Thấy Thuyết chơi lớn như thế, nhiều người họ cũng giật mình đầy ngạc nhiên, vì ở đây chẳng ai dám làm như vậy.
Tuy nhiều tỷ phú trong đám người này có máu phiêu lưu mạo hiểm, nhưng tiền đề là cái giá bỏ ra phải nằm trong khoảng chấp nhận được.
Gia tộc của vị học giả kia cũng hùng mạnh, vậy mà bao năm qua vẫn chẳng làm nổi trò trống gì, vậy nên nếu vật rơi vào tay họ, thì tình trạng cũng tương tự như thế thôi.
Ngoài ra, Lục cấp Đỉnh phong là cảnh giới cao nhất Trái Đất này, hầu hết các gia tộc ngồi đây không thể sở hữu, mà kể cả có, thì gia chủ như họ cũng chưa có quyền quyết định, mà mấy lão già cổ hủ trong nhà, đời nào chịu đồng ý.
Nhìn 1 vật tuy bí ẩn nhưng lại vô tích sự đổi được thứ quý giá như thế, 1 tay trùm ngân hàng đến từ Thụy Sĩ cũng mau chóng làm ra quyết định.
“Lê Thuyết tiên sinh, chỗ chúng tôi cũng có một bức tượng voi, cao khoảng 30 cm, mà ông cố của tôi mua lại từ một gia đình ở Ý, không biết ngài có hứng thú trao đổi?”
“Được, ngài cứ mang ra, để tôi xem xét.”
1 bức tượng voi được 1 cường giả xé không mang đến, con voi này màu xám đen, dáng vẻ oai nghiêm, hùng dũng khỏe khoắn, trên thân được họa vô số ký tự bí ẩn.
Thuyết nhìn bức tượng, vận cả hồn lực lẫn bấm độn, cũng không nhìn ra tí huyền cơ nào.
Hắn nhíu nhíu mày, sắc mặt khó coi, cảm thấy như bị đả kích nặng nề, tâm thế cao cao tại thượng, cậy mình là đại năng Thánh giới, xem thường Hạ giới, thoáng cái mất sạch.
“Khốn kiếp, để ta thử xem rốt cuộc mi là thứ đồ gì?”
Không giữ nổi bình tĩnh, Thuyết buột miệng chửi thề. Hắn bùng nổ khí thế, một mảng hắc mang nồng đậm tỏa ra xung quanh, chấn nhiếp cả hội trường.
“Mạnh quá, công lực thật khủng khiếp, tu vi tuy là Luyện Hư Kỳ Đỉnh phong, nhưng uy áp còn vượt trội hơn nhiều.”
Vô số người thấy vậy thì thốt lên, không ngờ tên thanh niên tới từ Việt Nam này, vậy mà lại là một cường giả đỉnh cấp, so thực lực còn mạnh hơn lão tổ nhà mình.
Thuyết phất tay, một tấm vải màu vàng to như chiếc chiếu đôi bay ra, bên trên vẽ những đường nét kỳ bí có phần ghê rợn, tràn ngập khí tức thời không.
2 mắt lăng lệ, Thuyết quyết đoán gầm lên:
“Để ta xem, mi có từ bao giờ và đến từ nơi nào, Thời Không Kỳ Thiên Nhãn, xuất!”
Không sai, mảnh vải to đùng đó thực chất chính là một lá cờ, còn những họa tiết được vẽ bên trên, chính là những đường viền của một con mắt tà dị đến cực điểm.
Đây chính là thủ đoạn đặc biệt mà chỉ người sở hữu Thời Không Vô Song Thể mới có thể thi triển, con mắt trên lá cờ kia có thể thấu thị luân hồi, nhìn thấu thế gian vạn vật.
Sau câu nói của mình, cuồn cuộn lực lượng của Thuyết truyền vào lá cờ, trong nháy mắt, nó sáng rực lên, cờ bay phần phật, con mắt mở to ra, đồng tử chậm rãi xoay tròn.
Thoáng chốc, những hình ảnh liên tục hiện ra, như một thước phim quay ngược.
Ở trong con mắt lúc này, là hình ảnh con voi bị người ta bế ra khỏi hòm, mang tới tòa thánh, rồi cảnh các học giả, chuyên gia, cũng như máy móc tiến hành phân tích, kiểm tra nó.
