Chương 19: Bá thể thức tỉnh

"Ốc đảo cách trăm dặm dưới hạ du?"

Tần Mục trở lại Tàn Lão thôn, trời ngã về chiều, thiếu niên chuyển bảo vật trên bè trúc xuống, đi vào trong thôn, các thôn dân không khỏi kinh ngạc, đều tiến lên hỏi dò.

Tần Mục kể lại chuyện mình đã trải qua, sắc mặt người mù hơi thay đổi, thất thanh nói: "Trong miếu nơi ốc đảo trấn áp một con dị thú cấp lãnh chúa, là yêu tinh, giỏi về biến hóa, rất lợi hại, gọi là Ngô nữ. Con chạy đến trong miếu kia? Con vậy mà đoạt hết những bảo bối của nó?"

Tư bà bà cũng thất thanh nói: "Chính là Ngô nữ kia? Ta cũng một lần ngang qua cái miếu đổ nát đó, thấy nàng ăn quá nhiều người, còn đánh nàng một trận. Kết quả nàng trốn sau tượng Phật, ta thấy tượng Phật kia kỳ lạ, muốn khuất phục ta, liền không có đánh chết nàng. Tượng Phật kia rất quái lạ... "

"Ta cũng đã gặp nàng, rất là lợi hại, là một đại yêu sánh ngang với cường giả Thất Tinh cảnh."

Người què nói: "Mục nhi, con làm thế nào trộm đồ vật từ trong tay Ngô nữ và chạy trốn?"

Tần Mục thấy không cách nào giấu diếm, bèn nói cho mọi người chuyện mình học được Ma ngữ từ di tích trong hẻm núi, lại kể hết chuyện bản thân xúc động ba loại âm thanh Thần Ma Phật luyện hóa Ngô nữ.

Một đám thôn dân nghe được nghẹn họng trừng mắt, qua một lúc lâu Mã gia thở hắt một hơi, nói: "Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao."

Mấy người què, người điếc cũng dồn dập gật đầu, giơ ngón tay cái lên khen ngợi không ngớt.

Đại yêu Ngô nữ này nắm giữ thực lực của cường giả Thất Tinh cảnh, lại bị Tần Mục vơ vét cướp đoạt, cũng thật là tuổi trẻ tài cao, không phụ công dạy dỗ của bọn họ, khiến bọn họ cũng vinh dự lây!

Người câm cầm lấy vài món binh khí, khoa tay một lát, lắc lắc đầu, "a a" dùng tay ra hiệu, ý nói chất lượng những linh binh này không tốt lắm, không dùng được.

"Đợi đến ngày mai, ta mang tới Tương Long thành bán những linh binh này đi, thuận tiện mua chút dầu muối tương giấm, lại mua chút vải vóc rượu ngon."

Tư bà bà cười nói: "Mấy con gia súc kia cũng có thể bán đi."

Tinh thần Tần Mục rung động mạnh, đi Tương Long thành?

Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở trong Tàn Lão thôn, gần đây mới được phép ra ngoài, chỉ nghe nói qua Tương Long thành, còn chưa bao giờ đi qua nơi đó!

"Không thể dẫn con đi, tuổi con còn nhỏ." Tư bà bà lắc đầu nói.

Tần Mục thất vọng trong lòng, chần chờ một lát, lấy hết can đảm, nói: "Bà bà, Mã gia gia, còn có một việc."

"Bá thể của con, đã thức tỉnh rồi."

Bốn phía lập tức yên tĩnh lại.

Sau một lát, đám người Mã gia, người què, người mù và Tư bà bà dồn dập hoan hô, người câm cũng a a nói liên tục, chỉ có người điếc không nhìn thấy Tần Mục nói cái gì, không biết mấy lão gia hỏa này vì sao đột nhiên phát rồ, mãi đến tận lúc nhìn thấy Tần Mục nói lại một lần, ông mới hiểu được Tần Mục đang nói cái gì, không khỏi cười ha ha!

Người mù gào to lên: "Trưởng thôn, dược sư! Các ngươi mau tới! Bá thể thức tỉnh rồi!"

Đồ tể kích động vạn phần, ngửa mặt lên trời thét dài: "Trưởng thôn, dược sư, rốt cục Bá thể thức tỉnh rồi!"

