Chương 1: Hoàng tộc Đại Trần

Phần I: Lòng Người Thật Giả

Chương 1: Hoàng tộc Đại Trần

Trước khi vào truyện: Nam Bắc triều là một giai đoạn trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ năm 420 khi Lưu Dụ soán Đông Tấn mà lập nên Lưu Tống, kéo dài đến năm 589 khi Tùy diệt Trần. Nam triều (420-589) bao gồm bốn triều đại: Lưu Tống, Nam Tề, Lương, Trần; Bắc triều (439-589) bao gồm năm triều đại: Bắc Ngụy, Đông Ngụy, Tây Ngụy, Bắc Tề, Bắc Chu.

Đến nơi đây một tháng, mỗi ngày Trần Thác đều dậy từ rất sớm. Mà lần nào dậy cũng soi cái gương đồng bên cạnh giường.

Trong gương là một khuôn mặt non nớt, quầng thâm dưới hai mắt hiện rõ.

“Ta xuyên xuyên đến đây thành một tiểu thịt tươi. Nhưng dù là người trẻ tuổi thì vẫn sợ thức đêm, thức nhiều giảm thọ.”

Hắn là một người ngủ không sâu giấc, chuyển đến nơi khác đều phải trằn trọc tới nửa đêm. Bây giờ không chỉ đổi chỗ ở, đổi giường mà còn đổi cả thời đại, khó càng thêm khó.

Huống chi…

“Ài, quả nhiên cái hồ lô Giá Điểu này lại chạy tới dưới thân, chẳng trách cả đêm ngủ cứ cấn mãi.”

Trần Thác thở dài, cầm cái hồ lô màu đen to khoảng một bàn tay dưới người mình lên.

“Theo như trong mấy bộ tiểu thuyết, đồ chơi này nên là loại hình mà bàn tay vàng nên có. Bởi công dụng của nó kỳ quái, có thể hút đồ vật vào trong mộng. Mà kiếp trước, không lâu sau khi ta có được vật này thì gặp tai họa bất ngờ…”

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lắc đầu bật cười.

“Đáng tiếc, xuyên qua Nam Bắc triều, hồ lô cổ quái cùng lắm chỉ cưỡng ép ta nằm mơ, không ảnh hưởng tới hiện thực. Nhưng những cuốn sách trong mộng không chừng lại hữu dụng. Bao nhiêu là tác phẩm Tùy Đường Tống Minh Thanh mà ta lại ở Nam Bắc triều, chẳng thể nào nghiệm chứng được thật giả. Nhỡ sách sai, chép ra dùng há chẳng phải mất mặt?”

Cái hồ lồ này hắn được bạn bè tặng cho ở kiếp trước.

Lúc ấy đối phương đột nhiên gọi Trần Thác tới, vừa nhìn thấy mặt hắn là dúi hồ lô vào. Nói cái gì mà thần thoại, tâm linh, ngưng kết công thức các loại. Cuối cùng cái nào cũng chưa nói xong, nhận được thông báo tin nhắn vội vàng rời đi luôn.

Trần Thác định sau này hỏi lại, nhưng chưa kịp hỏi thì đã gặp tai họa, từ nay cách biệt đất trời, đừng nói đến việc tìm đáp án.

“Người ta hiện đại, còn ta cổ đại, phải nói là cách biệt kim cổ mới đúng.”

Hắn thở dài, hồi ức đó là để tìm vui trong khổ.

“Tiểu tử kia nói hồ lô này là vật của lão tổ Trần Đoàn. Tưởng hắn nói lời hồ ngôn loạn ngữ, giờ xem ra chưa chắc như thế. Dù sao thì sở nghiên cứu của hắn chủ yếu khai quật về Lưỡng Tống.”

Lão tổ Trần Đoàn: Trần Đoàn, tự Đồ Nam, tự hiệu Phù Dao Tử. Ông là người Chân Nguyên, Hào Châu thời kỳ Ngũ Đại và đầu thời nhà Tống, được coi là “Ông Tiên ngủ” trong lịch sử. (https://www.ntdvn.net/van-hoa/tran-doan-tien-nhan-noi-tieng-ve-ngu-va-du-ngon-173157.html )

Lưỡng Tống: còn gọi là nhà Tống, cai trị Trung Quốc từ năm 960 đến năm 1279. Bởi vì phân chia Nam Tống và Bắc Tống nên mới gọi là Lưỡng Tống.

