Trong phòng, Thường Nguyệt kiểm kê thành quả thu được cua hôm nay.
Mặc dù đa phần là dược liệu, nhưng dù là bảo dược đối với phàm nhân thì trong mắt tu sĩ giá trị vẫn không cao lắm.
Này là bởi bảo dược có giá trị với phàm nhân vì bản thân nó có tác dụng cổ bổ bồi nguyên, tẩm bổ gân cốt, ôn dưỡng khí huyết... đều là tác dụng giúp bồi dưỡng thân thể.
Nhưng tu sĩ lại chỉ tập trung tu linh lực để đột phá cảnh giới, chỉ cần đột phá, tố chất thân thể cũng sẽ đề thăng theo, vì vậy đối với bọn hắn, chỉ có linh dược có tác dụng phụ trợ tu luyện mới xem như bảo dược, đống dược liệu là bảo dược trong mắt phàm nhân đối với bọn hắn thì cũng tạm được, có thể xem như nguyên liệu nấu ăn để bồi bổ thân thể một chút khi đã có tuổi, tố chất thân thể đi xuống liền hết.
Nhưng đó là tu sĩ bình thường, đối với Thường Nguyệt, đống dược liệu này vẫn tương đối có giá trị, thậm chí trong mắt nàng giá trị linh dược cũng không cao bằng chổ bảo dược này, dù sao có thiên phú nàng tốt, tu luyện không chậm, dùng linh dược đề thăng cũng không có ý nghĩa quá lớn, nàng có tự tin đột phá Trúc Cơ trước 30 tuổi, còn đột phá lúc hai chín tuổi hay dưới hai chín tuổi đều không khác nhau lắm, đột phá nhanh thì tốt, không đột phá nhanh được thì nàng có thể dành thời gian rèn luyện thêm thân thể, bên nào cũng đều tốt cả.
Vì vậy đối với thu hoạch của hôm nay Thường Nguyệt rất hài lòng, đống bảo dược này đủ Trần Lâm nấu canh hai ba tháng cho nàng ăn, vừa hổ trợ rèn luyện vừa được nếm món ngon, hoàn toàn không có chổ nào để chê.
"Chậc, chỉ mới một ngày, thu hoạch đã khá như thế, cũng không biết ngày mai ta có thể phát hiện vài tên thiên tài thiên linh căn không, nếu có thì chuyến này trúng lớn hắc hắc."
Mang theo ý nghĩ hảo huyền như thế, Thường Nguyệt liền nhắm mắt ngủ một chút.
Thời gian đảo mắt liền tới, sáng hôm sau, tại dưới sự dẫn đường của Phạm thành chủ, Thường Nguyệt đi đến một chổ đất trống rộng rãi nhưng giờ đây lại đầy kín người, đa phần là thanh thiếu niên thiếu nữ, nhưng cũng có một bộ phận không ít đã tới tuổi thành niên, trung niên, thậm chí lão giả.
Tông môn cũng không hoàn toàn đặt quy định cứng ngắc về tuổi tác, 40 trở xuống nếu là tam linh căn hoặc song linh căn thì cũng có thể châm chước. Này vì sao không có giới hạn đối với thiên linh căn, thì bởi nếu là thiên linh căn ngươi dù là lão già 70 tuổi, à không, dù là người chết chỉ cần chết chưa lâu, vẫn còn ấm thì tông môn cũng sẽ móc thi thể của ngươi lên để thu về.
Từ đó có thể thấy được "Thiên linh căn" quý giá cỡ nào, dù là thi thể cũng có giá trị không nhỏ.
Nhưng dù không phải "Thiên linh căn", tông môn vẫn tha thứ cho một bộ phận người có thiên phú nhưng tiên duyên không đủ bị trễ nãi tu hành, chỉ cần ngươi có thiên phú thì tất cả đều dễ nói.
Vì vậy số lượng người tập trung thật sự rất nhiều, đa phần là bình dân, bởi vì thủ đoạn kiểm trắc linh căn cũng không hiếm, người có tiền hoặc có gia thế đã sớm kiểm tra, có thiên phú thì trực tiếp đưa tới tiên môn gần đó, không có thiên phú liền tự biết, không cần đến chen lấn ở chổ này.
Nhưng dù vậy số lượng cũng vẫn khá nhiều, may mắn mỗi đợt kiểm trắc cũng có thể tiến hành đồng loạt kiểm tra rất nhiều người cùng lúc, thiết bị kiểm tra linh căn là một viên cầu có thể phát quang bao phủ hơn trăm người, ai có linh căn thì sẽ tại ánh sáng bao phủ liền toát lên các ánh sáng với màu sắc khác nhau đại diện cho các loại linh căn khác nhau.
