Chuông đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi trong một buổi sáng đẹp trời. Vinh lồm cồm dậy tắt chuông rồi mệt mỏi lết xác ra phòng tắm, vừa đi vừa ngáp:
"Ôi trời ạ, lại phải đi học rồi à?"
Sau khi đánh răng xong, cậu lặng lẽ lấy mì ăn liền và nhai sống nó, kèm với nước lọc. Rồi cậu bận đồng phục, đeo ba lô lên vai, tay phải cầm chìa khóa xe đi xuống nhà xe. Vinh vặn chìa khóa khởi động xe, lao vút như một cơn gió.
Con đường từ nhà Vinh tới trường học khá xa , khoảng 8 km. Dù là xa như thế nhưng hầu hết quãng đường là đường thẳng, được trải nhựa đàng hoàng, rất ít xe cộ qua lại, chủ yếu là học sinh đi xe tới. Quang cảnh xung quanh nó cũng chẳng có gì là đặc biệt lắm, chỉ là đồng cỏ hai bên thôi. Khi gần tới trường, cậu rẽ sang một khu hầm. Khu hầm đó chính là nơi trông giữ xe không chính thức của hầu hết học sinh đi xe máy, bởi trường nơi cậu học không cho phép học sinh đi xe máy tới trường, nên khu hầm này được sinh ra một cách tự phát để trông giữ xe với giá khá chát. Vinh gửi xe, gửi tiền trông xe rồi ra ngoài.
Vào tới cổng trường, Vinh lần đầu bắt gặp Khanh và chị Vy trong bộ đồng phục. Mặt cậu bỗng dưng đỏ bừng, hơi thở trở nên nặng nề và tim đập nhanh hơn. Ngay lập tức, cậu ngoảnh mặt đi và chạy đi tìm lớp của mình. Trường này được đánh số phòng và tên lớp rất rõ ràng, không giống như trường cấp ba trước cậu học. Tìm thấy đúng phòng học, Vinh thản nhiên đi vào và chào:
"Yo"
Phản ứng lại với câu chào cụt lủn của cậu, tất cả mọi người ngoảnh mặt lại và đồng loạt:
"Ô hay, thằng này vào nhầm lớp à? Hay là mới chuyển đến?"
"Ờm, tao...mới chuyển đến. Tao tên là Vinh, mong tất cả mọi người giúp đỡ"-Vinh đáp lại với tông giọng trầm và ngồi vào chỗ đã được xếp trước.
Buổi học đầu tiên ở lớp, đồng thời cũng là buổi học đầu tiên từ lúc chuyển tới mà Vinh nghiêm túc học. Trước đó, khi học online, cậu chỉ toàn lấy điện thoại chơi game, nghe nhạc hoặc đọc Hiền Tài. Hôm nay, ở lớp học năm tiết, gồm: hai tiết Anh ngữ, hai tiết Văn và một tiết Toán.
Với bản tính hướng nội, ít nói của Vinh, trong buổi học đầu tiên này cậu rất ít nói, chỉ khi giáo viên gọi lên bảng hoặc khi xin phép cán bộ lớp một cái gì đó, cậu mới hé răng nói bằng giọng trầm và biểu cảm thiếu sức sống.
Cuối buổi học, cậu mệt mỏi xách ba lô ra về. Tiếng trống trường rộn rã. Cậu lại gặp Khanh và chị Vy đi cùng nhau, tay nắm tay. Vinh tự nhiên tiến tới chào hỏi hai người rồi ra về. Trên đường về, Vinh cười thầm:
"Hai người đó cứ như hai chị em nhỉ. Thật là dễ thương hết mức đi á!"
Về tới nhà, cậu quăng ba lô vào một góc, nhảy lên giường cái "uỳnh".