Chương 41: Đẩy đao

Trong lúc Tần Mục lao nhanh thì tạo ra gió, mà Tư bà bà và người mù thì lại chính là ngồi ở trên đầu ngọn gió, mượn lực mà đi. Cái gọi là đầu ngọn cũng giống như đỉnh ngọn sóng vậy, sóng là dòng nước chuyển động tạo thành, gió là không khí lưu động tạo thành, vừa nãy ngọn gió Tần Mục mang theo tựa như đầu sóng, đó chính là đầu ngọn gió.

Thanh niên được Tần Mục cõng kia lập tức hạ xuống, dẫn ba người bước nhanh về phía phòng ốc của mình, kêu lên: "Ba vị, ba vị, xin nhanh lên một chút!"

Tần Mục quăng chuyện đầu gió qua một bên, đi tới trước phòng viện ngôi nhà này, đánh giá bốn phía, chỉ thấy thôn trang này lớn hơn Tàn Lão thôn rất nhiều, có khoảng trăm hộ, phòng ốc rất đơn sơ theo phong cách cổ xưa.

Trong sân nhà này có một cây đại thụ, tán cây che khuất nửa bên phòng ở, phòng của sản phụ ngay dưới tán cây.

Một thôn phụ từ trong phòng ló đầu ra, nói: "Nước ối đã vỡ, nhanh đun chút nước nóng đến! Ồ, bà đỡ của Tàn Lão thôn đến rồi, lần này tốt rồi, mẹ con nhất định bình an!"

Tư bà bà đánh giá xung quanh một chút, trong lòng đã rõ, nói: "Mục nhi, con nhìn chung quanh coi có thể có gì đó quái lạ. Nếu có gì quái lạ thì con xử lý là được, ta vào đỡ đẻ. Người mù, ngươi cũng để ý một chút, không nên bị ám hại."

"Thần Tiêu Thiên Nhãn, mở!"

Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ánh mắt rơi vào trên tán cây dày đặc của gốc đại thụ kia, không khỏi sởn cả tóc gáy, suýt nữa la thất thanh.

Chỉ thấy nhánh của tán cây kia rất to, nhìn thoáng qua cứ ngỡ là thân cây, nhìn kỹ thì lại là một con rắn lớn bằng vại nước!

Con rắn to kia núp trong tán cây, một nửa thân rắn chìm vào bên trong thân cây, trên thân cây có vài chỗ nhô ra cục u lớn, đó là thân thể của con rắn to kia lộ ra ngoài!

Từ thân thể của đại xà đến xem, chỉ sợ thân của nó dài nhất mà mình từng thấy, nửa thân thể kia chỉ sợ là giấu ở rễ cây dưới gốc, chìm trong đất, còn lớn hơn cả Thanh Giao xà mà mấy người Mã gia bắt được!

Cả gốc đại thụ, bao gồm cả tán cây đều tỏa ra hắc khí nồng đậm, vờn quanh những phòng ốc này!

Giờ phút này con rắn to kia đang thè cái lưỡi màu đỏ tươi, cúi đầu hướng về chỗ gian phòng của sản phụ thè ra thụt vào, không biết muốn làm gì!

Tần Mục sợ bản thân nhìn lầm, tản Thần Tiêu Thiên Nhãn đi chỉ dùng mắt thường để nhìn, đại thụ vẫn là đại thụ, mà không phải là đại xà, chỉ khi hắn mở mắt lần thứ hai thì con rắn to kia vẫn đang nằm trong tán cây, chờ ăn hồn phách của đứa bé sắp sinh trong bụng thai phụ kia!

Đương nhiên, mấy năm qua, nữ chủ nhân nhà này mang thai sinh con, tiểu hài vừa sinh đều bị con rắn to này ăn mất hồn phách!

Trong lòng hắn giận run lên, trầm giọng nói: "Mù gia gia... "

Người mù bình chân như vại, thản nhiên nói: "Bà bà nói giao cho con xử lý thì chính con xử lý đi. Đây sẽ là lần săn thú đầu tiên của con, nhanh lên một chút, hài tử sắp ra đời."

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đi thẳng tới dưới gốc đại thụ kia, từ từ hô hấp thổ nạp.

Nguyên khí của hắn từ tĩnh biến thành động, theo lửa giận trong lòng hắn, tốc độ vận chuyển nguyên khí càng lúc càng nhanh, nguyên khí càng lúc càng dồi dào!

Nguyên khí trong cơ thể hắn dâng trào khuấy động, lửa giận cũng càng lúc càng nóng!

Keeng --

Đột nhiên, dao mổ lợn sau lưng hắn cộng hưởng cùng nguyên khí đang rung động trong cơ thể, từ sau lưng réo vang nhảy lên rồi vọt tới đỉnh đầu của hắn!

