Liên tục lĩnh những đầu mâu như đạn bắn từ Thường Nguyệt, rất nhanh chóng, một trong bốn chiếc phi chu liền không chịu nổi mà bị bể khiên ngay sau đó liền là một đòn công kích bồi thêm bằng linh phù do Hồng Nghê phát động đã thành công đánh rụng một chiếc phi chu.
"Tốt lắm sư muội, ngươi cũng rất có thiên phú đấy."
Thường Nguyệt nhe răng cười khen lấy một câu, tay thì vẫn không ngừng lại, liên miên đầu mâu như đạn ra khỏi nòng mà phóng tới ba chiếc phi chu còn lại.
Thấy thảm trạng của đồng bạn, người điều khiển trên ba chiếc phi chu kia cũng biết điều mà nhanh chóng tản ra đồng thời giảm tốc để giữ khoảng cách an toàn với phi chu của Thường Nguyệt.
Chứng kiến đối phương nhanh chóng rời khỏi tầm công kích, Thường Nguyệt bất đắc dĩ mà ngừng tay, miệng tặc lưỡi một tiếng vì bất mãn, chỉ là rất nhanh, với cái đầu linh động và sáng dạ của mình, Thường Nguyệt liền chợt nảy ra vài ý tưởng độc đáo.
"Hừ nghĩ lùi lại là có thể thoát sao? Để ta cho các ngươi thấy độc chiêu của ta!"
Vừa nói, Thường Nguyệt vừa thôi động "Thiên Khải" đang ẩn giấu trong người, qua nháy mắt, một vật thể hình trụ sắt liền dần dần được cấu trúc ra trên tay Thường Nguyệt.
"Tiểu thư, thứ đó là gì vậy?"
Đứng ở một bên nhìn lấy Thường Nguyệt bình tĩnh gánh ống sắt màu xanh xẫm kia lên vai, Hạ Hi không khỏi nghi hoặc mà lên tiếng.
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền thần bí cười một tiếng sau đấy liền vừa nhắm kỹ một trong ba chiếc phi chu còn đang bám theo vừa từ tốn nói:
"Để giải thích thì hơi lằng nhằng, nhân đây ta sẽ cho mọi người thấy, thế nào đỉnh cao của võ !"
"Đỉnh cao của võ đao?"
Mọi người trên phi chu không khỏi vô thức lặp lại câu nói đầy khí khái kia của Thường Nguyệt, đồng thời hai mắt cũng chợt trừng lớn tựa như không muốn bỏ lỡ mất khoảnh khắc huy hoàng này.
"Phải, chính là đỉnh cao của mọi loại võ đạo trên đời, bazoka!"
Vừa nói, Thường Nguyệt vừa bóp cò, ngay lập tức một âm thanh bùng nổ vang lên, ngay sau đó là tiếng xé gió của đạn đạo được phóng ra.
"Vút!!!"
Trong giây lát, đạn đạo đã khóa chặt một chiếc phi chu sau đó liền lấy tốc độ kinh hồn mà phóng tới.
Phía bên kia, người trên phi chu dường như cũng phát hiện vật thể lạ đang xé gió lao tới cũng không phải đồ tốt, vì vậy mà bọn hắn ngay lập tức muốn ôm cua tránh né.
Nhưng tất cả dường như đã quá muộn.
"ẦM!!!"
Sau một tiếng nổ kinh thiên, cùng với đó ngập trời biển lửa bộc phát trước ánh mắt kinh ngạc và ngỡ ngàng của đám người Tử Lăng, Hồng Nghê, chiếc phi chu xấu số kia cứ thế bị nổ thành mảnh vụn và vươn vãi khắp nơi, người bên trong thì cũng không biết đã bị đốt thành tro bao nhiêu lần.
"Đây... đây thật sự là binh khí đỉnh cao của võ đạo sao?"
Cảnh Binh nuốt một ngụm nước bọt rồi kinh hãi mà thầm nói, Tử Lăng ở bên cạnh thì mặt vẫn không đổi sắc mà đứng đó, chỉ là ánh mắt từ đầu tới giờ vẫn dán chặt vào vùng trời vừa bạo phát vụ nổ kia.
"Đúng vậy, đây chính là đỉnh cao của võ đạo đấy!"
Thường Nguyệt đắc chí đáp, đồng thời di chuyển nòng súng dự định lại bồi thêm một phát, chỉ là rất nhanh nàng liền nhận ra "Thiên Khải" giống như đã cạn năng lượng và không cách nào lại cấu trúc ra một viên đạn đạo khác cho nàng.
"Cái quỷ gì, mới một bắn đã ỉu xìu thế này rồi á?"
Nhíu mày nghi hoặc, Thường Nguyệt nhớ lại lúc bản thân sử dụng "Long Lân", nàng khi ấy dường như cần phải truyền "gợn sóng" vào mới có thể sử dụng được.
Chỉ là hiện tại ở thế giới thực "gợn sóng" đã không còn mềm mại uyển chuyển như trong động thiên mà trở nên cứng nhắc và thô sơ cực kỳ, nàng có thể phát hiện và nhìn thấy "gợn sóng" trong vạn vật nhưng lại không có cách nào thôi động mảy may chứ đừng nói là truyền "gợn sóng" vào làm nhiên liệu cho "Thiên Khải".
"Vậy thì làm sao để sử dụng mấy thanh chìa khóa thần này bây giờ, chẳng lẽ thần khí cứ như vậy phế đi rồi á?"
