Chương 1: Một Người, Một Chó, Một Siêu Thị

*Chào các bạn, mình là Kleine.

*Đây là lần đầu tiên mình tự tay edit truyện nên sẽ còn nhiều sai sót.

*Hy vọng các bạn sẽ góp ý cũng như ủng hộ mình thời gian sau này nhé. '(/ω\)

-------------------**

Ba ngày trước, nàng xuyên trở về.

Đó là một ngày vô cùng trọng yếu trong lịch sử loài người.

Thiên thạch va vào Trái Đất, bụi bặm khuếch tán vào bầu khí quyển, mang theo một loài virus cực kì nguy hiểm và dễ lây lan. Trong vòng một ngày, 90% loài người trên thế giới biến thành quái vật với cái xác không hồn.

Đặc điểm của những con quái vật cùng với đặc điểm trong phim và tài liệu truyền hình cực kỳ tương tự, bởi vậy người sống sót dùng cái tên tương tự cho bọn chúng.

Tang thi.

Đại bộ phận hệ thần kinh của tang thi đều bị virus phá hủy, mất đi trí nhớ, cảm giác đau, hô hấp, nhiệt độ cơ thể,... nhưng thính giác và khứu giác được tăng cường, lực lượng tăng lên rất nhiều, hơn nữa gần như không biết mệt mỏi.

Chúng nó không phải động cơ vĩnh cửu, cần không ngừng bổ sung sinh vật Cacbon để duy trì sinh mệnh.

Điều này có nghĩa là, bọn chúng dành gần như toàn bộ thời gian để tìm kiếm thức ăn và ăn uống.

Thực đơn của tang thi có ba loại.

Con người, động vật, thực vật.

Mức độ yêu thích cũng được sắp xếp như thế.

Hôm nay là ngày thứ ba bùng phát tang thi, trên đường đã không còn bóng người sống sót.

Nàng tên Chu Vân Khinh, sinh ra ở năm 2030.

Kia là niên đại phi thường huy hoàng mà lại phi thường áp lực.

Tầng tầng lớp lớp công nghệ cao mới mẻ làm phong phú thêm cuộc sống của con người, giúp cho việc đi lại, liên lạc, giải trí và học tập ngày càng trở nên thuận tiện hơn.

Tuy nhiên, sự bùng nổ ngày càng tăng và các vấn đề kinh tế trong xã hội đã dẫn tới áp lực cũng đi theo gia tăng, tỷ lệ tự tử tăng cao không giảm.

Chu Vân Khinh từ nhỏ chính là một người buông thả.

Không thích học tập, không thích lao động, công việc mong muốn nhất là trông cửa khu mua sắm.

Ngồi điều hòa tám chuyện, tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng tiền mua cốc trà sữa uống, đây là cuộc sống nàng yêu thích nhất.

Năm mười tuổi nàng đem nguyện vọng viết vào bài văn, sau khi bị cha phát hiện hiển nhiên liền bị khiển trách.

Người nếu là không tích cực nỗ lực, tồn tại liền không có chút ý nghĩa nào.

Hắn cùng mẹ nàng đều là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, tham gia nghiên cứu và phát triển công nghệ.

Hai người kiên định mà cho rằng, tương lai của xã hội sẽ ngày càng phân cực.

Tầng lớp tinh hoa có học vấn cao, chất lượng cao, thu nhập cao.

Cùng những người có trình độ thấp, tố chất thấp, thu nhập thấp được gọi là "rác rưởi".

Đánh giá từ những gì đã xảy ra sau đó, bọn họ đúng phân nửa.

Con người xác thật trở thành hai chủng loại riêng biệt.

Một loại sống.

Một loại chết.

Nàng tựa như một con lạc đà già, ở lời nói của bọn họ rơi xuống miễn cưỡng thi được một chỗ có thể coi là trường đại học, học tập trí tuệ nhân tạo chuyên nghiệp.

Phương hướng chủ yếu là nghiên cứungười máy trí năng có thể thay thế hoàn toàn công nhân ở tầng dưới chót, vì nhà tư bản đề cao hiệu suất, giảm xuống chi phí lao động.

Nàng đối với chuyện này không có gì hứng thú, duy nhất có thể chống đỡ nàng tiếp tục việc học, là những thiết bị hiếm có trong phòng thí nghiệm.

Có thể nhân lúc không ai chú ý, mân mê điểm món đồ chơi yêu thích.

Tỷ như mèo trí năng, chó trí năng gì đó.

Chó trí năng Harpy của Chu Vân Khinh phi thường lợi hại, thể tích nhỏ có thể để nàng giấu ở trong ống tay áo, khả năng nhảy cao nhảy xa đặc biệt mạnh.