Tần Mục giơ tay cầm đao, nguyên khí điên cuồng, điên cuồng tràn vào bên trong dao mổ lợn, múa đao!

Dùng hết tất cả sức lực múa đao!

Để nguyên khí bùng phát, để tức giận bùng phát, bùng phát trong một đao sảng khoái tràn trề này!

Chém!

Đột nhiên, dao mổ lợn trong tay hắn keeng keeng vang vọng, đại đao xé rách không khí phát ra tiếng rít, như bẻ cành khô chém vào thân gốc đại thụ kia!

Keeng --

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, một đao của Tần Mục chém ngập vào thân cây, cắt vào thân đại xà nấp trong đại thụ kia, nhưng chỉ chém vào một nửa. Con rắn to kia đã tu luyện da, thịt, xương đến mức độ cực kỳ cứng cỏi, mặc dù dao mổ lợn do một tay người câm chế tạo vượt qua linh binh bình thường, nhưng một đao vẫn khó có thể chém con rắn to này thành hai đoạn!

Tần Mục dùng tay kia nắm sống dao, hai chân phát lực triển khai cước pháp của người què.

Người què nói, chân là gió, là đất, là cội nguồn sức mạnh!

Hiện giờ chân hắn lún xuống đất, bỗng nhiên phát lực, mặt đất xung quanh bàn chân lả tả văng ra, hắn bùng phát tất cả sức mạnh, tay đẩy sống dao, một tay khác cầm thật chặt chuôi đao, đẩy đao!

Thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt chói tai truyền đến, gốc đại thụ này kể cả đại xà bên trong bị chặt ngang thân!

Tần Mục ổn định bước chân, dao mổ lợn giơ ngang trước người, máu trên đao không ngừng chảy xuống, từng thớ thịt trên lưng hắn căng lên, vẫn đang run rẩy không ngừng.

Mà ở phía sau hắn, cây đại thụ che trời kia chênh chếch ngã xuống.

Ầm ầm --

Đại thụ ngã vào trong sân, bụi bặm bay lên khắp nơi, đột nhiên đại thụ ngã xuống chợt sống lại!

Con rắn to bị hắn chặt ngang hông kia vẫn còn chưa chết, nửa đoạn thân rắn vặn vẹo, chỉ nghe tiếng nổ băng băng băng vang lên không dứt, thân rắn giấu trong thân cây đại thụ kia căng phồng đến mức chia năm xẻ bảy, vỏ cây mảnh gỗ bay loạn xà ngầu, thậm chí găm vào trong vách tường!

Vỏ cây và mảnh gỗ bị bắn bay ra còn đáng sợ hơn trường mâu, tiếng xé gió sắc bén, ẩn chứa lực đạo rất lớn!

Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ!

Dao mổ lợn trong tay Tần Mục tung bay, ánh đao lấp loé, một đao vừa nãy hắn đã chém ra đao khí, chiêu đại lực trầm, tập trung sức mạnh toàn thân vào trong đao, mà hiện tại đao pháp của hắn lại biến thành cực kỳ nhanh!

Đao pháp của đồ tể chỉ có một cái yếu quyết, đó chính là nhanh, nhanh và nhanh!

Keeng keeng keeng --

Tiếng tấn công dữ dội như mưa, vỏ cây mảnh gỗ đếm không hết va chạm trên dao mổ lợn Tần Mục khiến cánh tay hắn tê dại.

Thực lực của con rắn to này hơn xa hắn, chỉ là sự chú ý của đại xà vốn là đặt trên thân thể người sản phụ sắp sinh ở trong phòng, chuẩn bị canh ngay lúc đứa trẻ sinh ra thì hấp thu tinh khí hồn phách của đứa bé.

Lúc vừa ra đời cuống rốn của trẻ con nối liền với nhau thai trên cơ thể mẹ, tinh khí thuộc về tiên thiên, sau khi sinh ra thì tiên thiên biến thành hậu thiên. Mà lúc chưa sinh ra đời thì tinh khí lại chưa viên mãn, vì lẽ đó đại xà lựa chọn ngay lúc trẻ con sinh ra mới cướp đoạt.

Không biết nó làm thế nào lẫn vào trong thôn này, tu luyện trong thân cây, giấu diếm được tất cả mọi người của thôn nhỏ này. Những năm này, nó trốn trong thân cây đều chưa từng bị phát hiện, sau khi ăn mấy hồn phách của trẻ con thì tu vi tăng nhiều, lần này vốn tưởng rằng cũng sẽ thuận lợi cướp đoạt tinh khí hồn phách của trẻ con nên không chú ý tới Tần Mục, bị Tần Mục một đao đắc thủ.

