Chương 1: Triệu Lâm Tiên

Tuy rằng là đường xi măng, nhưng đường uốn lượn gập ghềnh đi xe đạp rất khó, hai xe gặp nhau liền phiền toái . Cần một mảnh đất trống chỗ hai đầu bờ ruộng, dịch vị trí xe mới có thể không bị trở ngại, Trần Văn lần đầu tiên về quê cảm giác thật không thích ứng. Quãng đường rời nội thành nửa giờ đi xe thực ra không được coi là hẻo lánh, nhưng thôn Long Nhãn hiện tại phát triển không được tốt cho lắm, Trần Văn đối với quê nhà không có một chút ấn tượng nào.

     Thanh toán tiền xe xong, Trần Văn cầm hành lý đứng ở cửa thôn có chút mờ mịt, lấy ra di động gọi cái điện thoại.Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói dễ nghe: "Tiểu Văn, ngươi tới chưa, chờ ta ở cửa thôn ta quá ngay".

     Người lớn, trẻ nhỏ, người già, đi ngang qua đánh giá Trần Văn mang theo khuôn mặt xa lạ, điều này làm cho Trần Văn cảm thấy rất không quen. Không lâu sau, một chiếc xe đạp điện chạy tới, một bóng hình xinh đẹp làm lão già độc thân hút thuốc dưới gốc cây lộ ra nụ cười xấu xa.

    Quần dài bình thường, áo sơ mi có chút màu đất, tuy rằng rộng thùng thình nhưng vì là mùa hè nên quần áo thật mỏng, bị gió thổi qua dính ở trên người làm lộ ra dáng người nàng rất đẹp. Đặc biệt là trước ngực, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của nam nhân. Trên đầu tóc buộc đơn giản, mắt hạnh liễu mi nguyệt, cái mũi tinh xảo cùng cái miệng nhỏ nhắn, tuy không xinh đẹp kinh động trời đất, nhưng lại rất dễ nhìn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

    Thiếu phụ khoảng chừng 30 tuổi, vừa đoan trang hào phóng lại mang theo một chút quyến rũ, ánh mắt ngập nước mắt rất dễ dàng làm cho người ta sục sôi.

    “Lâm Tiên tỷ.” Trần Văn chạy nhanh hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, sắc mặt đều có chút đỏ lên vì hưng phấn. Xe dừng lại, rõ ràng có thể cảm giác được bộ ngực của nàng run lên, Trần Văn trong lòng không nhịn được ảo tưởng sóng gió mãnh liệt bao la hùng vĩ như nào.

     Giống như so với trong trí nhớ lớn hơn rất nhiều, dưới tay vô ý thức tạo thành hình trảo, thầm nghĩ hẳn là một tay nắm không hết được, xúc cảm trong trí nhớ tuyệt đối không lớn như vậy.

     Triệu Lâm Tiên vui sướng đánh giá trần văn, cười duyên nói: "Nhìn gì mà trợn tròn con mắt, không quen ta sao?”

     “Lâm tiên tỷ càng ngày càng xinh đẹp.” Trần Văn không nén được hưng phấn, thật là "thanh sơn nước biếc nhuận hồng nhan", cô gái ngây ngô trong trí nhớ bây giờ trở thành thiếu phụ phong tư động lòng người như bây giờ. Giơ tay nhấc chân đều toả ra dụ hoặc, mị lực của thiếu phụ bị nàng thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

     “Lên xe đi, ta chở ngươi trở về !” Triệu Lâm Tiên cười khanh khách, đem hành lý của Trần Văn đặt ở giỏ trước xe điện.

      Sau khi Trần Văn ngồi xuống, Triệu Lâm tiên vừa lái xe vừa cười vui vẻ nói: “Ta có bảy năm không gặp được ngươi, Tiểu Văn đã trở thành đại nam tử hán.”

      Đúng vậy, đã bảy năm! Đầu óc Trần Văn trở nên hỗn loạn, nhớ tới những ký ức đã qua đi. Nhất cái đêm khó quên kia, lần đầu tiên thấy thân thể trần truồng của nữ nhân, cảm giác mềm mại, còn có mùi hương cơ thể phảng phất có thể nghe nhìn thấy.

      Đó là lần đầu tiên Trần VănVVănVănVănVVănVănănVTVăn biết mùi vị của nữ nhân là cái gì, cho dù không đi đi tới bước cuối cùng. Trần Văn như đi vào cõi thần tiên khi hồi tưởng lại.

      Xe đã ngừng lại, Triệu Lâm tiên cười nói: “Tới nơi rồi, vào đi!”

     “Để ta tự cầm” Trần Văn phục hồi lại tinh thần, chạy nhanh về phía trước cầm lấy hành lý của mình.