Nó còn sẽ nháy mắt, vẫy đuôi, sủa gâu gâu.

Buổi tối mất ngủ, nó sẽ mở ra máy chiếu trên trán, mở phim điện ảnh cho nàng xem.

Đáng tiếc ở 2053 năm, trong một lần trốn tránh tang thi đuổi bắt, nàng không cẩn thận đem nó đánh mất, rốt cuộc không tìm được.

Chu Vân Khinh là rất muốn nuôi một con chó thật, nhưng bị cha mẹ phản đối kịch liệt.

Bọn họ cho rằng nàng hẳn là nên đem tinh lực dồn hết vào việc học, nhiều chứng chỉ, giành được nhiều giải thưởng,sau khi tốt nghiệp mới có năng lực cạnh tranh tìm được việc làm.

Nào nghĩ đến năm thứ nhất đại học còn chưa kết thúc, mạt thế liền bạo phát.

Ngày đó cha mẹ nàng ở cơ quan tăng ca, Chu Vân Khinh một người ở nhà trộm làm cho Harpy một đôi cánh mới.

Đột nhiên mặt đất rung chuyển, khói bụi đầy trời.

Đám người la hét chói tai, ánh sáng u ám, vết máu chói mắt, thế giới trở nên đáng sợ cùng địa ngục không khác nhau.

Nàng không dám đi ra ngoài, cầm di động do dự nên hay không gọi cảnh sát báo nguy, lại không nghĩ đến 120 đã không thể liên lạc được.

Đúng lúc này, mụ mụ gọi điện thoại tới.

Bên kia truyền đến tiếng ồn, tựa hồ tình huống vô cùng tồi tệ.

Nàng khàn cả giọng mà đối Chu Vân Khinh nói: "Đóng cửa cho kỹ! Sống sót! Nhất định phải sống sót!"

Có cái gì tới gần nàng, nàng một bên hét lên cầu cứu một bên liều mạng chạy.

Di động bị đánh rớt, nàng thanh âm càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng "hô hô" kinh khủng.

Chu Vân Khinh buông di động, hoang mang lo sợ, nghĩ đến đối phương trong điện thoại dặn dò, kéo lấy bước chân cứng ngắt chạy tới đóng kĩ cửa ra vào và cửa sổ, ôm Harpy cuộn tròn trong chăn.

Bên ngoài tình huống như thế nào, nàng không biết.

Cha mẹ có phải hay không đã chết, nàng cũng không biết.

Duy chỉ có câu nói kia phá lệ rõ ràng —— nhất định phải sống sót.

Ở nhà trốn gần một tháng, đem tất cả mọi thứ, bao gồm ớt ngâm dùng để nấu đều ăn sạch, Chu Vân Khinh không thể không cầm dao phay lẻn ra ngoài tìm đồ ăn, nếu không lại quá hai ngày liền chết đói.

Lúc này bụi bặm đã tan không sai biệt lắm, nhưng thời tiết vẫn cứ biến đổi thất thường.

Trong chốc lát trời mưa cùng tuyết, trong chốc lát mặt trời lên cao.

Con đường bên ngoài tòa nhà phủ một tầng tro bụi, nàng không muốn, cũng không dám đi ra ngoài, chỉ quanh quẩn bên trong tòa nhà.

Bên trong có không ít hộ gia đình cũng biến thành tang thi, thỉnh thoảng liền có thể gặp được một cái.

Nhìn những gương mặt đã từng quen thuộc, nàng căn bản không có cách nào hình dung được sinh hoạt sau này.

Cũng may bên người nàng còn có Harpy, trên người nó còn có thiết bị cảm biến nhanh nhạy giúp Chu Vân Khinh vô số lần né tránh nguy hiểm, gian nan mà sống sót.

Thành phố đã sớm hết nước cúp điện, giao thông, thông tin, hết thảy đều lâm vào tê liệt.

Mặc dù có Harpy trợ giúp, ở ba tháng sau, nàng cũng cơ hồ tới cực hạn.

Không thức ăn, không nước uống, vô cùng vô tận tang thi, làm cho con người ta tuyệt vọng và kiệt quệ.

Càng đáng sợ chính là, có một ngày nàng phát hiện một cái tang thi cư nhiên có thể điều khiển lửa.

Nó dùng lửa đốt phá một cánh cửa bị khóa, tiến vào trong nhà.

Một khắc này cả người nàng trở nên lạnh lẽo.

Nhân loại vốn là đang giãy giụa chật vật, hiện giờ địch nhân lại có thêm năng lực mới, còn có hy vọng sống sót sao?

Chuyện phát sinh sau đó nói cho nàng rằng —— có.

