Chương 41: Giáp luyện tập

Thường Nguyệt sau khi thu lại ý niệm, cũng không biết bản thân chuẩn bị đối mặt với kình địch đáng sợ cỡ nào.

Chỉ là dù biết cũng không có chuyện gì, dù sao gần hai tháng nữa mới tới Ngoại Môn Thi Đấu lận, ai biết trong lúc này có xuất hiện ngoài ý muốn gì không.

Dù sao hiện tại lo xa lo gần không bằng đợi tới lúc đấy rồi hẵn lo lắng mình có làm được hay không.

Ân, nàng chính là người như thế đấy.

"Tiểu thư, hiện tại chúng ta đang đi đâu vậy?"

Sau khi kiểm tra xong linh căn cho toàn bộ thành trì cần phụ trách, Thường Nguyệt báo tin cho trưởng lão một tiếng liền không chút chậm trễ mang theo Tử Lăng rời đi.

Đi gần một ngày, xung quanh chỉ toàn đất đá lồi lõm, Tử Lăng không khỏi nỗi lên nghi vấn.

"Ngươi ăn nhiều quá hiện tại tài sản mang theo đều bị ngươi ăn sạch, hiện tại chúng ta đi kiếm tiền nếu không tương lai ta và ngươi chỉ có thể uống gió tây bắc."

Trêu đùa thị nữ một chút, Thường Nguyệt quan sát địa hình xung quanh tựa như đang tìm tòi thứ gì đó, qua một lúc nàng đã xác định được phương hướng liền dắt theo Tử Lăng đang ngờ vực đi tới một vách đá.

Thấy vực sâu thâm thẩm trước mắt, Tử Lăng nhịn không được mà hỏi thăm:

"Tiểu thư chẳng lẽ ngài muốn nhảy vực à?"

"Không, ta thấy ngươi ăn lắm ăn lốn quá nên mang ngươi đến đây để phi tang đấy."

"... Vậy thì thật đáng tiếc, Tử Lăng không thể bồi ngài nữa rồi."

Nói xong liền thở dài hướng vách núi đi mấy bước liền bị Thường Nguyệt nắm gáy sau kéo lại.

"Đừng đùa giỡn, nơi này là một tiết điểm của trận pháp, không phải vách núi, mạo muội tiếp cận rất dễ xảy ra chuyện."

Nói xong Thường Nguyệt liền bắt đầu quan sát địa thế nơi này.

Có tri thức trận pháp của Trần Lâm, mặc dù Thường Nguyệt ít khi sử dụng vì cần động não nhiều, quá đau đầu.

Nhưng nếu thật nghiêm túc vận dụng, trình độ trận đạo của nàng mặc dù hơi thua kém Trần Lâm ở phần thao tác trực tiếp, thì những mặt khác dù là phân tích hay tính toán quy luật hoạt động của trận pháp nàng đều không kém.

Chẳng mấy chốc Thường Nguyệt liền đã nhìn ra điểm đặc biệt của trận pháp này.

"Trực tiếp sử dụng địa thế tự nhiên để bày trận, bảo sao lại ẩn nấp như thế, xem ra phải đợi một chút mới phá giải được."

Trận pháp chổ này là một tòa Hộ Trận dùng để che lấp và bảo vệ một tòa phường thị của tu sĩ.

Bình thường chỉ có vật thông hành mới được vào.

Chỉ là đáng tiếc Thường Nguyệt chỉ biết được tọa lạc đại khái của nơi này thông qua vài lời đồn, thông tin cụ thể cũng không rõ, huống chi là vật thông hành.

Vì vậy nàng chỉ có thể dùng hạ sách, dự định sử dụng trận đạo để lén đi vào.

Nếu là tình huống bình thường, hiện tại nàng liền có thể bắt đầu giải trận.

Nhưng trận này bởi vì sử dụng địa thế làm trận bàn, thiên địa quy luật làm trận cơ, nên muốn phá giải không dễ dàng, bắt buộc phải đợi tới trời tối thiên địa quy luật bắt đầu luân chuyển, mới có cơ hội chạm được vào trận này.

"Tử Lăng, ngươi chuẩn bị một chút đi, có lẽ chúng ta sẽ cắm trại tại đây một thời gian."

Nói xong liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống vật dụng cắm trại, lều vải và một số thứ lung tung khác ném cho Tử Lăng, còn nàng thì mang theo bộ giáp nặng nề kiếm vị trí ngồi bệt xuống thoải mái nằm hóng gió ăn khoai tây Trần Lâm chiên sẵn nhìn xem Tử Lăng dựng lều.

Mất hơn một tiếng đồng hồ, thị nữ lạnh lùng mới dựng lều và chuẩn bị xong mọi thứ, nàng liền ghé mắt nhìn sang tiểu thư nhà mình giờ đây đã thoải mái ngủ dưới bóng râm.

Cảnh tượng này trên đường đi đã thấy nhiều, chút hình ảnh tưởng tượng về phong phạm phiêu miểu vô vi của tiên sư trong đầu Tử Lăng đã sớm bị hình tượng tùy tiện của Thường Nguyệt đánh vỡ nát bấy, Tử Lăng lúc đầu hơi sốc nhưng sau đó nhìn mãi cũng thành quen.

Chỉ là lúc này, dáng ngủ thoải mái của Thường Nguyệt cùng bộ trọng giáp trên người đối phương đột nhiên lộ ra không hợp nhau chút nào.

Sao lại còn phải mang theo trọng giáp đi ngủ thế này, chẳng phải tháo ra sẽ thoải mái hơn sao.