Bình bịch…

Hắn đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa chợt nổi lên tiếng bước chân, một giọng nói thanh thúy như hoàng oanh truyền đến.

“Quân hầu, ngài tỉnh rồi sao? Có cần nô tỳ đến giúp ngài rửa mặt không?”

“Không cần.” Trần Thác lắc đầu, “Ngươi bảo người chuẩn bị đồ ăn sáng.”

“Vâng.”

Nghe người ngoài cửa đã đi xa, Trần Thác nhẹ nhàng thở ra.

Hiện giờ, hắn có thêm danh tự, gọi là Trần Phương Khánh.

Trần Phương Khánh này không phải hạng người vô danh tiểu tốt, còn có tên trong sách sử. Tuy chỉ là mấy câu nhưng người có tên trong sử sách, dù chỉ một cái tên thôi cũng không thể coi thường.

Trần Thác xuyên qua một tháng, chưa từng bước ra khỏi phủ đệ của mình, nhưng hắn cũng biết được độ hiển hách của gia tộc.

Trong tộc có một vị vua khai quốc.

Trần Bá Tiên.

Là hoàng đế sáng lập ra nhà Trần, chính là triều đại cuối cùng trong các triều Tống, Tề, Lương, Trần của Nam triều.

Tổ phụ của Trần Phương Khánh trên là Trần Hưu Tiên, đệ đệ của Trần Bá Tiên. Cho nên cũng xem như là hoàng thân quốc thích.

Ngay trước khi Trần Thác xuyên tới, nguyên chủ vừa mới được thụ tước vài ngày, là huyện hầu Lâm Nhữ. Có thể là do tuổi tác còn nhỏ, lại quá mức hưng phấn nên chết thẳng cẳng, tạo cơ hội cho Trần Thác.

Về phần huyện Lâm Nhữ ở đâu, Trần Thác cũng chẳng rõ.

“Mấy tiểu thuyết lịch sử xuyên không mệnh làm Hoàng đến, nhưng đa số là tiểu tốt ở biên cương hoặc là con thứ của hàn môn. Sau đó một đường nghịch tập, tốn nửa cuốn sách, ngốn trăm vạn chữ mới chạm đến cao trào. So sánh với nhau thì ta quả thật không địch lại nổi. Chỉ tiếc Nam Trần là một vương triều đoản mệnh, bị nhà Tùy thống nhất thiên hạ tiêu diệt. Chẳng lẽ ta phải học hỏi những nhân vật chính trong tiểu thuyết kia, nghịch thiên cải mệnh? Nhưng người biết đánh nhau nhất Nam Triều, Hoàng đế khai quốc, không có ở đây, ta có thể làm nên trò trống gì? Đi chấn hưng sản nghiệp?”

Hắc chưa quyết định đươc.

Bây giờ Hoàng đế của Nam Trần đã không phải là cao tổ Trần Bá Tiên nữa rồi, mà là cháu của ông ta, Trần Thiến.

Trong kiến thức lịch sử của Trần Thác, miễn cưỡng nghe qua tên Trần Bá Tiên. Còn có ‘Ngọc thụ hậu đình hoa’ Trần Thúc Bảo, vị vua cuối cùng trước khi Nam Trần suy vong. Những hoàng đến khác thì hắn hoàn toàn không biết. Mà cuối cùng vẫn bị nhà Tùy thống nhất. Điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kì may mắn, biết rằng nếu không có ngoại lực tác động, thế lực của Nam Trần hẳn sẽ không vướng phải khó khăn trắc trở---bình ổn lắng xuống.

