Chương 31: Sát thủ

Đi tới thành trì cuối cùng mà nàng phụ trách.

Thường Nguyệt không khỏi tặc lưỡi vì những gì vừa thấy qua.

Người chết như ngã rạ, lưu dân đi đầy đất.

Có lẽ vì nơi này là vùng biên giới xa nhất, cũng là nơi cằn cõi nhất khu vực này dẫn đến trị an vô cùng kém, quân phiệt hoành hành khắp nơi, thậm chí còn có vài đám thổ phỉ mang theo vũ khí ăn gan hùm mật gấu dám chặn đường nàng, cuối cùng kết quả không ai biết được vì trừ nàng ra không còn ai đi ra được vùng sơn cốc đó cả.

Thường Nguyệt không tin đám người này không biết khoảng thời gian hiện tại là lúc tiên nhân thu đệ tử, ra ngoài tác oai tác oái rất dễ đá trúng tấm sắt, nhưng dù vậy bọn thổ phí vẫn làm, Thường Nguyệt cũng lười tìm hiểu nguyên do, có thể là bị bức ép, có thể là thèm muốn tài sản của tiên sư..., nói chung mặc kệ là nguyên nhân gì, dám có đảm lượng làm liều thì nên sẵn sàng chịu chết.

"Ài, trong loạn thế này ai cũng đáng chết."

Thấy quá nhiều Thường Nguyệt cũng không biết nên làm thế nào cho đúng, nàng thấy qua có người vì một bao khoai mà mưu sát người khác, kẻ đó đáng chết, nhưng khi thấy được hắn dùng số khoai đó san sẻ cho chín đứa con và một bà lão, Thường Nguyệt cũng không biết kẻ này đáng chết hay không, đúng thật là giết người vô tội rất đáng chết, nhưng nếu như hắn chết thì cũng tương đương với sẽ có thêm mươi người khác bị vạ lây không còn khả năng kiếm thức ăn, bọn hắn cũng khó sống tới tháng sau, vậy kẻ này rốt cuộc có nên chết hay không?

Quá khó nghĩ, Thường Nguyệt quyết định không nghĩ nữa.

Đừng nhìn nàng xuất thân cũng khốn khổ không kém, nhưng nàng mới không thèm để ý cuộc đời người khác có khổ hay không, chỉ cần đời nàng và Trần Lâm sống vui sống sướng là được.

Nghĩ như thế, Thường Nguyệt liền cảm giác cả người dễ chịu hơn một chút, có lẽ là nhờ ý nghĩ thông suốt một chút đi.

Bước vào thành, Thường Nguyệt được tiếp đón nồng hậu, lại dự yến tiệc, thu dược liệu, đưa ra hứa hẹn rồi về phòng nghỉ ngơi mai kiểm tra đợt cuối là xong nhiệm vụ.

Chỉ là lần này có chút khác biệt.

Nửa đêm thanh vắng, trăng tròn lên cao chiếu rọi ánh bạc xuống khắp trần gian.

Vốn đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như phát giác được khác thường, khóe miệng Thường Nguyệt chợt cong lên một chút chợt thì thào:

"Thú vị."

Thì thầm một câu, nàng liền ngồi dậy mang lên trọng giáp liền bắt đầu ngồi chờ đợi.

Qua một lúc, cảm giác đối phương có chút mất thời gian, Thường Nguyệt liền bất đắc dĩ nói:

"Không phá được thì đừng có phá nữa, ra ngoài dã ngoại đánh đi."

Nói xong, nàng liền ung dung ra khỏi phòng, hướng về một hướng bậc nhảy lên không, nhanh chóng di chuyển, chẳng mấy chốc liền đã ra khỏi thành.

Cả quá trình không có người trả lời, cũng chưa từng có ai hiện thân.

Nhưng cảm giác toàn thân bị sát ý bao phủ đè nén, nếu là đổi thành tu sĩ trung kỳ trở xuống rất có thể chưa đánh liền đã bị dọa sợ, từ đó mất đi năng lực suy nghĩ thấu đáo, ảnh hưởng chiến đấu.

Biết vậy, Thường Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, nàng biết rõ đối phương không phải tu sĩ, hoặc là không phải tu sĩ bình thường, bởi nếu là tu sĩ bình thường thì trận pháp nàng tạo dựng xung quanh phòng đã bị kích hoạt từ lâu, không thể nào bị người tới gần thao tác lâu như thế còn chưa kích hoạt.

Vì vậy đối phương có thể là một phàm nhân, hoặc là một tu sĩ nhưng sở hữu năng lực ẩn tàng cực kỳ kinh khủng, có thể che dấu được cảm giác của từ Kim Đan trở xuống.

Cái sau mặc dù có nhưng rất hiếm, Thường Nguyệt càng vững tin đối phương là cái trước.

Hiện tại đối phương không xuất hiện, chỉ dùng sát ý để đè ép là bằng chứng rõ ràng nhất.