Rồi cảnh người ông cố của tay trùm ngân hàng thu mua nó từ một gia đình người Ý.
Nói là thu mua cho sang mồm, chứ thực chất là nhà kia vỡ nợ, toàn bộ gia sản bị bức ép chuyển giao, bán lại cho ngân hàng với giá rẻ mạt, trong đó có bức tượng con voi.
Xem tới đây, tay ngân hàng mặt tái mét, hắn không ngờ chuyện xấu xa của đời trước nay lại bị phơi bày.
Hắn và vị lão tổ trong nhà định ra tay ngăn cản, thì mới biết mình đã bị rất nhiều cao thủ của Hội Tam Điểm đang gườm gườm mắt, ngụ ý là chớ có manh động.
Những người khác vừa xem vừa thốt lên, nhìn Thuyết bằng ánh mắt ngưỡng mộ
“Cậu ấy siêu thật, vậy mà có thể quay ngược thời gian, thật khủng khiếp”
Berdina thì nhìn Thuyết như si như say, 2 mắt mê ly.
Chỉ có Murasaki là có phần lo lắng, bởi hơn ai hết, nàng từng chứng kiến giây phút Thuyết bị tổn thương, lần này thì không biết thế nào.
Trong sự háo hức và chờ mong của hầu hết mọi người, khung cảnh trong con mắt ngày càng lùi ngược về quá khứ.
Lùi về những năm đầu sau Công nguyên, một đoàn quân của La Mã nhặt được tượng voi trong bảo khố của quân thù sau một chiến dịch thành công bên bờ Biển Đen.
Rồi hình ảnh tượng voi được trao tay giữa các lái buôn người Ba Tư cổ.
Kế đó là hình ảnh một người nông dân tìm được nó giữa đống đất đá trong một sơn cốc hoang vu, hiểm trở ở vùng hoang mạc ở Iran ngày nay.
Thời gian quay ngược lúc này đã 2500 BC, Thuyết cũng phải kinh ngạc:
“Cách đây 4500 năm, thậm chí còn xưa hơn nữa!”
Nhiều người xem cũng hoảng hốt, không ngờ bức tượng lại ẩn chứa một huyền sử ly kỳ đến vậy, người ta càng háo hức chờ mong.
Nhưng cảnh vật kế tiếp chỉ có đất đá tối đen, hoàn toàn không có tác động của con người.
Quay ngược mãi, quay ngược mãi, lúc này đã là 10 triệu năm về trước.
Thuyết lúc này nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển, bị áp chế tu vi khiến hắn bị thiệt thòi rất nhiều
Nản lòng và mệt mỏi, Thuyết quyết định từ bỏ, hắn không hề biết đó là một quyết định sáng suốt, nhiều khi chày cối và tiếp tục cố gắng không phải ý hay, mà sẽ dẫn tới đại họa.
“Ta chịu thua rồi, lội ngược dòng thời gian hơn 10 triệu năm vẫn không dò xét nổi”
Một vị học giả uyên bác thấy vậy liền lên tiếng:
“Bức tượng này chắc chắn tới từ đâu đó bên ngoài Trái Đất, vì 10 triệu năm trước, Trái Đất chưa có loài voi, càng chưa có loài người”.
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, bàn tán sôi nổi, Murasaki mặc kệ, nàng vội lấy khăn mát lau mồ hồi trên trán, trên cổ Thuyết.
Không thể nghi ngờ, kết luận của vị học giả kia như một liều thuốc xoa dịu kịp thời đối với Thuyết, bức tượng này xuất xứ không phải ở Trái Đất, Thuyết cũng đỡ cảm thấy xấu hổ.
Lấy ra cây bút và quyển vở, Thuyết ghi ghi chép chép, chỉ tầm 5-7 phút sau là hoàn tất, nhìn những trang viết ngập đầy cổ lão hoa văn, hắn quyết định chốt hạ:
“Hồn Ma Đại Dương – Thất cấp Sơ kỳ công pháp dành cho Thủy hệ tu sĩ, ngài đồng ý chứ?”
Vị lãnh đạo nhà băng người Thụy Sĩ nghe vậy thì sướng quá, cười không nhặt được mồm:
“Nhất trí, nhất trí”
Giao dịch nhanh chóng diễn ra, 1 bên giao tượng, bên kia đưa quyển vở.
