Từ khi còn học tiểu học, Vinh hay được lên Hà Nội chơi dài ngày, thỉnh thoảng là nguyên tháng trong kì nghỉ hè. Mỗi lần đi lên Hà Nội, những nơi khác có thể không tới, nhưng nhất định không thể quên làm hai điều: Ăn phở Thìn và đua xe bờ hồ. Cứ khi đêm về, cậu lại được thành "lái phụ" nhí trên chiếc FX125 đỏ sẫm do bố cậu lái lòng vòng theo đoàn đua hết các phố phường Hà Nội. Mãi đến sau này, khi chuyển lên đây học cấp ba, Vinh mới biết bố cũng từng là một tay đua khét tiếng thuộc thế hệ đầu. Bố cậu được kể là một huyền thoại sống, ông thuộc hết từng góc phố, trình độ bo cua, ốp vỉa và đặc biệt là tuyệt chiêu vỉa một tay không thua kém gì MotoGP.
Từ những hồi ức tuổi trẻ của ông bố, Vinh như được tiếp thêm động lực để nối tiếp truyền thống cầm cờ nay đã dần bị mai một. Giờ đây, đua xe bờ hồ chỉ diễn ra khi trăng đã lên đỉnh, nhưng rồi cũng bị rã đám bởi cơ động rất nhanh, không còn như ngày trước nữa.
Trở về thực tại...
Vinh thở dài, cất tiếng hỏi Vy:
"Hai chị em chị trốn ra khỏi nhà để đi đua, phải không?"
Vy im lặng. Khanh tiếp lời:
"À ừm, phải. Chị em mình đã trốn ra khỏi nhà...Nhưng bọn mình đi chơi chứ không đi đua!"
"Nói xạo. Mà thôi, hai thánh tính thế này về nhà à? Cứ về nhà tôi thay quần áo rồi ngủ lại một đêm đi, tôi mời. Quần áo rách tươm thế này thì về nhà cái nỗi gì, đấy là còn chưa kể về nhà giữa đêm lỡ bố mẹ bắt được thì tính làm sao??? Nói chung là...cứ về nhà tôi đi.-Vinh gạt phăng
"Ờm...Thôi được rồi, mà đằng nào mình cũng đâu có xe về, chị nhỉ?"
"Ừ.Đi về nhà của Vinh nào..."
Cả ba người cùng đi về nhà của Vinh.
Vừa về tới nhà xe, ông chú bảo vệ thấy lạ nên kéo Vinh lại hỏi:
"Nè chú em, kiếm đâu ra mấy em '4 học sinh ngon thế? Bao tiền một đêm thế? Cho tao cái giá để bữa nào xả stress."
"Dạ, đó không phải là '4 đâu ạ. Đó là bạn của cháu ạ. Họ đi ăn vỉa bị té nên cháu dẫn về thay quần áo."
"Hứ, thằng này, mày đang nói xạo! Mày muốn giữ của riêng chứ gì? Thôi được rồi, cất xe nhanh lên."-Ông chú bảo vệ bực bội.
Về tới phòng, Vinh bật điện rồi bảo hai chị em:
"Quần áo ở phòng của em ý. Hai chị em chọn cái nào hợp rồi mặc vào đi. Bữa nào em dẫn đi mua quần áo mới cho."
"Khiếp, mày hào phóng thế? Chị bắt đầu thấy hơi nghi ngờ về mày rồi đó?!"
"À không, chẳng có gì hào phóng cả, chẳng qua em mới được gửi thêm tiền, mà nó hơi nhiều quá nên tiêu bớt cho nhẹ người."
Hai chị em Vy-Khanh bước vào phòng tắm, trong tâm lý hơi nghi ngờ Vinh.