Chương 33: Lạnh lùng nhưng miệng có chút tiện

Đầu thương hãm sâu vào lồng ngực.

Thường Nguyệt xuất thương nhanh tới nỗi vết thương chưa bị xé toạc ra thì mũi thương đã vào trong thân thể, ngay ngắn gọn gàng, từ miệng vết thương có ít máu rướm ra nhưng không nhiều, phần lớn đã bị ngăn lại trong thân thể.

Nhưng dù vậy, vết thương cũng vô cùng chí mạng, không sớm cấp cứu, tuyệt đối chết chắc.

"Ngươi không sợ sao?"

Nghe vậy, Tử Lăng hé môi muốn trả lời, nhưng âm thanh chưa ra, máu tươi đã ồ ạt trào dâng đem miệng nhỏ của nàng chặn lại.

Bất đắc dĩ, Tử Lăng chỉ có thể ngậm miệng lại, mắt hạnh chăm chú nhìn Thường Nguyệt, tư thái tuyệt không giống người sắp chết.

"Hừ, giả vờ cậy mạnh."

Nói xong Thường Nguyệt liền xoáy cán thương, lập tức, từ trong vết thương, máu tươi ồ ạt chảy ra đảo mắt đã thấm ướt áo một mảnh áo đen.

Dù vậy, thần thái Tử Lăng vẫn điềm nhiên tựa như người bị đâm không phải nàng vậy.

Hai người cứ như thế đối mắt nhìn nhau.

Chứng kiến sắc mặt đối phương dần mờ nhạt, thần thái trong đôi mắt ngọc hơi tan rã, Thường Nguyệt không khỏi cảm giác được da đầu tê dại.

Người hung hãn không sợ chết Thường Nguyệt cũng không phải chưa từng thấy, nhưng loại người khinh thường cái chết đến như này, thậm chí còn tò mò sau tử vong là cảm giác gì.

Thường Nguyệt cũng quả thật là thấy qua một lần, nhưng vì đã thấy qua nên mới rung động, vì kẻ kia là đệ tử Vô Danh Đạo, độ điên có thể sánh ngang đệ tử Vô Danh Đạo xứng đáng được Thường Nguyệt nàng kính phục.

Thở dài một tiếng, Thường Nguyệt không rút thương ra mà thu thẳng vào kho đồ, cứ như thế vết thương sẽ không bị xé toạc lần hai.

Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược màu vàng Thường Nguyệt liền đưa tới trước miệng Tử Lăng nói:

"Đây, không muốn chết thì mau nuốt."

Nghe vậy Tử Lăng cũng không mở miệng nuốt lấy đan dược như Thường Nguyệt nghĩ, ngược lại lộ vẻ chần chờ, dù sao nàng cũng quả thật phân vân nên sống hay nên chết.

Dù sao nếu còn sống chưa chắc có thể sống thú vị, nhưng chết rồi có thể không bị nhàm chán như hiện tại.

Mà Thường Nguyệt không nhìn nổi nữa đành cưỡng ép bóp miệng Tử Lăng đem đan dược nhét vào.

Nàng sợ lại đợi nữa đối phương rất có thể sẽ đem tính mạng tiêu hao sạch mà vẫn còn chưa quyết định được.

Tử Lăng bị nhét đan dược vào mồm thì cũng nhu thuận nuốt xuống. Nàng quyết định trước cứ đi theo tiên sư nhìn thử trường sinh là như thế nào, nếu cũng là thứ nhàm chán như cuộc sống nhạt nhoà của nàng lúc trước vậy liền đi chết cho khoẻ.

Nhìn thấy vết thương ở ngực đối phương dần dần khép lại, Thường Nguyệt cũng không còn chú ý nữa, vốn một thương đó chỉ để thăm dò đối phương, nhìn như chí tử nhưng được Thường Nguyệt khống chế rất tốt, không có tổn thương cơ quan trọng yếu hay xương cốt mà chỉ đâm lủng một phần cơ ngực, dùng một viên Liệu Thương Đan liền có thể hồi phục như cũ.

"Mặc dù không muốn già mồm nhưng ta vẫn phải hỏi lại lần cuối, ngươi thật sự muốn đi theo ta sao? Nói trước mặc dù trong mắt phàm nhân ta trông có vẻ cao quý hơn người nhưng trong tôn môn, ta cũng không phải nhân vật quan trọng gì lắm."

Nghe vậy Tử Lăng chợt nghiêm mặt gật đầu nói:

"Ngài yên tâm, Tử Lăng mặc dù chỉ là một tên sát thủ ti tiện nhưng lại chưa từng một mặt hai lời, tuyệt đối sẽ không phản bội chủ thượng của mình, nếu không thì tất lấy cái chết tạ tội."

Nghe tới đoạn đối phương muốn lấy cái chết tạ tội, Thường Nguyệt liền ê răng, người khác nếu dám thề như thế Thường Nguyệt liền sẽ thấy trịnh trọng, nhưng cô gái này nói thế nàng liền cảm giác qua loa kiểu gì ấy, dù sao ngươi đều có ý nghĩ muốn chết, mạng ngươi thật có giá trị đảm bảo sao?

Chỉ là tạm thời cũng không biết ràng buộc đối phương làm sao, Thường Nguyệt chỉ có thể mặc kệ nói:

"Thề hay lắm, ta tạm thời tin ngươi mà, từ giờ ngươi... Ừm, liền là thiếp thân thị nữ của ta đi."

Nghe vậy Tử Lăng liền ngẩn người một chút, liền ung dung quỳ xuống cung kính nói:

"Tiểu nhân Tử Lăng, xin bái kiến chủ nhân."