Dù Thuyết thất bại trong việc tra xét thông tin và nguồn gốc của bức tượng, khi mà kết quả vẫn là mù tịt, nhưng những gì hắn vừa thể hiện, đã là viễn siêu Trái Đất này, màn hành động đó đã in sâu vào tâm trí của những người tham gia.
Rất nhiều người, cả già lẫn trẻ đều ném về phía Thuyết ánh mắt bội phục, với những màn thể hiện đặc sắc tuyệt luân, đây quả thực là phiên đấu giá hay nhất từng được diễn ra.
Thuyết lúc này cũng không dám có suy nghĩ kiêu căng phách lối, không coi ai ra gì nữa, hắn cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại thịnh tình của người ta.
Phiên đấu giá lại tiếp tục.
Người tiếp theo tiến lên sân khấu là một nhà buôn kim cương giàu có người Ấn Độ.
Vật ông ta lấy ra có hình dạng một khúc côn dài khoảng 30 cm, màu vàng nhạt, bên trên được khắc những hình vẽ và biểu tượng bí ẩn nào đó.
“Kính thưa quý vị, vật tôi đang cầm đây, do cụ cố của tôi tìm thấy trong một ngôi đền cổ dưới chân núi Himalaya, chúng tôi tuy đã dành rất nhiều thời gian và công sức nghiên cứu, tra cứu qua các loại ngôn ngữ cổ, nhưng vẫn chưa tìm được chút thông tin nào.”
Đám đông nghe vậy lại tiếp tục sôi nổi bàn luận.
Thuyết quét thần thức, tuy không thể phát hiện ra cây gậy này được làm từ chất liệu gì, nhưng hắn biết đẳng cấp của nó cực cao, còn hơn cả Chân Tu Pháp bảo mà hắn từng biết.
Còn về những ký tự ở trên thân gậy, thì hắn cảm thấy ngờ ngợ, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải. Trong khi với trường hợp tượng voi và tượng sư tử, hắn không biết gì, không có bất cứ ấn tượng gì.
“Đúng rồi, là ngôn ngữ cổ xưa của người Lùn, hồi học ở trường Athena, khi nghiên cứu y văn cổ về giải phẫu xác người lùn, mình từng nhìn thấy.”
Người Lùn là một chủng tộc đã định cư lâu đời ở Thánh giới, nhưng nguồn gốc của họ vốn đến từ nơi khác, nghe đồn để chạy trốn một cuộc xâm lược, nên một nhóm người lùn (chừng 7 triệu người) đã trốn ra ngoài không gian trên những cỗ phi thuyền khổng lồ, lang thang hàng ngàn năm trong vũ trụ vô định rồi dạt tới Thánh giới cách đây 3 tỷ năm.
Họ còn được gọi là Đào Không Tộc, do có khả năng chế tạo máy móc đào những đường hầm xuyên không gian hòng rút ngắn thời gian di chuyển, nên họ có rất nhiều Máy Sư.
Nhưng để sinh sống và định cư tại Thánh giới, thì họ cũng phải học tập và sử dụng ngôn ngữ chung của Thánh giới để hòa đồng và giao dịch, còn ngôn ngữ cổ của họ, dần dần trôi vào quên lãng, chỉ còn tồn tại trong một số văn tự cổ mà thôi, nay không còn sử dụng nữa.
Thánh giới quá to lớn và hùng mạnh, nên khả năng đồng hóa của nó cực cao.
Đó là chút thông tin sơ bộ mà Thuyết biết được, đơn giản vì hắn cũng chưa bao giờ gặp người Lùn, cũng như chưa từng giao dịch gì với họ.
“Nếu có lão Rùa ở đây thì tốt quá!” – Thuyết thầm cảm thán trong lòng.
“Cũng không biết lão ta còn sống sau trận chiến năm đó không?”
Lão Rùa ở đây là một vì tiền bối sống không biết bao nhiêu năm, tinh thông kim cổ, đảm nhiệm việc trông coi và quản lý thư viện của Mani giáo khi xưa.
Thấy Thuyết trầm ngâm, Murasaki hỏi: “Anh có biết đó là thứ gì không?”
Thuyết lắc đầu cười: “Anh chỉ dịch được vài chữ thôi, cánh cổng, và kết nối, gì gì đó, còn lại cũng không hiểu.”