Lúc Tần Mục về thôn thì trưởng thôn đang ở trước gian nhà, dược sư ngồi ở một bên, đun một bình trà, châm trà cho trưởng thôn, chỉ là trưởng thôn không có tay, vì lẽ đó dược sư nâng chung trà lên đưa đến bên miệng cho ông.

Hai người thường thường uống trà như vậy, nhàn tình nhã trí, rất là thích ý.

Trưởng thôn vừa uống được nửa chén trà liền nghe tiếng kêu la của người mù và Mã gia, nước trà kia lập tức từ trong mắt mũi miệng cùng phun ra, hai lỗ nhỏ dưới mí mắt xì xì phun ra hai cột nước mỏng manh, bắn lên rất cao.

Đùng.

Chén trà trong tay dược sư cũng bị bóp nát, nước trà văng đầy mặt trưởng thôn, hai người trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn đối phương, miệng không tự chủ được mở ra, khó có thể khép lại.

Dược sư tỉnh ngộ lại, ha ha nói: "Bá, Bá thể... Thức tỉnh rồi?"

Khuôn mặt của trưởng thôn cũng mờ mịt, hiển nhiên còn chưa phục hồi tinh thần.

Người què khập khễnh đi tới, gật mạnh đầu, cười nói: "Không sai, Bá thể thức tỉnh rồi! Vừa nãy ta kiểm tra một chút, nguyên khí của nó hùng hồn gấp ba lần lúc ban sáng, càng thêm tinh khiết, hơn nữa mi tâm của nó, Linh Thai thức tỉnh, tỏa ra gợn sóng kỳ dị, hiển nhiên là đã dung hợp cùng ý thức! Đây chính là dấu hiệu Linh Thai đã thức tỉnh!"

Tần Mục đi tới, chỉ thấy miệng dược sư mở lớn, như là nhét vào hai cái trứng vịt lớn, mà dưới mí mắt của trưởng thôn còn có nước chảy ra bên ngoài, thầm nghĩ: "Quả nhiên, trưởng thôn gia gia và dược sư gia gia đều rất kinh hỉ, chỉ là khó tránh khỏi có chút quá mức đi?"

Dược sư khép miệng lại, vội vàng hỏi: "Mục nhi, Bá thể của con thật sự thức tỉnh rồi?"

Tần Mục gật gật đầu, nói: "Con không để ý liền thức tỉnh rồi."

Dược sư suýt nữa bị nghẹn chết, ha ha nói: "Không để ý liền thức tỉnh... "

Cuối cùng thì trưởng thôn cũng phục hồi tinh thần, ha ha cười nói: "Mục nhi là Bá thể, đây là sự thật chắc chắn không thể nghi ngờ, kiến thức của ta uyên bác nhường nào, đương nhiên sẽ không nhìn lầm, thức tỉnh là chuyện đương nhiên... Khặc khặc khặc!"

Sắc mặt dược sư cực kỳ quái lạ, cũng vội vàng ho khan vài tiếng để che giấu, cười nói: "Bá thể thức tỉnh, đây là chuyện thật tốt! Tuy nhiên, Mục nhi, con vừa thức tỉnh Bá thể, không được kiêu ngạo, con đường tu hành của con vừa mới cất bước, hiểu chưa?"

Tần Mục gật đầu tán thành.

Trưởng thôn cười nói: "Dược sư nói rất đúng, con đường Bá thể vô cùng gian khổ, tuyệt đối không thể lười biếng. Dược sư, ta hơi mệt, trước tiên đưa ta quay về phòng."

Dược sư hiểu ý, đưa ông về phòng.

Trong phòng, hai ông lão nhìn nhau, một lát sau, dược sư cố gắng hạ thấp giọng nói: "Trưởng thôn, Mục nhi thực sự là Bá thể sao?"

"Đương nhiên không phải!" Trưởng thôn quả quyết nói.

"Vậy sao hắn lại thức tỉnh... "

"Làm sao ta biết?"

Hai ông lão lại nhìn nhau, không biết nên giải thích tình huống của Tần Mục như thế nào, qua một lúc lâu, dược sư thử dò xét nói: "Phàm thể có thể mở ra Linh Thai bích sao?"

"Phàm thể phá bích? Ta chưa từng nghe nói, Mục nhi là người đầu tiên."

Đột nhiên trưởng thôn nở nụ cười: "Dược sư, nói không chừng Mục nhi thật sự sẽ trở thành Bá thể, đi ra một con đường bất phàm. Mục đích lúc trước của chúng ta không phải là như vậy hay sao?"