      Thôn Long Nhãn rất lớn, Triệu Lâm Tiên nhà ở phía bắc của thôn. Là kiểu nhà cấp bốn điển hình ở nông thôn, một cái sân nhỏ sau đó chính là một cái nhà cấp bốn, sinh hoạt hàng ngày đều ở phòng trong. Nhà bếp bằng đất, giường đất, tuy rằng là mùa hè nhưng nhìn cũng rất mát mẻ.

      Triệu Lâm Tiên ngượng ngùng cười nói: “Ngươi ngồi xuống đi,  nhà ta lộn xộn nhưng không có thời gian dọn dẹp”

       Nói xong nàng liền đi rót nước, trên giường đất chăn gối lộn xộn cũng chưa gấp, Trần Văn ngồi xuống dưới tay liền sờ phải một cái đồ vật kỳ lạ. Cầm lên mới thấy là một cái nịt ngực kiểu dáng bình thường màu hồng nhạt, đầu óc Trần Văn lập tức nóng lên, phỏng đoán kích cỡ của Triệu Lâm Tiên.

       Lúc này Triệu Lâm Tiên đi đến, vừa thấy Trần Văn cầm lấy nịt ngực của nàng đơ người ra, mặt đỏ lên, cắn răng yên lặng. Trần Văn hoảng sợ, nhanh chóng đem nịt ngực buông ra, đem chăn kéo sang một bên ngượng ngùng cười nói: “Lâm tiên tỷ, ta chỉ là tưởng đem chăn đẩy đẩy dịch cái địa phương ngồi ngồi mà thôi."

      “Đúng đúng, ta đúng thật là lộn xộn.” Triệu Lâm Tiên cũng không nói nhiều, đỏ mặt đem trà đặt lên, nói: “Tiểu Văn, đi đường còn mệt không?”

      “Không sao!” Trần văn trả lời, lắc đầu nhìn mọi nơi rồi nói: “Lâm Tiên tỷ, ngươi hiện tại ở một mình sao? Tỷ phu đâu?”.

       Trần Văn tiến vào cẩn thận phát hiện trong nơi này không để lại dấu vết nam nhân sinh hoạt. Nhớ không sai Triệu Lâm Tiên đã kết hôn, Trần Văn sau khi nghe được tin này tâm tình hậm hực vài ngày, thậm chí còn mượn rượu giải sầu.

      “Đã chết, đừng nói nữa!” Lúc này sắc mặt Triệu Lâm Tiên có chút khó coi, ngay sau đó lắc đầu nói: “Lát nữa rồi nói sau, ta đi mua cho ngươi bàn chải đánh, kem đánh răng, buổi tối ngươi ở gian phòng bên cạnh ta.”

      “A?” Trần Văn có chút nôn nóng nói: “Ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy, trong thôn có nhà trọ không ?”

      “Thật ra là có, nhưng sợ ngươi ở không quen!” Triệu Lâm Tiên tùy tiện nói: “Chúng ta là tỷ đệ nên đừng khách khí, ngươi ngoan ngoãn tại đây chờ ta đi.”

       Nói xong, Triệu Lâm Tiên cầm lấy túi tiền, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò: “Ngươi mệt nhọc ngủ một lúc, ta thuận tiện đi mua món ăn trở về, buổi tối cho ngươi thử tay nghề.”

       Trần Văn nhìn nàng ra cửa, đột nhiên tim đập nhanh giống làm ăn trộm. Bóng dáng đơn giản, vừa đi vừa uốn éo cái mông màu mỡ mà đầy đăn, làm Trần Văn tâm thần nhộn nhạo, trong đầu hiện lên tư thế từ phía sau vào.

       Tâm thần Trần Văn hỗn loạn tìm được buồng vệ sinh, móc ra tiểu huynh đệ căng cứng thật sự là khó chịu, mắc tiểu nhưng làm thế nào nước tiểu đều không ra.

       Buồng vệ sinh rất nhỏ, cúi đầu liền thấy chậu rửa mặt có quần áo chưa giặt, trong có nội y của nữ. Toàn là kiểu dáng thật bảo thủ giống như Triệu Lâm Tiên ăn mặc. Trần Văn khống chế không được, nhắm mắt lại trong đầu nhớ tới nụ cười quyến rũ của Triệu Lâm Tiên, cùng dáng người thành thục động lòng người. Trần Văn khống chế không nổi tay bắt đầu hoạt động . Mỗi một tế bào đều là hưng phấn, xương cốt tê dại, cảm giác sung sướng từ cốt tủy lan tràn toàn đến thân, đã bao lâu không trải qua cảm giác xúc động đến như vậy Trần Văn chính mình đều đã quên. Trong đầu hiện lên toàn là Triệu Lâm Tiên, hình dáng quyến rũ thành thục của nàng. Khi Trần Văn sắp bước lên cực lạc, đột nhiên nghe thấy được tiếng cửa sắt mở ra , Trần Văn run run một cái, chân mềm.