*Bài thơ Ngọc thụ hầu đình hoa do Đỗ Mục sáng tác. Khi quân của Tuỳ Văn Đế đánh vào tới kinh đô, Trần Thúc Bảo vẫn còn say tuý luý trên lầu Ỷ Kết. Người ta lấy nước đổ vào mặt cho tỉnh, khuyên ra hàng để cứu sinh linh, Thúc Bảo bèn nghĩ kế... thoát thân bằng cách dắt mỹ nhân và quần thần nhảy xuống giếng ở sau lầu để trốn! Cái tên Trần Thúc Bảo và Ngọc Thụ Hậu Đình Hoa trở thành điển tích của vết nhơ vong quốc từ đó... (Phiên âm và dịch thơ để ở cuối chương) (Nguồn:thivien.net)

Đáng tiếc, Trần Thác chính là ngoại lực từ trên trời rơi xuống. Trước khi xuyên qua hắn còn chưa đánh nhau được mấy lần chứ đừng nói tới cầm binh đánh giặc. Mà phát minh hay sáng tạo hắn cũng chẳng am hiểu. Thế này thì, muốn nghịch chuyện vận mệnh quốc gia là gánh nặng đường xa.

Nghĩ rồi Trần Thác khoác y sam, đi ra khỏi phòng.

Không thể không nói, người Nam triều quả thật rất thích xa hoa. Cho dù là bày biện trong phòng hay là trạm trổ trên rường cột, có đặt ở hậu thế thì vẫn được đánh giá cao nhất. Vải tơ lụa khoác lên người lành lạnh, có chút thoải mái. Tập tục ở đây tương đối cởi mở, lộ ra ngực bụng như hắn cũng chẳng có ai nhiều lời khuyên can.

Phủ đệ của Trần Thác ở Khang thành chỉ thuộc loại bình thường. Cộng cả tiền đình và hậu viện thì cỡ khoảng một sân bóng đá. Từ phòng ngủ, đi qua con đường nhỏ trong vườn cây và hành lang uốn lượn, hắn phải tốn chút thời gian mới đến được chính đường.

Hắn vừa ngồi xuống bên này, bên kia lại vang lên giọng nói thanh thúy:

“Xin Quân hầu chờ chốc lát, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Người nói chuyện là một nữ tử mặc hoàng sam, tuổi vẫn còn trẻ, da thịt trắng nõn, thần sắc mỹ lệ. Hai đầu lông mày có mấy phần mị sắc, chính là người lúc nãy ở ngoài cửa phòng hỏi ý hắn.

Trần Thác gật đầu, bảo nàng lấy quyển sách trên giá xuống đưa qua, tiện tay lật xem, coi như giết thời gian.

Nữ tử đó lại gọi thêm mấy người tới, phân phó bọn họ bưng đồ ăn lên, lúc giơ tay nhấc chân cử chỉ tự nhiên, thành thục. Trần Thác thấy vậy âm thầm gật đầu nghĩ, khó trách Trần Phương Khánh lại có chút thưởng thức nàng.

Tên nàng ta là Thúy Cúc, tuy tuổi không lớn nhưng đã làm chủ quản trong phủ. Nàng ta do mẫu thân Trần Phương Khánh an bài tới nên rất có tiếng nói. Ngay cả Trần Khánh Phương cũng không dám tùy ý trách cứ, đối đãi với nàng ta cực kì lễ độ nho nhã.

Từ ký ức rời rạc trong đầu, tên Trần Khánh Phương kia rất có ý với tiểu cô nương này, chỉ là ngại uy quyền của mẫu thân, không dám lỗ mãng. Mấy lần hắn ta thăm dò đều đụng phải đinh, bị từ chối nên đành phải ém lại trong lòng.

Hiện giờ Trần Thác đã thế chỗ Trần Phương Khánh, hắn là người trưởng thành, tuy chỉ mới thôi nhưng đã không còn tâm tư thiếu niên nữa. Đối với nữ chủ quản mười sáu tuổi này hắn không nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ là thưởng thức.

Thu hồi ánh mắt, Trần Thác chuyển lực chú ý vào trang sách.

Sách này tên là [Chu Du Tử Du Ký].

Đọc một lát, hắn không nhịn được cảm thán, kiếp trước đúng là nhiều thứ giải trí. Kiểu sách du ký như hắn đang cầm trên tay chẳng qua là muốn có cái tiếng mình đã đọc qua danh hào. Mà quái lực loạn thần viết trong này vừa nhìn đã biết là giả.

Thậm chí đọc tới tình tiết đằng sau, Trần Thác không khỏi cười ra tiếng, đọc lên và bình phẩm: “Chu Du Tử này nói mình tới núi rừng Ba Thục, tâng bốc nịnh nọt trong hang Thiên Niên Thụ Yêu, gắng gượng giữ được tính mạng. Nhưng quả tim nơi lồng ngực bị cắt một nửa. Chuẩn bị bỏ mạng thì hắn được một đạo sĩ giúp đỡ trốn thoát. Vậy chẳng phải người này sống chỉ bằng một nửa trái tim? Thật sự là viết toàn thứ hoang đường.”