Trầm ngâm suy nghĩ vài giây, Thường Nguyệt cảm thấy dường như vẫn có cách, đã nhập môn thành công ba đầu bí thuật "Tự Tại", "Chân Ngã", "Đại Thiên", nàng mặc dù không đến mức toàn trí toàn tri như trong miêu tả nhưng cũng có thể sơ bộ nhìn ra phương hướng đúng đắn của mọi vấn đề.
"Thôi đành vậy, vấn đề này từ từ tính sau."
Tự nói một câu, Thường Nguyệt cất đi "Thiên Khải" đồng thời lấy ra đầu mâu định dùng lại trò cũ, chỉ là lúc này đây nàng chợt nhận ra, hai chiếc phi chu còn xót lại nhận thấy tình thế không thơm liền đã hãm tốc lại hoàn toàn và giữ khoảng cách cực xa so với phi chu của nàng lúc này.
"Tiểu thư, nên làm gì bây giờ, tiếp tục bay theo lộ trình cũ hay là chúng ta đuổi ngược lại bọn chúng, với "đỉnh cao của võ đạo", có lẽ sẽ không mất quá lâu để đánh nổ hai chiếc phi chu còn lại đâu."
Hạ Hi hai mắt sáng long lanh nhìn Thường Nguyệt vừa nói, nghe vậy cô vợ trẻ chỉ có thể xoa đầu nàng rồi nói.
"Bình tĩnh lại nào, "đỉnh cao võ đạo" sao có thể sử dụng lung tung được, thị uy như thế đủ rồi, hiện tại bọn hắn có lẽ không còn dám chủ động gây chuyện nữa đâu, chúng ta cứ thế này mà bay về địa giới của tông môn xem bọn hắn sẽ làm ra phản ứng thế nào rồi tính tiếp."
Thường Nguyệt ung dung nói, chỉ là vừa dứt câu, ở một bên vốn trầm mặc nãy giờ, Hồng Nghê liền chợt nheo mắt nhìn về phương xa rồi ngắt lời.
"Sư tỷ, e là chúng ta không đợi được tới lúc về lại địa giới của tông môn đâu."
"Hửm, có chuyện gì à?"
Thường Nguyệt nghi hoặc nhìn Hồng Nghê, nhưng rất nhanh, chính nàng cũng nhận được đáp án khi mà đột nhiên Thường Nguyệt cảm ứng được một luồng khí tức của Kim Đan thấp thoáng ở phương xa.
"Chẹp, xem ra phiền phức chân chính tới rồi sao..."
Lúc này đây, Thường Nguyệt mới hiểu nãy giờ chỉ là khúc giạo đầu mà thôi, bốn chiếc phi chu kia cơ bản chỉ là con tốt để cầm chân nàng và đồng thời gửi tín hiệu dẫn đường cho kẻ sau màn tới đây.
"Chuẩn bị có kẻ đến không thiện, một lát e là khó tránh khỏi một trận chiến, ta sẽ ra đơn đấu với đối phương, các ngươi thì lái phi chu hết tốc lực nhanh chóng tiến vào địa giới của tông môn để tránh ngoài ý muốn."
Thường Nguyệt nghiêm mặt dặn dò, nghe vậy Tử Lăng, Cảnh Bình, Hạ Hi đều không khỏi lo lắng.
"Tiểu thư, người có nắm chắc chứ?"
Nghe vậy Thường Nguyệt bình tĩnh mà nhún vai một cái rồi đáp:
"Cũng không biết nữa, còn phải xem ta có trụ được tới khi toàn bộ thực lực đều được giải phóng không, nếu trong trạng thái 100% thực lực thì hẵn là có thể đơm nhau với Kim Đan không vấn đề."
Mặc dù kẻ địch lần này là Kim Đan, nhưng nghĩ tới chính mình dù sao cũng đã từng so chiêu với lão tổ Tiêu gia, Thường Nguyệt cảm thấy bản thân có lẽ sẽ ổn, chỉ cần kẻ địch không phải thiên kiêu trong Kim Đan cảnh liền được.
"Nhưng mà tiểu thư..."
"Được rồi, kẻ địch cũng sắp tới, ta ra đón đầu hắn đây."
Ngắt lời Cảnh Bình, Thường Nguyệt lấy ra "Thương Phục Thù" sau đó hiên ngang bước tới đuôi thuyền dự định phóng lên trời.
"Sư tỷ, cầm lấy cái này đi."
"Hửm?"
Từ Hồng Nghê nhận lấy một bình ngọc màu xanh, Thường Nguyệt nghi hoặc mà nhìn lấy sư muội của mình tựa như đang thắc mắc đây là thứ đồ gì.
"Đây là "Bạo Linh Đan", có thể giúp sư tỷ trong giây lát có thể bộc phát sức mạnh thân thể một cách nhanh chóng, thứ này vốn dĩ cũng không có nhiều quả lắm với tu sĩ bình thường, nhưng với những người đã đánh phá thân thể cực hạn như sư tỷ thì có lẽ có thể khiền ngươi nhanh chóng khai thác hết lực lượng của bản thân mà không cần phải chờ làm nóng quá lâu."
Nghe giải thích xong, hai mắt Thường Nguyệt không khỏi chợt sáng lên.
"Đồ tốt nha, cảm ngươi rất nhiều, sư muội!"
Nói xong, Thường Nguyệt liền không chần chờ mà xoay người bật nhảy lên không trung, chẳn mấy chốc thân ảnh của nàng liền biến mất giữa biển mây, một trận chiến mới đã chuẩn bị bắt đầu.