"Chủ nhân hay gì gì đó thì thôi đi, nghe già quá, có khi tuổi ta còn chưa lớn bằng ngươi đâu, gọi tiểu thư là được."

"Vâng Tử Lăng biết rõ thưa tiểu thư, và còn có, Tiểu Lăng năm nay tròn 20."

"Trẻ vậy!"

Cũng không trách Thường Nguyệt ngạc nhiên, dù sao gương mặt và khí chất của đối phương quá mức thành thục, tựa như một vị quý phi trong cung lâu năm.

Chỉ là đột nhiên như nghĩ tới gì đó, sắc mặt Thường Nguyệt chợt xụ xuống, giọng có chút nổi nóng nói:

"Mà ý ngươi là gì đấy? Ta vừa nói hết câu ngươi liền phản bác, này là chê ta già đúng không?"

"Thưa tiểu thư, Tử Lăng không có ý đó, Tử Lăng chỉ chê ngài không biết tự lượng sức mình thôi."

"Hừ nói hay lắm, tiền lương năm nay cũng đừng có nghĩ nữa."

"Vậy cảm ơn tiểu thư vì đã trả lương cho ta vào năm sau."

"Ngươi nằm mơ, năm sau cũng không có."

"Vậy Tiểu Lăng..."

"Dừng, ngươi đừng nói nữa, nói nữa tiền quan tài ta cũng không cho, đợi lấy chuẩn bị sau này uống gió tây bắc, phơi thây nơi hoang dã đi."

"..."

...

Sáng hôm sau, thành chủ nơi này tới tận nơi tiếp đón tiên sư, chỉ là khi thấy được tiên sư, hắn liền chợt bất an, vì sắc mặt tiên sư hiện tại không tốt lắm, tựa như ngủ không ngon, ngoài ra thì nữ nhân đi phía sau tiên sư là ai đây sao hắn chưa từng gặp?

Thường Nguyệt thấy được sự nghi hoặc trong mắt thành chủ, nhưng nàng cũng không định giải thích, bởi vì hiện tại tâm tình của nàng quả thật không tốt.

Trước giờ chỉ có vụ nàng làm người khác tức chết, vốn nghĩ mồm của mình đã đủ lợi hại, nào ngờ hôm nay lại gặp cái mồm lợi hại hơn, không chỉ có thể ăn cho đất đổ núi lở, còn vô cùng độc mồm độc miệng, chỉ qua một hôm liền kém chút khiến nàng tức nổ tung.

"Tiên sư, nếu ngài thấy không khỏe, cũng có thể dời thời gian lại một chút, tiểu nhân tin mọi người đều sẽ thông cảm."

"Không cần, hiện tại liền kiểm tra đi."

Nói xong liền trực tiếp đi thẳng tới địa điểm tụ tập chuẩn bị tiến hành kiểm tra.

Tử Lăng cũng lẳng lặng đi theo, cả quá trình không nói lời nào tựa như một vị tiên tử lạnh nhạt thu hút vô số ánh mắt, điều này cũng không còn khiến Thường Nguyệt ngạc nhiên nữa rồi, tìm hiểu một đêm, nàng cũng gần như nhìn thấu phong cách của đối phương.

Mặc dù miệng tiện nhưng lại rất thích đóng vai tiên tử lạnh lùng, băng sơn mỹ nhân...

Ngay cả nàng lúc mới gặp cũng tưởng đối phương là kiểu người lạnh nhạt ít nói.

Nào ngờ chỉ đúng một nữa, tuy lạnh nhạt thật nhưng nói nhiều vãi beep.

"Tiểu thư, Tử Lăng cảm giác dường như có người đang âm thầm nói xấu ta."

"... Ngươi nhạy cảm quá rồi, đi nhanh chút, ráng sớm xử lý xong nơi này chúng ta liền đi làm chuyện khác."

"Này có chút khó thưa tiểu thư, thực lực Tử Lăng có hạn, một giây xử lý mười người thì sợ cũng phải tới mai mới có thể xử lý sạch sẽ."

"Này không sao, có ta hổ trợ, một lần có thể giải quyết vài trăm người."

"Không hổ là tiểu thư."

"Ừm, không hổ là ta... Mà ngươi nghĩ ta đang nói về vấn đề gì đấy?"

"Tiểu thư vừa muốn ta đồ thành ạ."

"... Nghĩ lại lần nữa đi."

"Vâng, vậy là tiểu thư muốn ta sau khi đồ thành nên châm thêm mồi lửa phi tang manh mối lưu lại."

"Ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm về phẩm cách của ta, ta thế nhưng là đệ tử chính đạo, ngươi nhìn ta giống người sẽ ra mệnh lệnh như thế lắm sao."

"Quả thật là không giống người sẽ ra lệnh như thế, là Tử Lăng hiểu nhầm tiểu thư."

"Tốt, trẻ ngu nhưng dễ dạy."

"Ngài nhìn giống ngươi sẽ trực tiếp động thủ hơn."

"..."

Ngươi nói đúng, kiểu gì cũng có ngày ta không trực tiếp động thủ với ngươi ta không gọi Thường Nguyệt.

Phía sau, thành chủ nghe hai người đối thoại từ đầu tới cuối, trên trán đã thấm đẫm mồ hôi hột.

Hắn không hiểu khiếu hài hước của tiên sư, chỉ là hắn cũng không định hiểu mà cố gắng đem đoạn ký ức vừa rồi nhét vào sâu trong não, thề phải đem xuống mồ.

Nếu đoạn đối thoại vừa rồi bị lộ ra, người trong thành biết được tiên sư coi mạng bọn hắn như trò đùa, toàn thành sợ là muốn bạo động phong trào tru tiên, lúc đó người chết nhanh nhất sẽ là hắn.