“Quân hầu hãy cẩn thận lời nói.” Thúy Cúc đi đến, nói: “Ngài quên là Chu tiên sinh sẽ tới vương phủ làm khách sao, há có thể tùy ý nghị luận? Nếu Quân hầu hiếu kì, chờ hắn tới rồi tự mình hỏi là được.”

Trần Thác sững sờ.

Thúy Cúc thấy thế, tủm tỉm cười nói: “Quân hầu, quyển du ký này chính lão phu nhân hạ lệnh đặt ở đây, còn đặc biệt nhắn nhủ ngài phải đọc cẩn thận. Chẳng lẽ ngài đã quên?”

Trần Thác cau mày, cố nhớ lại.

Sau khi hắn xuyên qua, Trần Phương Khánh chỉ lưu lại chút kí ức rời rạc, đông một cái, tây một cái. Trí nhớ bị thiếu hụt rất nhiều chỗ, không thể sắp xếp thành hệ thống. Hơn nữa không thể động chút là nhớ ra được ngay, mà phải lật như đọc sách báo, tốn thời gian tra tìm. Nếu thiếu hụt nghiêm trọng thì còn không có chỗ để mà tra.

Lúc này, Trần Thác làm thế nào cũng không tìm được hồi ức có liên quan, tự nhủ nó đáng bị mất.

Thúy Cúc nhìn hắn thở dài, nói: “Đạo trưởng Chu Du Tử vốn là kiếm sĩ hành hiệp trượng nghĩa. Năm đó lúc lão gia còn tại thế, phải lên phía Bắc làm con tin, Chu tiên sinh kính nể khí khái anh hùng của tổ tiên nhà ta, chủ động tới hộ tống. Đến nơi liền tiêu sái rời đi, cho nên mới có giao tình.”

“Người này có giao tình với nhà chúng ta nên mấy ngày nữa muốn tới bái phỏng?” Trần Thác vừa nghe đã hiểu.

Phụ thân của Trần Phương Khánh là Trần Đàm Lãng, bị đưa đến Bắc triều Bắc Tề làm con tin, cuối cùng chết ở đó. Trần Phương Khánh và huynh trưởng Trần Phương Thái được sinh ra trước khi Trần Đạm Lãng lên phía Bắc. Ngoài ra, từ trong kí ức rời rạc Trần Thách còn phát hiện, Trần Đạm Lãng tới Bắc Tề và tiểu thiếp sinh hạ hai người con nữa. Hai người này theo linh cữu trở về nhưng Thần Thác chưa từng gặp qua, không biết tin tức cụ thể ra sao, cũng không rõ thật giả trong đó.

Dựa vào lời Thúy Cúc, Chu Du Tử là một người trung nghĩa. Nhưng sách của hắn toàn viết mấy câu chuyện nhảm nhí, thế chẳng phải là một kẻ bịp bợp?

Thúy Cúc không biết trong lòng Trần Thác nghĩ gì, nói tiếp: “Sau khi Chu tiên sinh bái biệt tiên đế, bị vây khốn ở Ba Thục, được một đạo trưởng Tiên gia đi ngang qua thu làm đệ tử ký danh. Nghe nói bây giờ đã là người trong chốn thần tiên. Nhưng Chu tiên sinh vẫn nhớ tới giao tình khi xưa, muốn đến thăm viếng lão phu nhân. Lão phu nhân rất coi trọng chuyện này nên mới giao quyển du ký này xuống để ngài xem trước. Đến lúc đó làm cho Chu tiên sinh hợp ý vui lòng, tranh thủ cầu tiên duyên cho huynh trưởng ngài.”

“Tin tức này từ đâu ra?” Mặt mũi Trần Thác đầy hoài nghi, “Hắn được đạo nhân thu làm đệ tử, làm sao nhà ta lại biết? Có thư từ qua lại?"

“Đây nào phải chuyện nô tỳ có thể biết.” Thúy Cúc vừa nói vừa ngẩng đầu một cái, chuyển chủ đề: “Đồ ăn đã lên, mời Quân hầu dùng bữa.”