Virus kích phát tang thi tiết ra một số loại adenoid, ở bên trong não ngưng kết thành tinh thể, là nguồn gốc phát ra dị năng.

Nhân loại nếu là đạt được, ăn vào tinh thể, cũng có thể đạt được đại bộ phận năng lực.

Dùng tinh thể càng nhiều, dị năng càng cường đại.

Căn cứ tinh thể chủng loại bất đồng, dị năng cũng chia làm phong hỏa thủy mộc tứ đại hệ.

Bởi vì hormone sẽ công kích hệ thống tự phục hồi của con người, bởi vậy đại bộ phận người đều chỉ có thể nắm giữ một loại dị năng.

Có thể điều khiển nước liền không thể điều khiển lửa, có thể điều khiển gió liền không thể điều khiển cây.

Chu Vân Khinh lúc ban đầu tiếp xúc chính là hỏa hệ dị năng, năng lực công kích rất mạnh, đáng tiếc sức bền không đủ, hơn nữa đối thân thể tổn thương đặc biệt lớn.

Có một lần nàng bị tang thi bao vây, lực lượng hao hết, vốn tính toán cá chết lưới rách, đột nhiên đạt được phong hệ dị năng.

Thổi gió vào lửa, lực công kích tăng gấp nhiều lần.

Từ lần đó nàng mới phát hiện, nguyên lai chính mình ở phương diện dị năng, thế nhưng thiên phú dị bẩm.

Các loại dị năng bất đồng ở trong thân thể nàng có thể phối hợp hoàn mỹ, mặc dù mỗi lần hấp thu tinh hạch đều là một lần bị tra tấn đến chết đi sống lại.

Nhưng là chờ thống khổ qua đi, năng lực của nàng liền sẽ tăng vọt.

Dựa vào bí mật này, Chu Vân Khinh thành công ở mạt thế sống sót, hơn nữa sống được so người khác càng an toàn.

Ước chừng ở năm thứ tư, nàng gặp được một người bạn cũ của cha mẹ mình.

Hắn nói cho nàng, ở cách đó mấy ngàn km, những người sống sót thành lập một cái căn cứ cỡ lớn, cất chứa mấy vạn người.

Nhưng trong đó số lượng dị năng giả chỉ có mấy trăm người.

Bức thiết yêu cầu những người như nàng đến bảo hộ bọn hắn, cùng bọn hắn cùng nhau hoàn thành mục tiêu của toàn nhân loại —— tiêu diệt tang thi, trở về thành thị.

Chu Vân Khinh nhớ tới mụ mụ ở trong điện thoại giãy giụa, nhớ tới những thân nhân bằng hữu đã chết đi.

Nếu bọn họ còn sống, nhất định hy vọng thế giới khôi phục bình thường.

Nàng đi theo hắn đến căn cứ, trở thành chiến sĩ dị năng, bảo hộ căn cứ, tìm kiếm vật tư, chống lại tang thi.

Bởi vì năng lực mạnh mẽ, chức vị cũng từ một người lính bình thường thăng cấp lên làm đội trưởng, chỉ huy những dị năng giả khác.

Trong hơn hai mươi năm tiếp theo, mọi người chứng kiến không biết bao nhiêu lần tử vong cùng sinh ra, ở trên phế tích trưởng thành, rốt cuộc tập kết lực lượng, bắt đầu phản công.

Trở về thành thị đồng dạng dùng hai mươi năm, tác chiến dị thường nguy hiểm.

Đại bộ phận dị năng giả đều chết trận, mặc dù là Chu Vân Khinh, cũng tao ngộ rất nhiều lần trọng thương trí mạng, để lại rất nhiều di chứng không thể tiêu trừ.

Năm 2089, bọn họ thành công thành lập một tòa tân thành thị, đặt tên là Thành Rạng Đông.

Ánh rạng đông là hy vọng, cũng là sự khởi đầu tốt đẹp.

Nhưng Chu Vân Khinh trăm triệu không nghĩ tới, kia lại là nàng kết cục.

Nàng đã cao tuổi, tính toán lại hiệp trợ thành lập một tòa thành thị liền về hưu.

Không hề dấu hiệu bị người kiện lên tòa án Thành Rạng Đông, lên án nàng dùng dị năng vì lợi ích cá nhân, nhiều lần thấy chết mà không cứu, tổn hại đến tánh mạng người khác, kéo dài tiến độ trở về thành thị, có khả năng thông đồng với địch, là kẻ phản bội của toàn nhân loại.

Nghe qua, nàng chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Thông đồng với địch? Thông đồng với tang thi? Cùng chúng nó cấu kết với nhau làm việc xấu cùng nhau ăn thịt người sao?