Thế nhưng, dù Tần Mục chặt ngang thân nó thì trong nhất thời chốc lát nó cũng không chết được.

Giờ phút này đại xà nổi giận đùng đùng, tự biết thân thể mình đã đứt, khó có thể tiếp tục sống sót, lúc này phá vỡ thân cây mở ra cái miệng lớn như chậu máu hướng về Tần Mục đớp một phát!

Cuồng phong đập vào mặt, thổi đến mức da mặt Tần Mục run rẩy dữ dội, con mắt cũng khó mà mở ra.

Tần Mục không chút nghĩ ngợi, đao trong tay tựa như mưa to gió lớn bổ về phía trước, tiếp theo một luồng sức mạnh khó có thể tưởng tượng kéo tới, thiếu niên rên lên một tiếng, thân hình mạnh mẽ bay ngược về phía sau, rầm một tiếng, vách tường trong sân bị mở ra một cái hang lớn hình người!

Tần Mục còn chưa đứng vững, liền thấy hai cánh cửa lớn trong sân kia như hai trang giấy bay lên, đại xà đánh bay cánh cửa, gió tanh đập vào mặt, khí thế hùng hổ lao thẳng vào hắn, cái miệng lớn như chậu máu cùng răng nanh kia khiến trong lòng Tần Mục e ngại, không dám chính diện chống lại đại xà, không nhịn được muốn cầu cứu người mù.

Mà sau lưng đại xà, người mù lại bình chân như vại, chẳng quan tâm tới tình cảnh này.

Trong lòng Tần Mục khẽ nhúc nhích: "Lẽ nào mù gia gia cảm thấy mình có thể đối phó được con rắn to này? Nếu ông ấy đã cảm thấy mình có thể đối phó, như vậy mình liền có thể đối phó! Thần Tiêu Thiên Nhãn, mở!"

Nguyên khí của hắn lập tức bừng bừng vận chuyển, nhảy vào trong hai mắt, kết thành trùng trùng lớp lớp trận văn mỹ lệ, trong tròng mắt hình thành một đồng văn (hoa văn trong con ngươi) phức tạp.

Thần Tiêu Thiên Nhãn mở ra, hắn lập tức cảm giác được thế giới trước mắt phảng phất như được cấu tạo lại một lần nữa, thôn trang tối tăm, phòng ốc chằng chịt, đại xà lao tới, tất cả trở nên chân thực gấp bội, mỗi một động tác của con rắn to kia hắn đều có thể dễ dàng bắt giữ.

Tần Mục xê dịch bước chân, hiểm lại hiểm tránh thoát đòn tấn công của đại xà, dao mổ lợn trong tay cắt vào con mắt của đầu rắn đang sượt qua người.

Hắn nhún người nhảy lên, lại tránh thoát thân thể đang quét tới của đại xà trong gang tấc.

Nhất cử nhất động của con rắn to này rơi vào mắt hắn đều trở nên cực kỳ rõ ràng, từ hướng đi bắp thịt dưới da rắn, góc độ phát lực, hắn có thể biết rõ động tác kế tiếp của đại xà để dựa vào đó mà tránh né.

Tất cả những thứ này phảng phất đều là tự nhiên, không cần phỏng đoán.

Tầng thứ nhất Thần Tiêu Thiên Nhãn, Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, không chỉ có thể nhìn thấu biểu tượng mà còn tăng cảm nhận của hắn lên mức độ cao!

Con rắn to kia bị một đao của hắn cắt mất tròng mắt trái, đau đến kêu tê tê quái dị, lập tức nhào tới Tần Mục mới vừa hạ xuống đất, con mắt còn lại cũng đột nhiên tối sầm, bị một đao của Tần Mục cắt luôn mắt còn lại.

Con rắn to kia đột nhiên yên tĩnh lại, không nhúc nhích, Tần Mục cũng yên tĩnh lại, không nhúc nhích, một người một rắn cách nhau hơn trượng.

Hai bên đường lớn của thôn giờ phút này đã có không ít thôn dân ra khỏi phòng quan sát, ngơ ngác nhìn cảnh tượng thiếu niên mười một mười hai tuổi này chiến đấu cùng đại xà.

Sắc trời đã tối, thôn trang không lớn, mười mấy gia đình, ánh sáng từ ngọn đèn hiu hắt truyền ra từ cửa sổ, chiếu không sáng được con đường.

Tất cả mọi người đều ngừng thở, không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì.

Đột nhiên, một cô bé bị dọa đến khóc thành tiếng, con rắn to bỗng nhiên di động, hướng về tiểu cô nương kia điên cuồng trườn tới, mở ra cái miệng lớn như chậu máu lao thẳng tới, cắn về phía một nhà ba người đã sợ đến ngây ra!