Thứ gì hiệu quả càng kinh khủng, tiêu hao hoặc đại giới lại càng to lớn, có thể khiến tu sĩ che dấu hoàn toàn linh lực, tựa như vô hình với trận pháp, thì tiêu hao tuyệt không nhỏ, không lý nào có thể ung dung đợi nàng để lộ sơ hở mới bắt đầu công kích được.

Vì dù sao, nàng có thể đứng đây cả ngày.

Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, sắc mặt Thường Nguyệt dần mất kiên nhẫn.

Không thể không nói, đối phương thành công khiến nàng khó chịu.

Vì vậy Thường Nguyệt liền chủ động xuất kích, Thiết Tinh Thương quét ngang, uy lực kinh người mang theo phong áp khiến mảng lớn cây bật gốc tung bay lên không trung, nháy mắt liền san bằng một khu vực xung quanh có bán kính 20 mét.

Chỉ là dù vậy, vẫn không thấy được bóng dáng sát thủ kia.

Đột nhiên lúc này, sát ý bao quanh Thường Nguyệt đột ngột tăng vọt, không khí xung quanh cũng trở nên sềnh sệch cản trở động tác của nàng.

Bắt lấy khoảnh khắc Thường Nguyệt vung thương chưa thể lần nữa thu tay lại, sát thủ dấu sau màn đêm kia cuối cùng cũng lộ diện, nhắm ngay vị trí trên thân thể mà mục tiêu không thể nhanh chóng xê dịch để né tránh mà tập kích.

"Hắc, cũng rất biết ám sát đấy."

Thường Nguyệt cười cợt một câu, chân phải lấy một góc độ khó tin đá ra sau.

"Keng!"

Tiếng kim loại thanh lãnh chợt vang lên, một mũi đao sắc bén gãy vụn rơi xuống cắm sâu vào mặt đất.

Thường Nguyệt vốn nghĩ, đối phương tập kích thất bại, sẽ lập tức rút đi, nào ngờ kẻ này lại không có động tác tiếp theo, đôi mắt nhìn chăm chăm đoản đao đã gãy trên tay, thì thào nói:

"Tiên phàm thật cách biệt như vậy sao?"

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Thường Nguyệt vẫn có thể nghe được, chỉ là vì vậy mà đầu nàng chợt nổi đầy dấu chấm hỏi.

"Ngươi đến đây hẵn không phải vì muốn lấy mạng ta, nói đi, muốn gặp ta làm gì?"

Nghe vậy, người kia cũng ngước nhìn Thường Nguyệt một chút, có chút ngạc nhiên nói:

"Ngài vì sao biết ta không phải đến ám sát ngài?"

"Ngươi bị đần à, hay ngươi nghĩ ta đần? Có sát thủ nào lại đi nghe lời mục tiêu nói đi đâu liền đi theo không? Ta nhìn lượng sát ý của ngươi liền có thể biết, ngươi hẵn giết không ít người, ám sát được nhiều người như thế chứng tỏ ngươi không thể nào là tay mơ, nếu muốn ám sát hẵn nên thực hiện lúc ta đang đi đường mới đúng, khi đó không có trận pháp, ngươi xuất kỳ bất ý tuyệt đối có cơ hội thành công cao hơn hiện tại rất nhiều, mà mặc dù nếu làm vậy thì ngươi cũng tuyệt đối sẽ xong đời, nào còn được đứng đây nói chuyện với ta."

Quả thật, nếu đổi lại là Thường Nguyệt làm sát thủ, nàng bị ngu mới đợi đối phương dựng trận pháp lên xong mới tiến hành ám sát, nếu thật muốn lấy mạng nàng thì cũng có rất nhiều cơ hội, tập kích trên đường đi, đóng vai tân khách giả bộ tiếp cận nàng để tập kích... nói chung có rất nhiều cách, nhưng đối phương chuyên chọn cách khó khăn nhất để thực hiện, vậy liền biết mục đích của đối phương cũng không phải vì mạng nàng mà tới. Những dù là vậy thì...

"Mặc dù là vậy nhưng không có lời giải thích rõ ràng, ngươi cũng đừng nghĩ được dễ dàng rời đi."

Nghe vậy, người trước mắt liền trầm mặc một chút, chợt đưa tay đem che mặt lấy xuống.

Thấy vậy Thường Nguyệt không khỏi có chút ngạc nhiên nói:

"Vãi, ngươi là nữ nhân?"

"Vâng tiên sư, tiểu nhân tên Tử Lăng, hôm nay vinh hạnh được ra mắt tiên sư."

Không để ý đối phương giới thiệu, Thường Nguyệt trầm ngâm đánh giá gương mặt này một lát.

Đẹp, thật sự quá đẹp, dù cùng là nữ nhân, Thường Nguyệt vẫn cảm giác có chút kinh diễm.

"Chậc chậc, có gương mặt này, ngươi đi làm quý phi không phải sung sướng sao, làm sát thủ chi cho khổ vậy."

"Bẩm tiên sư, tiểu nhân từng làm quý phi trong hoàng cung rồi."

"Ách, vậy tình huống này là thế nào?"

"Tiểu nhân đâm hoàng đế xong liền không làm quý phi được nữa nên hiện tại mới lang bạt giang hồ."

"..."