Nghĩ vậy, Tử Lăng liền tiến tới gần định giúp Thường Nguyệt cởi áo giáp.

Chỉ là còn chưa để nàng chạm vào, một bàn tay đột nhiên xuất hiện nắm lấy cánh tay Tử Lăng.

Thường Nguyệt dần mở ra ánh mắt lờ mờ tựa như còn mớ ngủ, khi nhìn thấy gương mặt Tử Lăng gần ngay sát trước mắt, Thường Nguyệt liền nghi hoặc hỏi:

"Đã dựng xong rồi à?"

"Vâng, lều trại đã dựng xong thưa tiểu thư, ngài có thể vào đó ngủ cho thoải mái."

"Toẹt vời, cảm ơn ngươi nhiều nha Tử Lăng."

"Vâng, không có gì đâu tiểu thư, nhưng trước hết ngài có thể thả tay ta ra được không."

"Thả gì cơ?"

Nói xong, Thường Nguyệt mới nhận ra tay mình đang nắm chặt cẳng tay Tử Lăng, liền lúng túng vội buông ra.

Nhìn thấy trên cánh tay mình còn hằn lại vết bầm nhạt, Tử Lăng không khỏi chợt cảm thấy im lặng.

"Xin lỗi xin lỗi, quên nói với ngươi ta lúc ngủ thân thể phản ứng bản năng có hơi không khống chế được sức lực, ngươi có bị gì không, nếu bị thương tổn uống một viên liệu thương đan đi này."

Nhìn Thường Nguyệt đưa đan dược tới, Tử Lăng bình tĩnh lắc đầu, giọng lạnh nhạt như thường nói:

"Ta không sao, tiểu thư không cần phải lo, dù sao Tử Lăng cũng không yếu ớt như thị nữ bình thường ngoài kia."

Nghe vậy, Thường Nguyệt mới nhớ ra cô nàng này là một sát thủ có năng lực chọc chết Luyện Khí Chín Tầng, liền chợt lúng túng cười.

"Không sao thì tốt, đi, hôm nay ta đãi ngươi bữa lẩu Haidilao thịnh soạn, đảm bảo ngươi ăn xong sẽ nhớ mãi."

Sớm nghe quen với các danh từ kỳ quặc khó đọc, Tử Lăng cũng không ngạc nhiên nữa mà ung dung đi theo, ánh mắt đánh giá bộ giáp nặng nề của Thường Nguyệt mỗi bước đều để lại một dấu chân in sâu trên mặt đất, Tử Lăng không khỏi hiếu kỳ hỏi:

"Tiểu thư, bộ giáp này là gì, sao lại trông nặng nề như thế, ngài không cảm thấy bất tiện sao?"

Nghe vậy Thường Nguyệt cũng không biết trả lời sao cho rõ ràng, đành bất đắc dĩ nói:

"Bất tiện chứ, tất nhiên là bất tiện chứ."

"Vậy sao tiểu thư còn mang, chẳng lẽ ngài đề phòng thứ gì đó? Hay là đề phòng... ta?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền biết cô nàng này có chút không vui vì hiểu lầm gì đó, nàng liền mỉm cười giải thích:

"Cũng không phải ta đề phòng ngươi, chỉ là bộ giáp này nói sao nhỉ, tương đối đặc biệt. nó giúp ta kiềm chế thân thể lại thì đúng hơn là dùng để chiến đấu."

"Mang theo trọng giáp để kiếm chế bản thân?"

Tử Lăng lần đầu tiên mới nghe được loại thao tác này, cũng không tránh khỏi bất ngờ.

"Ừm, ta gọi bộ giáp này là Hắc Kim Trọng Giáp, nhưng đây cũng không phải là tên thật của nó, thật ra bộ giáp này tên gốc là "Giáp Luyện Tập", khi mặc vào, bộ giáp nặng nề này sẽ hạn chế tốc độ, sức mạnh, thể lực của ta đi một nửa, khi cởi ra sẽ hoàn trả lại tất cả chỉ số ấy, đồng thời sẽ tăng cường thêm lượng chỉ số đã hạn chế trong khoảng thời gian tương đương với khoảng thời gian ta mặc bộ áo giáp này. Nói dễ hiểu thì là ta tự hạn chế một nửa sức mạnh của mình trong một tiếng thì sau khi tháo giáp ta không chỉ trở lại đỉnh cao mà còn mạnh hơn bản thân lúc bình thường một nửa, thời gian hiệu lực là một tiếng bằng với thời gian mặc giáp."

Nghe vậy, Tử Lăng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ tu tiên giáp lại có loại áo giáp kỳ hoa như thế.

Chỉ là nàng cũng không biết là trong tu tiên giới cũng không có cái áo giáp này, mà là phần thưởng Thường Nguyệt liều mạng mới lấy được từ phần thưởng hệ thống.

Giáp luyện tập: Khi mặc vào, tất cả các hạng năng lực liên quan đến chiến đấu của người mặc đều sẽ bị hàng một nửa, khi tháo giáp thì sẽ trả lại về như cũ đồng thời nhận thêm buff 150% cho tất cả các hạng năng lực liên quan đến chiến đấu, thời gian hiệu lực của buff bằng khoảng thời gian lần mặc giáp gần nhất. Ngoài ra trong lúc mặc, nếu người dùng nhận phải công kích chí mạng, giáp luyện tập sẽ lập tức giải trì ràng buộc, thay người dùng cản trở đòn chí mạng ấy, nhưng sau đó sẽ không có buff tăng cường.