Chỉ là tỉ lệ xuất hiện linh căn cũng thật quá nhỏ, kiểm tra xong ba đợt, tổng cộng gần ngàn người thế mà chỉ phát hiện hai người là "Tứ linh căn" miễn cưỡng vào tông môn làm tạp dịch nhưng dù vậy bọn hắn vẫn vô cùng hưng phấn, còn có ba người khác là "Ngũ linh căn" không hợp lệ chỉ có thể ủ rủ than thở.
Đối với những người đó, Thường Nguyệt liền vui lòng nhận lấy.
Nghe thấy tiên sư thế mà có công việc cho bọn hắn, bao ăn bao ở, lại còn có thể tu luyện, gần như tất cả "Ngũ linh căn" đều đồng ý, mặc dù không thể vào tiên môn thì có chút đáng tiếc, nhưng tiên sư dù sao cũng là người trong tiên môn, bọn hắn đầu nhập dưới trướng tiên sư cũng có thể xem như vào biên chế, tương lai hẵn sẽ không kém.
Cứ như thế, Thường Nguyệt liền dành ra cả ngày mới kiểm tra xong, tổng cộng thu được hai mươi người là "Tứ linh căn", một người là "Tam linh căn" cho tông môn. Còn nàng thì thu được mười lăm người "Ngũ linh căn" vào dưới trướng.
Vốn dĩ đã kiểm tra ra hơn trăm người là "Ngũ linh căn", nhưng số lượng nhiều như thế cũng Thường Nguyệt cũng không cách nào thu hết liền chuyên chọn lựa tuổi trẻ một chút, thể chất cũng tốt một chút để dễ dàng đào tạo, đồng thời cũng có chú trọng một chút vẻ bề ngoài, dù sao nàng thu nhận đám người này về để làm kinh doanh buôn bán, mặc dù tu tiên giới không đặt nặng vẻ bề ngoài lắm nhưng nhìn thuận mắt chung quy sẽ tốt hơn, dễ khiến khách hàng hài lòng mà tiêu phí hơn một chút.
"Phạm thành chủ, ngươi dàn xếp cho bọn hắn một chút, đợi ít lâu sau, Linh Chu của tông môn sẽ tới tiếp đón, ta hiện tại liền chuẩn bị đi đến thành trì tiếp theo."
Giao phó xong, Thường Nguyệt thu xếp đồ đạc liền ra khỏi thành, nhanh chóng đi đường.
Qua một ngày, nàng liền tới thành trì tiếp theo.
Lại lập lại quá trình cũ, được tiếp đón nồng nhiệt, thu một nhóm dược liệu, hứa hẹn chăm coi hậu bối của đám tân khách một chút, hôm sau lại tiến hành kiểm tra linh căn.
Bởi vì địa thế ở đây tương đối xấu, dân cư không nhiều nên chỉ mất nửa ngày nàng liền kiểm tra xong toàn bộ.
Chỉ toàn "Ngũ linh căn" với "Tứ Linh căn", không đáng nói đến.
Điều này cũng khiến Thường Nguyệt không khỏi cảm thán, lúc trước nàng còn không biết "Song linh căn" giá trị cỡ nào, dù sao trong ngoại môn, "Song linh căn" mặc dù không tới mức đi đầy đất nhưng quả thật cũng có mười mấy hai chục người, "Ngũ đại thiên kiêu" có bốn người bao quát nàng đều là "Song linh căn", vì vậy Thường Nguyệt vốn cho là "Song linh căn" cũng chỉ tới thế mà thôi, nàng thiên tư hơn người là bởi ngộ tính tốt, tố chất thân thể cao, tâm tính lúc chiến đấu cũng khác với lẽ thường.
Nhưng hiện tại đi ra ngoài mới biết, có lẽ "Song linh căn" cũng có góp ít sức cho danh hiệu thiên kiêu của nàng.
"Ài, thôi đi kiểm tra nốt thành trì cuối rồi đi làm chính sự, hi vọng sẽ có bất ngờ."
Lệnh cho thành chủ nơi này thu xếp cho đám người được chọn, Thường Nguyệt lại lên đường đến thành trì tiếp theo.
Không thể không nói, nhiệm vụ này mặc dù an nhàn nhưng cũng có chút nhàm chán.
Vốn nghĩ bản thân đi đường lộ liễu như thế sẽ thu hút bọn giặc cướp tới để khua tay múa chân một hồi để thư giãn gân cốt, nào ngờ từ đầu tới giờ mọi chuyện vô cùng thuận lợi không như những nhiệm vụ trước đó nàng nhận, điều này làm Thường Nguyệt có cảm giác mọi chuẩn bị của mình đều dư thừa, tựa như quyền sắt đấm vào bông, cảm giác rất nhợt nhạt.
"Sư tỷ, là ngươi đúng không?"
Đột nhiên lúc này, một giọng nói trong trẻo vang vọng phía sau khiến Thường Nguyệt liếc mắt nhìn lại, thần sắc có chút ngoài ý muốn nói:
"Ngươi là..."