nên không cần mở, viên này giá bao nhiêu, tiện nghi một chút ta liền ủng hộ ngươi thêm một lần nữa."

Nghe vậy, Thường Nguyệt vui mừng, đưa 2 ngón tay lên nói:

"Mảnh này mặc dù chất lượng không bằng mảnh quặng vừa nãy nhưng cũng là hàng tuyển, chỉ cần 200 linh thạch."

"140 linh thạch liền mở dùm ta."

"Này... 150 linh thạch khách nhân thấy sao?"

"... Được"

Nhận thêm một trăm năm mươi linh thạch, Thường Nguyệt cũng không nói nhiều liền đem mảnh đá kia đặt lên bệ cắt.

Một nhát đao ngọt liệm, mảnh đá liền thành hai nửa.

Lúc này, từ nội bộ mảnh quặng, nồng nặc linh khí tựa như tích tụ đã lâu chợt thoát ra mãnh liệt, sen lẫn trong đó còn có từng sợi ánh sáng lóe mắt toát ra nháy mắt đã chiếu sáng cả gian hàng.

"Đây là, thượng phẩm linh thạch?"

Lão tán tu có chút ngỡ ngàng tự hỏi, cũng không phải hắn chưa thấy thượng phẩm linh thạch bao giờ, nhưng lần này may mắn đến quá đột ngột, tùy tiện chọn mảnh đá cũng có thể mở ra giải thưởng, lão tán tu cảm giác không được chân thật cho lắm.

Chỉ là một tiếng chuông thanh thoát vang lên sau đó liền đem hắn bừng tỉnh, chỉ thấy thị nữ nơi này đang rung chuông vàng, lão bản thì mặt mày hớn hở nói:

"Chúc mừng chúc mừng, ngài đã trúng được giải đặc biệt của quán, đây là hộp may mắn, bên trong có đánh tên các trận pháp, bóc trúng trận pháp nào liền có thể ôm bộ trận pháp đó về nhà."

"Chuyện này là thật? Bóc trúng trận gì ngươi liền cho ta trận pháp đấy?"

"Đúng vại, trúng trận gì ta liền đem trận pháp đấy cho ngươi, tuyệt không hai lời."

Lão tán tu nửa tin nửa nghi đưa tay bốc lấy một mảnh giấy.

Nhìn trên mảnh giấy ghi lấy chữ "Tụ Linh Trận" hắn liền càng cảm giác bản thân tựa như đang mơ.

Ta thật may mắn như thế sao?

"Quao, là Tụ Linh Trận, xin chúc mừng ngài bóc trúng trận pháp tốt như này, có gì lần sau lại ghé ủng hộ cửa tiệm này nhé."

Vừa nói Thường Nguyệt liền đem một bộ trận pháp giao cho đối phương.

Nhìn nguyên bộ Tụ Linh Trận trên tay, hơi kiểm tra một tí, lão tán tu liền càng kinh ngạc, bởi thứ này tựa như còn rất mới, không giống như hàng sử dụng rồi, vì vậy hắn càng cảm thấy không chân thật, sau đó liền là có chút thầm kinh hỉ cùng tự đắc.

Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của ta.

"Tốt tốt, không ngờ bên ngươi lại làm ăn có chữ tín như vậy, lấy thêm cho ta ba mảnh nữa đi, giá cả tùy tiện."

"Tốt tốt, khách nhân đợi một lát."

...

Nhìn bóng lưng lão tán tu dần dần rời xa, Thường Nguyệt liền âm thầm cười khẩy một tiếng liền lặng yên không dấu vết để thêm một mảnh quặng thường thường không có gì lạ.

Nhưng khi người khác nhìn vào mảnh linh thạch thô "thường thường không có gì lạ" này, phản ứng lập tức liền cùng lão tán tu y như đúc.

"Lão bản, mảnh linh thạch thô này bán như nào?"

"A, ánh mắt quý khách thật ác độc, mảnh quặng này thế nhưng là hàng tuyển của quán, ngươi nhìn..."

"..."

Kết thúc xong một ngày kinh doanh, nhìn số linh thạch kiếm được, Thường Nguyệt không khỏi bị khiếp sợ, không ngờ chỉ là một vật phẩm màu trắng, nhưng hiệu quả lại kinh người như thế.

Tất cả mọi người đến mua quặng trong hôm nay, không có ngoại lệ, dù già trẻ gái trai lớn bé, thân phận cao quý hay thấp hèn, trong đầu có kiến thức phong phú hay không, khi nhìn thấy mảnh linh thạch thô "thường thường không có gì lạ" của nàng liền sẽ "tình cờ" phát hiện điểm khác thường, sau đó liền sẽ cố gắng mua cho bằng được.