Chương 11: Tình như thủ túc, huynh đệ plastic

"Có thể nói thêm chút thông tin không, sư huynh quả thật rất quan tâm tới thứ này."

Nhìn Diệp Vô Nhai thở dài, bộ dáng như rất không muốn nhưng vẫn phải hỏi thăm, Trần Lâm chỉ mỉm cười biết được cá sắp cắn câu, vì vậy hắn vì thêm mồi nên cũng không giấu nữa mà nói:

"Cái này cũng không có gì, chuyện là vài ngày trước sư đệ có nhận được tin từ phụ hoàng có phàm nhân phát hiện một chổ sơn động bỏ hoang khá kì lạ nên có phái người đi đào móc và quả thật thu được ít đồ kì lạ nghi là vật phẩm của tu sĩ nên có đưa tới cho sư đệ kiểm tra, ta xem qua thì đoán đây có lẽ là di vật của một vị tu sĩ Trúc Cơ nào đó, nên mới tra thử tài liệu liên quan tới các vật phẩm cấp độ Trúc Cơ thì phát hiện đây lại là nguyên bộ "Hộ Sơn Trận Pháp" cấp hai, mặc dù có chút hư hao do phủ bụi quá lâu nhưng tuyệt đối có thể bày trận được, uy lực cũng không kém tuyệt đối có thể ngăn chặn tu sĩ dưới Trúc Cơ, sau này nếu Diệp gia có cơ hội mời đến một vị trận pháp sư trung cấp liền có thể tu bổ trận này khiến nó một lần lấy lại uy năng vốn có đến lúc đấy căn cơ Diệp gia xem như được ổn thỏa có thể gối cao không lo."

Nghe Trần Lâm chém gió, Diệp Vô Nhai tuyệt đối không tin tưởng toàn bộ lời nói của hắn.

Ít nhất là Diệp Vô Nhai không tin sẽ có một bộ "Hộ Sơn Đại Trận" cấp hai chỉ bị hư hao nhẹ nhưng vẫn giá trị liên thành sẽ rơi vào đầu hắn.

Theo hắn, đại trận của đối phương hẵn đã nát trở thành gân gà, bản thân lại không có đủ tài lực để tu sửa nên mới đem ra bán tháo như thế này.

Chỉ là có một vấn đề, tại sao lại bán cho hắn?

Diệp Vô Nhai sẽ không tin tưởng cái gọi là tình cảm đồng môn, hay là đối phương nể mặt hắn vân vân...

Tên Trần Lâm này từ ngày mới gặp đã cảm giác được đây tuyệt đối là thể loại bè lũ xu nịnh, hại người lợi mình mới là tình huống bình thường, nên cuộc giao dịch này tuyệt đối có nguyên do nào đó.

"Muốn hay không trực tiếp từ chối?"

Trong lòng tự hỏi một câu nhưng Diệp Vô Nhai không khỏi chợt cười khổ thầm nghĩ.

"Đấy dù sao cũng là bộ trận pháp cấp hai, cái bánh này thế nhưng là thơm ngon mê người vô cùng, nếu cứ thế bỏ qua bản thân sau này mỗi lần nghĩ lại sẽ tiếc chết mất... Thôi cứ thử xem trận trước đi, Trần Lâm cũng không biết lão tổ ta là trận pháp sư, trận pháp cấp hai ấy có hư hao nặng một chút cũng không sao ngược lại còn có thể giá rẻ thu mua, nếu có thể đem về cho lão tổ nghiên cứu để tinh tiến tay nghề sớm ngày trở thành Trận Pháp Sư trung cấp, lúc ấy Diệp gia liền có thể kinh doanh trận pháp, gia tộc liền có thể ổn định trăm năm nữa."

Trong lòng thiên nhân giao chiến một hồi, Diệp Vô Nhai cuối cùng cũng thuyết phục bản thân thành công, nhưng dù vậy vẫn làm bộ khó khăn mở miệng nói:

"Vậy... sư đệ định bán trận ấy thế nào?"

"Haha, chổ huynh đệ đồng môn, sư đệ cũng không làm khó sư huynh, chỉ lấy giá thị trường thêm chút phí khổ cực, ừm... vậy giá là 90 vạn linh thạch hạ phẩm đi, sư huynh thấy cái giá này hữu nghị không?"

Nghe xong Trần Lâm báo giá, gương mặt Diệp Vô Nhai chợt cứng đờ vài giây, cuối cùng mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó khăn lắm nói:

"Ách, sư đệ ngươi đúng là sư đệ tốt của ta, rất có lòng, nhưng hình như không nhiều lắm..."