Dược sư cũng nở nụ cười: "Phàm thể tức Bá thể. Mục nhi đã thức tỉnh phàm thể, con đường Bá thể của nó sắp bắt đầu, ta phảng phất đã thấy nó một quyền đấm chết rồng rồi!"

Trưởng thôn gật đầu, cười nói: "Đúng là như thế. Nói không chừng, nó có thể dựa vào cỗ tinh thần này, cỗ ý chí này, tiến xa hơn chúng ta."

Hai lão cáo già hiểu ý nở nụ cười, lại đi ra khỏi phòng.

Trưởng thôn tằng hắng một tiếng, gọi Tần Mục, dò hỏi hắn làm thế nào thức tỉnh Linh Thai, Tần Mục kể lại chuyện bản thân mượn sự tranh đấu của Thần âm, Ma âm và Phật âm, trong nháy mắt nguyên khí xông vỡ Linh Thai bích, phá bích thành công.

Ánh mắt trưởng thôn đờ đẫn, lẩm bẩm nói: "Còn có loại phương pháp này?"

Ông không khỏi cảm khái, cơ duyên của Tần Mục chỉ sợ những người khác không cách nào tái diễn, ba loại Thần âm, Ma âm, Phật âm tranh đấu, gặp đúng dịp may, hơn nữa Tần Mục cũng thật lớn mật, lại dám chủ động học tập ma ngữ Ma âm chống lại Thần âm!

Hành động này thực sự là gan to bằng trời, không biết chữ "chết" viết như thế nào!

Cho dù có người có thể có cơ duyên này, chỉ sợ cũng không thể đột phá Linh Thai bích, mà là bị uy năng ẩn chứa trong Ma âm, Thần âm và Phật âm hại chết!

Người khác không biết nguy hiểm trong này, nhưng ông lại biết được rõ ràng, đó là sức mạnh Thần Ma, phàm nhân há lại có khả năng mơ ước? Phàm nhân mơ ước sức mạnh của Thần Ma thì chỉ có một con đường chết!

Mà Tần Mục một mực lại thành công, thành công đến không hiểu ra sao, để ông ít nhiều hơi nghi hoặc.

Chỉ là chính ông cũng không biết, Tần Mục suýt nữa bị sự tranh đấu của Thần âm Ma âm hại chết, may là có ngọc bội trên ngực bảo vệ tính mạng của hắn, lúc này mới không chết.

Trưởng thôn tinh tế tra xét sự tiến bộ tu vi của Tần Mục một hồi, lại lộ ra kinh sợ, lập tức che giấu xuống, cố gắng nói: "Mục nhi, cố gắng tu hành, không nên phụ kỳ vọng chúng ta. Bây giờ con đã thức tỉnh Bá thể, đã là võ giả, không còn là con nít nữa."

Tần Mục mạnh mẽ gật đầu.

Lúc này sắc trời đã tối, trong thôn đốt lên lửa trại, đám người Mã gia nướng dị thú bắt được để chúc mừng Tần Mục, Tư bà bà nhón bàn chân nhỏ chạy tới lôi Tần Mục trở lại, nói: "Trưởng thôn, dược sư, các ngươi cũng lại đây, cùng nhau ăn uống!"

"Các ngươi hãy đi trước, ta cùng dược sư sẽ đến ngay."

Trưởng thôn nhìn theo Tư bà bà cùng Tần Mục đi xa, thấp giọng nói: "Dược sư, nguyên khí của Mục nhi tinh thuần, trong cảnh giới Linh Thai, gần như là võ giả có tu vi thâm hậu nhất mà ta từng thấy."

Dược sư nhìn mọi người đang vui chơi bên đống lửa, thấp giọng nói: "Thâm hậu cỡ nào?"

"Tu vi của ta ở cảnh giới Linh Thai gần bằng nó, khả năng còn muốn thua kém chút ít."

Trưởng thôn lạnh nhạt nói: "Ta nói chính là tu vi cảnh giới Linh Thai thời kỳ đỉnh cao của ta, mà nó mới vừa tiến vào cảnh giới Linh Thai, còn sẽ tiếp tục trưởng thành."

Thân thể dược sư rung mạnh, khó có thể tin nhìn ông, thất thanh nói: "Sánh ngang cảnh giới Linh Thai của ngươi? Ngươi là tồn tại cỡ nào? Làm sao nó có thể… "

"Thế nhưng nó lại một mực làm được."