Người bình thường ai sẽ tin tưởng?

Nhưng tình thế phát triển ngoài dự đoán mọi người, không chỉ có thành công lập án, toà án còn lấy lý do điều tra mà giam cầm nàng, tiêm thuốc ức chế, hạn chế cùng thuộc hạ tiếp xúc.

Khi đó Chu Vân Khinh mới ý thức được, người kiện nàng chỉ là một con rối, kẻ chủ mưu thực sự còn ở phía sau màn.

Là ai nàng không rõ ràng lắm, cũng không còn quan trọng nữa.

Điều nàng khó có thể tiếp thu chính là, cư nhiên có rất nhiều dân chúng ủng hộ bọn họ.

Những người nàng đã cứu, đã bảo hộ qua, thế nhưng lại chán ghét nàng từ tận đáy lòng, coi nàng như kẻ thù, muốn nghiền xương thành tro.

Cuộc điều tra kéo dài ba tháng, từ phán quyết đến hành hình lại chỉ mất ba ngày.

Hôm đó cùng một chỗ bị chấp hành tử hình, còn có vài thuộc hạ đắc lực.

Chu Vân Khinh nghe thấy bọn họ thề, nếu có kiếp sau, nhất định trước tiên đem tất cả mọi người giết sạch, thành lập một cái tân thế giới thuộc về dị năng giả.

Đồ đao rơi xuống, nàng đã chết, nhưng lại sống lại.

Trở lại mạt thế ngày đầu tiên.

Mang theo nàng toàn hệ dị năng.

Sau khi xác nhận sự thật này, Chu Vân Khinh phản ứng đầu tiên là đi cơ quan tìm cha mẹ.

Nhưng nơi đó quá rối loạn, căn bản không có bóng dáng bọn họ.

Nàng đành phải trở về nhà.

Nếu tìm thấy bản thân năm 19 tuổi, nhất định phải mang nàng đi lên một con đường khác, ngăn cản bi kịch phát sinh.

Nhưng mà tìm khắp tất cả địa phương, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Một cái suy đoán đáng sợ chậm rãi hiện lên ở trong đầu.

Cái này nhìn như giống nhau rồi lại hoàn toàn mới thế giới, khả năng căn bản là không có nàng.

Không có Chu Vân Khinh 19 tuổi, không có cha mẹ nghiêm khắc, không có một người nào nhớ nàng.

Một khi đã như vậy, vì cái gì muốn mang nàng trở về?

Chẳng lẽ là trời cao đưa tới lễ vật, cho nàng đền bù đời trước bỏ lỡ tốt đẹp sao?

Tự hỏi hai ngày, nàng tìm được mục tiêu.

Trung tâm mua sắm không cần gác cổng, nhưng có thể chiếm lĩnh một tòa siêu thị, ở bên trong tùy ý làm vua.

Nàng không cứu vớt thế giới.

Nàng muốn xem mây trắng như thế nào bồng bềnh, mưa xuân như thế nào rơi, hoa tươi như thế nào nở rộ, đại thụ như thế nào trưởng thành.

Muốn sống sót, sống được an nhàn, thoải mái, vì chính mình.

Ở vùng ngoại thành, Chu Vân Khinh tìm được một siêu thị cỡ lớn.

Bên trong đã bị người tranh đoạt qua, thoạt nhìn thực hỗn độn, nhưng là nhìn đến nó ánh mắt đầu tiên nàng liền biết, nơi này chính là căn nhà tương lai của mình.

Nàng quét sạch tang thi, phong tỏa cửa sổ.

Đồng thời tính toán ghi chép nhật kí thường ngày cùng vật tư tiêu hao, lưu lại kỷ niệm cho ngày sau.

Cuộc sống mới sắp bắt đầu, cư nhiên so lần đầu tiên đối mặt tang thi khi còn muốn kích động hơn.

Bất quá cứ cảm thấy như thiếu một cái gì đó.

Rốt cuộc thiếu cái gì......

Lớn tuổi, trí nhớ không tốt dễ quên, nàng liền cẩn thận suy nghĩ một chút.

*Tác giả có lời muốn nói:

*Lalala, rốt cục cũng đến tiết Đoan Ngọ để mở bát, khẩn trương...

*Nữ chính của truyện mới cũng là một con cá muối, bất quá là đầu cá muối thâm tàng bất lộ. Chương sau nam chính sẽ xuất hiện, dự đoán sẽ là một tên ngốc.

*

*Không biết tối nay có tiểu khả ái nào đọc chương này không, xoa tay (^▽^)

**

*Hãy bình chọn ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần dịch giả bạn nhé! (❁'◡'❁)

**