Nghe lời này liền biết đối phương muốn mặc cả, Trần Lâm chỉ có thể làm gương mặt ủ rũ mà nói:

"Ài sư huynh ngươi cũng phải biết, trận pháp nhị giai vốn đã không rẻ, đây còn là trận pháp loại "Hộ Sơn Đại Trận", là trận pháp đại hình lại còn là nhị giai, mỗi lần xuất hiện trong phòng đấu giá đều là dùng vật đổi vật mà không phải dùng linh thạch để mua sắm, vật tư chiến lược cấp cao như này xuất hiện không nhiều đâu, sư đệ lấy giá cả 90 vạn linh thạch hạ phẩm bán cho sư huynh là giá cả cực kỳ hữu nghị rồi sư huynh phải hiểu a."

Nghe tới từ "hữu nghị" Diệp Vô Nhai không khỏi xụ mặt nhìn Trần Lâm, hắn nhớ mấy lần trước tên nịnh thần này tới mời chào hắn tham dự tụ hội gì đó cũng dùng giọng điệu tương tự. Chỉ là hiện tại cũng không tiện vạch mặt Diệp Vô Nhai chỉ có thể thở dài nói:

"Nhưng trận pháp của ngươi bị hư hao nặng không phải sao, thứ này không phát huy ra được uy lực nhị giai thì chỉ có thể xem là trận pháp nhất giai, ta nhiều nhất chỉ có thể trả 10 vạn, lại thêm một vạn làm phí khổ cực bù đắp cho sư đệ xem như "hữu nghị" của sư huynh, sư đệ xem vậy có được không?"

Nghe đi, đây là lời người có thể nói ra sao, thằng này thật xem ta thằng nhãi mới bước ra đời hay gì?

Kinh nghiệm thương lượng với khách hàng gần mười năm ở kiếp trước, đề nghị chém giá ác nhất của khách hàng chỉ tới mức giảm 35-40% so với giá đề suất của công ty là cùng, mà thương vụ đó vì xã hội đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế, khách hàng khan hiếm công ty mới phải chấp nhận deal thấp như thế để các phòng ban có việc mà làm không đến mức khiến hệ thống quản lý gặp đình trệ, là tình huống bất đắc dĩ.

Hiện tại tốt, tên khốn trước mắt trực tiếp chặt giá xuống còn một phần chín, không biết mặt tên này rốt cuộc dày cỡ nào mới dám báo giá như thế.

Mặc dù trong lòng cực kỳ không vui, Trần Lâm vẫn cố gắng thực hiện thiết luật đầu tiên của người làm công ăn lương.

[Không được đánh khách hàng chổ đông người] (Chổ vắng thì được)

Thở dài một hơi Trần Lâm nhìn Diệp Vô Nhai một chút liền lắc đầu nói:

"Xem ra sư đệ và sư huynh không có duyên làm ăn với nhau rồi, không ngại nói cho sư huynh biết thương hội Kim Bảo đã ra giá 60 ván linh thạch hạ phẩm, nhưng ta biết đồ trong tay mình chất lượng ở mức nào, 60 vạn linh thạch tuyệt đối là thua thiệt lớn, vốn nghĩ sư huynh xuất thân không thấp, tầm mắt rộng rãi, thiên tư hơn người, có lẽ sẽ là người biết hàng, nhưng có vẻ sư đệ nhầm rồi, bảo vật không có được lương chủ quả nhiên là đáng tiếc, nhưng cũng đành vậy, trời không còn sớm sư đệ xin phép cáo lui."

Nói xong Trần Lâm liền tùy ý chắp tay sau đó đứng dậy hướng về cổng bước đi, tuyệt đối không còn chút nể mặt mũi như lúc mới tới.

Nhìn cử chỉ như vậy, ý tứ đã quá rõ ràng, Diệp Vô Nhai đầu óc vốn cũng linh hoạt sao còn không hiểu ẩn ý:

Có người ra giá 60 vạn, ngươi hoặc là tăng giá hoặc là đi ngủ đi.

Diệp Vô Nhai vội vàng đuổi theo mặt mỉm cười muốn thương lượng nói:

"Ài, sư đệ sao lại nóng tính thế, chuyện còn có thể thương lượng mà, hai ta vốn tình như thủ túc, dù không phải anh em ruột nhưng thân hơn anh em ruột, sư huynh cùng sư đệ mỗi người cùng lùi một bước giá 55 vạn thì sao, mặc dù hơi kém chút so với giá của thương hội nhưng 5 vạn ấy lời là tình cảm hai ta, tuyệt không thiệt thòi nha."

Nghe nửa đoạn trước Trần Lâm còn hơi chậm lại bước đi một chút, nhưng nghe tới 55 vạn, mặt mũi Trần Lâm liền chợt tối xấm lần nữa tăng nhanh tốc độ bước đi.