Rất nhiều tôi tớ bước vào, tay bưng chén dĩa.

Mùi thơm nức mũi, Trần Thác thôi không hỏi nữa. Hắn nhìn ra được, hiểu biết của Thúy Cúc có hạn, muốn hỏi thì phải hỏi lão phu nhân. Chỉ là hắn đã thay thế nguyên chủ, bình thường có thể qua loa với tôi tớ, chứ với người thân cận thì hắn sợ bị lộ tẩy. Mà lão phu nhân kia lại là mẫu thân của Trần Phương Khánh, gặp mặt cực dễ bị lộ. Chuyện này nhất định phải cẩn thận, đó cũng là lí do tại sao hắn ở trong phủ đệ nguyên một tháng.

“Khi hỏi cũng phải uyển chuyển, nhỡ trước kia Trần Phương Khánh có biết, vậy ta hỏi chẩng phải sẽ bị lộ? Nên kiềm chế một chút…”

Nghĩ nghĩ trong lòng, hắn đang định hạ đũa thì có người đến.

Trong tiếng chào hỏi ân cần, quản sự trong phủ Trần Hải bước nhanh tới, hướng về phía Trần Thác nói: “Quân hầu, lão phu nhân có lệnh, bảo ngài nhanh chóng đến vương phủ. Hai ngày nữa Chu tiên sinh sẽ tới, ngài phải hầu ở đó.”

Trần Thác gật đầu, tự nói với mình rằng trốn không thoát, gắp lên một khối bánh, nói: “Ta ăn xong sẽ đi.”

Ngờ đâu Trần Hải lại nói: “Quân hầu, chuyện này ảnh hưởng tới tương lai huynh trưởng ngài, không thể sơ xuất được đâu. Ngài đừng ăn nữa, mau mau đi thôi.”

Trần Thác nhướng mày nói: “Không phải bảo là hai ngày nữa mới tới sao, làm gì mà gấp gáp như vậy? Mà ngươi cũng đến lúc rồi mới báo, không nên cho ta chuẩn bị chút à?”

Trần Hải chắp tay một cái, ngữ khí khiêm tốn, nhưng lười nói không cho người khác cãi lại: “Chu tiên sinh là cao nhân, không thể thờ ơ chậm trễ. Nếu lúc tiên sinh tới mà ngài không thể tự mình nghênh đón, khiến tiên sinh khó chịu trong lòng. Vậy nói không chừng phúc duyên (cơ duyên tốt) của vương thượng sẽ thành công dã tràng.”

Trần Thác khó chịu ra mặt.

Thật sao? Mình đường đường là huyện hầu, hắn ta chỉ là hạ nhân trong nhà, lấy danh lão phu nhân ép ta thì thôi đi, đến thời gian ăn miếng cơm cũng không cho?

Mà vội vội vàng vàng như vậy, vẫn là vì huynh trưởng kia của Trần Phương Khánh?

Rõ ràng coi mình là công cụ hình người*.

Người công cụ chỉ người sống trong hoàn cảnh vô nhân tính, bị bắt làm việc, giúp đỡ mà không nhận lại được gì, giống như một công cụ.

Lẽ nào lại như vậy.

Hắn nâng giọng quát lớn hai tiếng, nhưng Thúy Cúc cũng bước tới hai bước, khom người nói: “Quần hầu, chính sự quan trọng, ngài đến vương phủ rồi lại dùng bữa. Lệnh của lão phu nhân gấp gáp, không thể trì hoãn nếu không lão phu nhân sẽ trách tội. Ngài cũng hiểu lợi, hại trong đó.”

Mặt Trần Thác lập tức tái xanh.

-----------------------------

Bài thơ Ngọc Thụ Hậu Đình Hoa:

*Phiên âm:

Yên lung hàn thuỷ nguyệt lung sa,

Dạ bạc Tần Hoài cạnh tửu gia,

Thương nữ bất tri vong quốc hận,

Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa.

*Thiện Nhân dịch:

Khói che sông lạnh, trăng lồng cát,

Thuyền đậu bến đêm cạnh tửu gia,

Ca nữ chẳng hay hờn mất nước,

Bên sông còn hát Hậu Đình Hoa.

(Nguồn: thivien.net)

------------------

Dịch: GramK