Điều này cũng khiến Diệp Vô Nhai gấp vội vàng tăng giá:

"Vậy 57 vạn sư đệ thấy thế nào, ta... "

Nói dù nhiều nhưng cũng không cản được Trần Lâm, Diệp Vô Nhai chỉ có thể tiếp tục mở miệng:

"Vậy 60 vạn cũng được, đã ngang với giá thương hội..."

"62 vạn..."

"65 vạn, đây là mức giá cuối cùng của ta, sư đệ không chấp nhận liền đi đi."

"..."

"Được rồi là sư huynh sai, 67 vạn mới là mức giá cuối cùng sư đệ xem như ta nợ sư đệ ân tình đi được không."

"..."

"%$&(#, 70 vạn, 70 vạn, đây là tất cả tiền tài Diệp gia có thể ra, ngay cả tiền sính lễ và tiền quan tài của ta và của mấy vị lão nhân trong tộc đều góp đi vào, tăng nữa ta thật không giao được."

Nói đến đây Diệp Vô Nhai đã cắn răng ráng nhịn đau xót mà rặn ra từng từ, dù sao cái giá này quá đau, dù là hắn có chuẩn bị tâm lý cũng chịu không được, có thể nói từ lúc hắn báo ra cái giá này xong tương lai hắn nếu có muốn cưới vợ thì chỉ có thể cùng nhà gái nói chuyện tình cảm, nếu có làm tiệc cưới thì chỉ có thể đãi khách nhân uống gió tây bắc, ăn cơm lộ thiên.

Nhưng dù vậy Diệp Vô Nhai vẫn làm, dù sao tương lai không lấy được vợ cũng không sao, hi sinh hạnh phúc cá nhân của hắn để bù đắp cho cả gia tộc có thể an bình phát triển, này hoàn toàn đáng.

Mà Trần Lâm cũng dường như bị đả động mà ngừng bước chân, chỉ là hắn cũng không quay đầu lại mà mở miệng nói:

"75 vạn linh thạch hạ phẩm, đây là ranh giới cuối cùng của ta..."

"Tuyệt đối không thể nào!"

Cơ hồ là vừa nghe xong 75 vạn, Diệp Vô Nhai liền hét lên, gương mặt khó coi đến cùng cực, chỉ là Trần Lâm cũng không thấy được mà nhấc chân hướng ra cửa bước đi.

Nhìn người trước mắt đi ngày càng xa Diệp Vô Nhai hai mắt đỏ một nửa, rất muốn bí quá hóa liều đánh chết tên khốn nạn trước mắt.

Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong khiến hắn run rẩy mà gào thét:

"75 vạn có thể, nhưng ngươi bắt buộc phải tiếp nhận sản nghiệp của Diệp gia xem như thế chấp để bù một nửa giá tiền đây là ranh giới cuối cùng."

Nghe vậy Trần Lâm liền ngừng lại bước chân một chút liền nói:

"Ta chỉ có thể chấp nhận lượng sản nghiệp đáng giá 1/3 giá tiền, 2/3 còn lại ta muốn linh thạch."

"Không thể nào, ngươi đây rõ ràng là muốn ép Diệp gia bán tháo tài sản, làm gì có gia tộc nào trữ nhiều linh thạch thế, sư đệ cũng đừng ép người quá đáng."

Nghe vậy, Trần Lâm không nói gì chỉ thở dài một hơi liền nhấc chân đi đến cửa động phủ.

Thấy cảnh tượng này sắc mặt Diệp Vô Nhai đã kém tới cực điểm, giọng đầy trầm thấp vang lên:

"Hiện tại Trần Lâm ngươi bước ra cánh cửa đó thì sau này cũng không cần gọi ta là sư huynh nữa đâu"

Nhưng Trần Lâm tựa như không nghe thấy uy hiếp mà tiếp tục bước tới cửa động phủ, nhưng ngay lúc Diệp Vô Nhai tưởng mối giao dịch này đã không thành được, thì chỉ thấy Trần Lâm cũng không hề bước ra mà chỉ đem cửa động phủ khép lại ngăn chặn ánh nắng gay gắt chíu vào hắn liền quay người cười nói:

"Sư huynh hình như có điều hiểu nhầm sư đệ rồi, còn nhớ ta và sư huynh ngày đâu gặp không quen đã thân, tình như thủ túc, không phải anh em ruột nhưng hơn cả anh em ruột, sư đệ sao có thể gây khó dễ cho sư huynh đây, sư huynh nói có đúng không?"

Nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, Diệp Vô Nhai rất muốn rút kiếm chặt thằng khốn này, nhưng gương mặt âm trầm của hắn cũng chợt trở nên vui vẻ hòa ái cực kỳ hào sảng nói:

"Haha, là lỗi sư huynh hơi nhạy cảm, lời nói hơi quá mức, sư đệ lại đây hai ta uống rượu một lát, sư huynh kính trước hai chén xem như bồi tội."

"Haha sư huynh không cần phải thế..."

"Haha sư đệ..."